Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe cảnh sát chạy đến, cửa xe mở ra, Lý Thiên Nguyên và Tiếu Bân chạy trước, phía sau xách một cái hòm màu đen là Lưu chuyên gia.
“Lão đại …”
“Đội trưởng Mạc …”
Hai người chạy đến gần, Lý Thiên Nguyên nhìn thoáng qua quả bom trước ngực Y La, vui mừng nói “Gỡ xuống được rồi hả?”
Mạc Tôn không giải thích rõ mọi chuyện, chỉ nói “Cậu cho người gỡ quả bom xuống cho cô gái này đi.”
“Ừ!” Lý Thiên Nguyên quay qua Y La nói “cô Y, cô đi theo tôi, tôi sẽ cho chuyên gia gỡ quả bom trên người cô xuống.”
Y La là người mong muốn gỡ quả bom này xuống hơn ai hết, vì thế vừa nghe Lý Thiên Nguyên nói xong thì lập tức đi theo anh đi về phía chuyên gia gỡ bom.
“Lão đại, anh thật là trâu bò!” Tiếu Bân dựng thẳng ngón cái, giọng nói vô cùng kính nể “Chỉ một phát bắn gục đối tượng không nói, bây giờ anh còn dừng được bom luôn.”
“Nếu anh dừng được bom nổ thì còn cần chạy đến bờ biển hay sao!” Mạc Tôn tức giận nói.
“Vậy … Sao bom lại không phát nổ vậy?” Tiếu Bân nghi ngờ hỏi.
“Chính cô ta cắt dây.”
“Tự cô ấy cắt?” Đầu tiên Tiếu Bân sửng sốt, ngay sau đó cảm thán “Xem ra là ông trời có mắt, người đẹp này vẫn chưa đến số chết a, thật là may mắn.”
“Hi vọng cô ta chỉ có số may mắn.” Đối với biểu tình chột dạ của Y La, Mạc Tôn vẫn còn nhớ kĩ, anh nhìn về phía Lưu chuyên gia đang đi đến bên Y La gỡ bom xuống cho cô, nói sâu xa.
“anh có ý gì?” Tiếu Bân mù mờ.
Mạc Tôn thu mắt lại, dặn Tiếu Bân “Chút nữa về cục, cậu ghi lời khai cô gái kia, hỏi cẩn thận vào cho anh.”
“Lão đại, anh có ý gì? cô gái này có vấn đề sao ạ?” Tiếu Bân nghi hoặc.
“Có vấn đề hay không, hỏi rõ ràng rồi sẽ biết.” Mạc Tôn nói “anh hi vọng cô ta cũng chỉ đơn giản là gặp xui xẻo mà thôi.”
Tuy nói khoa học kỹ thuật bây giờ đã rất phát triển, trong quần chúng không thiếu những người là thiên tài, nhưng vấn đề về bom đạn thì không phải ai cũng có thể hiểu được, lúc nãy nếu không phải là do may mắn, như vậy việc này là có vấn đề. Mạc Tôn nghĩ, xoay người mở cửa xe, lái xe quay lại cục cảnh sát.
==
Cục cảnh sát Long Thành.
Cuối cùng đã thoát khỏi sự uy hiếp của quả bom, Y La vừa ngồi uống trà nóng vừa đợi cảnh sát đến ghi lời khai. cô thầm nghĩ, chút nữa xong mọi việc nhất định cô phải về nhà tắm rửa kĩ càng xua tan cái vận đen này đi, ngày hôm nay thật là quá xui xẻo!
“Rắc!” Theo tiếng mở cửa, Tiếu Bân từ ngoài đi vào.
“Chào đồng chí cảnh sát!” Y La vội vàng đứng lên.
“Người đẹp, cô ngồi đi, ngồi đi, đừng lo lắng.” Tiếu Bân cười ngồi xuống đối diện Y La “Tôi là Tiếu Bân, đội trọng án số hai, tôi sẽ là người ghi lời khai cô ngày hôm nay.”
“Dạ.” Y La chẳng quan tâm ai là người ghi lời khai cô, cô chỉ nghĩ mình sớm ghi lời khai xong rồi về nhà nghỉ ngơi. Vì thế cô vô cùng phối hợp với bên cảnh sát, tường thuật một cách tỉ mỉ, kỹ càng việc Triệu Minh đến quán cà phê mình uống nước, rồi cô không cẩn thận làm đổ ly cà phê làm hắn ta nổi giận, rồi hắn ta bắt cóc cô ép vào cục cảnh sát như thế nào.
“nói vậy là từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp Triệu Minh.” Tiếu Bân hỏi.
“không ạ, hắn ta chỉ là một khách hàng ngẫu nhiên đến quán cà phê của tôi.” Bây giờ Y La nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi “thật là đáng sợ, vốn dĩ tôi nghĩ là mình mở quán cà phê đối diện cục cảnh sát thì sẽ không có kẻ xấu nào dám tới. Thế mà không ngờ, người xấu bình thường không dám tới, đã tới thì là kẻ cực kỳ hung ác.”
“Khụ …” Tiếu Bân ho khan một tiếng.
Y La cũng nhận ra mình hình như là kêu ca không đúng chỗ, vì thế xấu hổ cười cười “Đồng chí cảnh sát, anh còn hỏi gì nữa không?”
Tiếu Bân nhìn thoáng qua Y La, từ dưới biên bản ghi lời khai rút ra một tờ giấy, đây là tài liệu cậu ta mới sao chụp ra từ hồ sơ nhân khẩu của Y La. Tiếu Bân nhìn thoáng qua, sau đó hỏi “cô là cô nhi (trẻ mồ côi) phải không?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao ạ?” Y La nghi hoặc trả lời.
“không có gì, tôi chỉ cảm thấy hơi kì lạ.” Tiếu Bân nói “Căn cứ tài liệu điều tra của chúng tôi, khi cô ba tuổi đã được cô nhi viện Ngôi Sao của thành phố Thu Hoa thu dưỡng, cho đến khi cô lên đại học mới rời đi. Học phí đại học là cô vay vốn học tập mà có.”
“Vâng … những điều này có quan hệ gì với sự kiện vừa rồi sao?” Y La đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, không phải là hỏi đến việc đối tượng Triệu Minh buôn bán ma túy sao, sao đột nhiên lại nói về thân thế của cô.
“Nửa năm trước, đột nhiên cô được thừa kế tài sản, chính là quán cà phê đối diện bên kia, cùng với phòng ở một trăm mét vuông ở khu Hoa Uyển ở Long Thành.” Tiếu Bân cười nói “Tôi chỉ cảm thấy hơi kì lạ, nếu cô là cô nhi, hơn nữa hai mươi năm qua đều không có thân nhân đi tìm, sao cô bỗng nhiên lại được thừa kế … một tài sản như vậy.”
“anh có ý gì?” Y La đã hiểu, cảnh sát đang nghi ngờ cô, cô kích động dùng hai tay chống bàn đứng dậy.
“Người đẹp, cô đừng kích động, đây là việc điều tra theo thủ tục thôi.” Tiếu Bân cười trấn an.
“Điều tra theo thủ tục? Vậy các anh nên hỏi sự việc tôi bị đối tượng kia bắt cóc chứ, sao lại hỏi việc thừa kế của tôi là có chuyện gì? rõ ràng là anh nghi ngờ tôi có vấn đề. Tôi chính là người bị hại.” Y La không ngốc, lúc này cô đã nghe ra ý tứ của Tiếu Bân, rõ ràng mấy người này đang nghi ngờ cô.
“cô đừng kích động, ngồi xuống trước đi, uống ly trà đi.” Tiếu Bân lại rót cho Y La một chén trà nữa, chờ Y La bình tĩnh rồi mới nói tiếp “Là thế này, theo điều tra của chúng tôi, tên Triệu Minh cũng ra tù từ nửa năm trước.”
Y La giật phắt đầu nhìn Tiếu Bân.
“cô xem, nửa năm trước không biết từ đâu mà cô nhận được phần thừa kế mấy trăm triệu.” nói tới đây, trong lòng Tiếu Bân cũng không nhịn được mà tiếc thầm, giá nhà đất bây giờ đắt như thế, chính cậu ta không biết đến bao giờ mới có thể mua được căn nhà ở Long Thành a “Mà Triệu Minh nửa năm trước mới mãn hạn tù, hôm nay, hắn ta lại đúng lúc bắt cóc cô vào cục cảnh sát, quả bom kia thì ngay cả chuyên gia Lưu cũng không có cách nào gỡ bỏ, vậy mà cô lại có thể gỡ.”
“Hai chuyện này có quan hệ gì không? Chuyện tôi thừa kế tài sản và Triệu Minh ra tù thì có quan hệ gì. Tôi may mắn mới cắt đúng sợi dây điện thì sao, chẳng lẽ mấy anh hi vọng quả bom phát nổ thì mới tốt.” Y La chất vấn.
(còn tiếp)