Chương 19
Nhưng u Tuấn cũng là thiếu gia nhà họ u, được nuôi trong cảnh giàu sang phú quý không ngờ vẫn biết nấu ăn sao?
Mặc dù chưa nếm mùi vị, nhưng Giản Linh đã rất tò mò về mùi vị rồi.
Cô yên lặng nhìn thoáng qua người trên sô pha: “Qúy phi đang say” vị kia liếc mắt một cái, đang xem “Qúy Phi” trên ti vi, dáng vẻ hình như không hề chú ý đến cô.
Giản Linh bình tĩnh lại, thoải mái đi đến bàn ngồi xuống, vui vẻ bắt đầu ăn sáng.
Chỉ cắn vài miếng, cô đã lác mắt vì hài lòng, cháo vừa chín tới, dưa chuột giòn có chút cay cay rất ngon miệng, dăm bông thái hạt lựu chiên hơi chín vàng. Cải được cắt nhỏ nấu với nước và thịt nguội thái hạt lựu, không quá mặn.
Trứng cũng làm cô rất hài lòng.
“Thực sự không hề xem chính mình là người ngoài.”
Người đang ngủ thiếp trên sô pha đột nhiên nói gì đó, dùng câu mà trước đó Giản Linh nói anh, âm thanh mang theo ý cười.
Giản Linh thật sự muốn vùi đầu mình vào nồi cháo, hoặc là muốn nhai thịt người!
Cô rất cố gắng điều chỉnh lại, không quay đầu nhìn anh, chỉ nói: “Tôi có nên nghe theo lời này của u nhị thiếu gia, xem chính mình là người nhà không?”
u Tuấn ngồi dậy, cuối cùng không còn bộ dáng của Qúy Phi say rượu, ngón tay anh chống cằm gật đầu: “Đúng vậy, nếu cô đã muốn nghĩ như vậy, thì chuyện giường chiếu trong phòng sẽ giải quyết xong.”
Giản Linh không quay đầu, nhưng cô vẫn nhìn thấy anh với tóc rối tung, ngay cả khuôn mặt tuấn tú cũng xõa ra cái cổ trắng nõn mảnh mai như đám mây thiêu đốt.
Này sao lại khó chịu vậy chứ?
Điều này làm anh cảm thấy rất kỳ lạ, giống như cô gái nhỏ ngồi trước không muốn bạn ngồi sau kéo bím tóc của mình, còn bạn đó lại kéo thêm nữa.
Nhưng mọi thứ cần phải kiểm soát, u Tuấn nhìn thấy tay đang cần thìa của cô nắm chặt đến nổi gân xanh sắp hiện lên.
Đêm qua đã có một cuộc chiến, và u Tuấn không có sở thích cãi nhau với phụ nữa vào sáng sớm.
Vì vậy khi thấy như thế anh liền im lặng đứng lên: “Ăn xong tự mình rửa chén, có thể rửa chứ?”
Lúc này Giản Linh mới hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói: “Được.”
u Tuấn nhìn vào bộ quần áo trên ghế sopha, sau đó mới nhận ra mình đã quên thay quần áo sau khi xem buổi biểu diễn với cô.
Cầm theo quần áo vào nhà tắm thay.
Vừa vào đã nghe thấy âm thanh từ phòng bếp truyền đến.
Âu Tuấn có chút sửng sốt, cau mày rồi bước nhanh vào phòng bếp.
Đã muộn rồi.
“Giản Linh, có chuyện gì sao? Chỉ có đúng bốn cái bát, ba cái kia đều mất rồi.”
Âu Tuấn cau mày nhìn đống bát đĩa đang ngâm trong bồn rửa với giọng điệu có chút đau lòng.
Cả người Giản Linh hoàn toàn cứng đờ, thật ra vốn dĩ cô muốn giúp một chút, nhưng giờ đã bị bắt ngay tại trận, cũng không thể nào quay lại được nữa.
Cô cúi đầu, ngón tay đặt ở thành bồn rửa, giọng điệu có chút phiền muộn: “Tôi bắt không kịp… Còn xà phòng rửa bát này không có bọt.”
Rồi chỉ vào một cái chai trong suốt không nhãn bên cạnh bồn rửa với chất lỏng màu vàng ở trong.
Âu Tuấn nhìn theo ngón tay cô rồi cầm chai lên.