Chương 35
Trong lòng Giản Linh thầm nhủ đúng là gừng càng già càng cay mà. Lại nghĩ đến Âu Tuấn, Giản Linh thầm nghĩ, tôi xin lỗi anh, tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi!
Cô định đấu tranh lần cuối cùng, nên đành bất lực nói: “Nhưng, anh ấy không tin vào những chuyện kỳ quái, mê tín đó. Chuyện này… Ông nội Âu, hay là đừng làm anh ấy khó xử quá dù sao, anh ấy cũng đã hai mươi tám rồi, còn hai năm nữa là đến ba mươi, chúng ta cũng không cần phải vội vàng ở lần này đâu, từ từ hai năm này cũng đến thôi…”
Giản Linh còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Cô giật mình, quay đầu lại thì thấy hai mắt của bà nội Doãn đỏ hoe, đã khóc rồi.
Doãn Mộ Hoa nắm lấy tay Giản Linh, lắc đầu khóc nói: “Bé Năm à, không thể từ từ được đâu, với tính cách của Tiểu Tuấn, không còn cách nào mà từ từ nữa… nó không còn thời gian.”
Trong lòng Giản Linh hơi giật mình, nói chuyện cũng không trôi chảy nữa: “Chuyện này… Là ý gì chứ?”
Âu Xa Phương thở dài lắc đầu, đưa tay lấy một túi hồ sơ từ trong ngăn kéo ra.
“Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe trong khi hoàn thành nhiệm vụ gần đây nhất của Tiểu Tuấn khi nó còn trong quân đội. Bởi vì số phận của nó, cho nên chúng ta vẫn luôn chú ý đến tình trạng thể chất của nó. Cháu xem một chút đi.”
Giản Linh mở túi hồ sơ ra, cô không thể hiểu được dữ liệu khám bệnh trong đó nên lật sang trang báo cáo chẩn đoán bệnh.
Con người Giản Linh siết chặt lại, vẻ mặt căng thẳng, không thể tin được nhìn ông cụ Âu.
“Não… Khối u não sao?”
Qủa thật Giản Linh không thể tin được, người đàn ông đẹp trai với dáng người chuẩn đó, thân hình, vóc dáng, ngược lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bản thân, trông anh đều khỏe mạnh hơn nhiều so với những người khác.
Nhưng bản báo cáo kiểm tra sức khỏe bằng giấy trắng mực đen lại nói với cô rằng anh không khỏe mạnh.
“Tiểu Luật vẫn còn chưa biết, bây giờ vẫn chưa xuất hiện triệu chứng gì. Cho nên chúng ta mới lo lắng như vậy, bởi vì chúng ta không thể chờ nó càn quấy hai năm nữa. Nếu không có cháu ở bên cạnh đè ép số phận của nó, khối u này chắc chắn sẽ chuyển sang ác tính. Đến lúc đó, trước ba mươi tuổi nó sẽ chết vì căn bệnh này mất.”
Doãn Mộ Hoa nghẹn ngào nói: “Tiểu Luật là một đứa nhỏ ngoan, nó… Số phận nó không nên như vậy.”
Trong lòng Giản Linh có chút nặng nề, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nói đùa trêu chọc là một chuyện, tận mắt xem báo cáo chẩn đoán bệnh lại là chuyện khác. Cho dù tính cách cô không hợp với Âu Tuấn, cái này không hợp cái kia không hợp… Nhưng cô vẫn không thể đứng xem anh tuyệt vọng mà không để ý đến được. “Cháu hiểu được mà.”
Giản Linh khẽ gật đầu, cầm lấy tay của Doãn Mộ Hoa: “Bà Doãn, bà đừng khóc nữa, có cháu ở đây rồi.”
“Được… được rồi, cháu cũng là một đứa trẻ ngoan. Sau này thằng Tuấn nhà chúng ta phải nhờ vào cháu rồi.”
Doãn Mộ Hoa nghẹn ngào nói: “Nếu như nó vẫn không tin vào những sức chuyện kỳ lạ mê tín này…”
Trên mặt Giản Linh không hề có nụ cười, ánh mắt kiên định như đinh đóng cột: “Cháu sẽ khiến anh ấy tin tưởng.”
Ông cụ Âu nhẹ nhõm thở dài một hơi, đứng dậy, đi tới dùng sức nắm tay của Giản Linh.
“Bé Năm, là gia đình của lão Âu chúng ta thiếu nợ cháu. Nếu từ nay thằng bé dám bắt nạt cháu dù chỉ một chút, cháu chỉ cần nói cho ông biết, ông sẽ không tha thứ cho nó.”
Giản Linh cười nhẹ: “Cái kia không nghiêm trọng như vậy đâu ạ, cũng không phải là ai có thể bắt nạt Giản Linh cháu đâu.”