Không bao lâu lại đến thời gian khai giảng.
Trước khi vào học, Lăng Hề bỏ một chút thời gian đến thăm ông nội của Địch Nam, thanh thản ngồi ở ghế dựa trong hoa viên phơi nắng. Kể một chút chuyện xưa, nở nụ cười yêu thương. Lần này lão nhân còn có thêm lão bà bà, Lăng Hề ngồi không bao rồi rời đi, bởi vì không muốn quấy rầy họ.
Thời gian bình thản trôi qua, dùng tiền bản quyền của bức tranh lần trước trả tiền học phí cho trường học. Tuy Lạc Gia không muốn Lăng Hề sống trong kí túc xá của trường, nhưng Lăng Hề lại kiên trì.
Lạc Gia nghe nói Lăng Hề bây giờ chỉ ở có một mình thì thoải mái hơn một chút, thả lỏng tinh thần, ngầm đồng ý.
Gần đây Lăng Hề đang nghiêm túc xem xét phải làm như thế nào mới có thể phát triển cao hơn, cường tráng, mạnh mẽ hơn một chút. Cậu quá thấp, ở cái thế giới này, phần lớn thời gian đều là nhìn lên mọi người. Nhưng mà Lăng Hề cũng biết tuổi tác đã định, chính mình muốn cao hơn là không có khả năng.
Cho nên chỉ có thể nghĩ, thực tế thì không thể làm được.
Ngoại trừ bề ngoài Lăng Hề khác người ra, ở trong trường học biểu hiện của cậu thật sự là bình thản đến không thể bình thản hơn. Thành tích bình thường, bình thường cũng không làm chuyện gì khác người.
Cho nên cũng là trước sau như một, cuộc sống trôi qua bình thản, đương nhiên ngoại trừ việc Tác Khắc Tư thỉnh thoảng lại tới quấy rầy. Điều làm cho Lăng Hề thỏa mãn chính là thành tích của kì thi lần này so với lần đầu tiên tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay vừa tan học,
Từ rất xa, Lăng Hề đã nhìn thấy một người đứng dưới đại thụ ven đường.
Cách ăn mặc không hợp với trường học, tây trang màu đen, trên sống mũi mang kính mắt phản xạ ánh mặt trời, Lăng Hề không thấy rõ đôi mắt của nam nhân này.
Đối phương giống như đã nhận ra tầm mắt của Lăng Hề, quay đầu nhìn về phía Lăng Hề. Nam nhân thoáng dừng một cái, sau đó đối phương đi một đường thẳng tắp về phía của Lăng Hề.
Lăng Hề nhìn chung quanh một chút, nghĩ hẳn không phải là tìm cậu. Thu hồi ánh mắt, chuyên chú nhìn điện thoại trong tay.
Đang định nhắn tin cho Lạc Gia, trước mắt đã bị một tầng bóng tối bao phủ.
Lăng Hề ngửa đầu, vô thức lui ra phía sau một bước. Là nam nhân mà cậu vừa mới trông thấy ở kia.
Lăng Hề có chút chần chờ.
“Ngươi là…..” Chẳng lẽ là có quen?
Thân thể đối phương dừng lại một chút. Đưa tay đem kính mắt trên sống mũi gỡ xuống.
Biểu tình trên mặt Lăng Hề vẫn mờ mịt như trước, biểu tình của đối phương rõ ràng là bộ dáng có quen biết, nhưng cậu thật sự….. Không nhớ rõ.
Đối phương không nói gì, chỉ nhìn Lăng Hề. Lăng Hề bị nhìn cảm thấy sợ hãi, nghĩ có khả năng thật sự là quen biết.
Lại nói nếu để cho người ta biết cậu lớn như vậy mà không thể phân biệt được tướng mạo của người khác, chẳng phải làm cho người ta chê cười sao? Vì vậy ưỡn ngực, lộ ra một nụ cười lễ phép với đối phương: “A, là anh nha. Đã lâu không gặp. Anh có khỏe không?”
Nam nhân kỳ quái nhìn Lăng Hề một cái.
“Ngươi biết ta là ai?”
“Đương nhiên….. Không biết.” Lăng Hề vốn muốn nói đương nhiên biết rõ, nhưng câu này vừa nổi lên, trong đầu lại nghĩ tới lỡ như người này hỏi hắn là ai vậy chẳng phải sẽ không trả lời được ư, lời nói vừa ra tới miệng đã cứng ngắc thay đổi..
Không khí có chút xấu hổ.
Biểu tình trên mặt nam nhân càng kỳ quái hơn nhìn Lăng Hề trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Ta là anh trai của Lạc Gia.”
Nghe nam nhân vừa nói như vậy, Lăng Hề mới phát hiện đôi mắt màu lam lãnh đạm của nam nhân kia tám phần giống với màu mắt của Lạc Gia.
Lời nói của Khải Sắt ngày đó vang vẳng trong tai của Lăng Hề, tóc gáy Lăng Hề dựng hết lên, cả người lập tức đi vào một loại trạng thái đề phòng. So với Phụ Hoàng duy ngã độc tôn của cậu có khi còn bá đạo hơn.
Lạc Nguyệt nhìn cũng không nhìn Lăng Hề, ném lại một câu: “Đi thôi.” Sau đó dẫn đường đi về phía trước.
Lông mi Lăng Hề khẽ khép lại. Người này không có hỏi qua ý kiến của cậu, trực tiếp ném một câu đi thôi, cậu thật sự phải đi theo sao?
Nhưng hắn là anh trai của Lạc Gia……
Làm trước nghĩ sau, Lăng Hề nhấc chân bước đi, theo phía sau nam nhân ngồi vào một chiếc xe.
Cuối cùng Lạc Nguyệt dẫn Lăng Hề tới một quán cà phê có chút vắng vẻ.
Lăng Hề đối với thứ cà phê này không có cảm tình gì, chỉ dùng thìa nhấp một miếng, vẻ mặt ghét bỏ đẩy sang một bên. Hay là uống trà?
Lạc Nguyệt nhìn thấy động tác của Lăng Hề, kêu người đổi cho Lăng Hề một ly sữa.
Sau đó nhìn Lăng Hề, đi thẳng vào vấn đề: “Rời khỏi Lạc Gia.”
Tất cả động tác của Lăng Hề đều cứng ngắc lại, tuy đã dự liệu được nam nhân này có khả năng sẽ nói như vậy, nhưng khi thực sự nghe được vẫn có chút áp lực nói không nên lời.
“Tại sao?”
“Rời khỏi hắn, ngươi muốn điều kiện gì? Bất cứ thứ gì ngươi muốn?”
Con ngươi đen thanh tịnh bình thản: “Tôi sẽ không rời đi, trừ phi anh ấy chủ động muốn tôi đi, hoặc là không thương tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không rời đi.”
Lạc Nguyệt giống như có chút tức giận, đáy mắt ẩn ẩn toát ra ánh lửa: “Ngươi muốn từ chỗ của hắn có được cái gì, tiền? Ta nói rồi, ta có thể cho ngươi.”
Đôi mắt màu đen trong sáng, quật cường, không cam lòng yếu thế nhìn lại: “Vậy anh tại sao lại cố ý tách chúng tôi ra? Cho tôi một lý do.”
Hai tay Lạc Nguyệt giao lại đặt ở cằm: “Việc hắn và ngươi ở cùng một chỗ, đối với hắn không có nào chỗ tốt. Ta chính là muốn nói hắn có thể có được những lợi ích hơn người từ ta. Thêm nữa là gia thế của hắn tương đối hơn người.” Nói xong nhìn Lăng Hề liếc: “Còn ngươi cái gì cũng không có, cái gì cũng không thể cho hắn.”
Miệng Lăng Hề nhấp một ngụm sữa, lại cười nhưng so với bộ dáng bình thường có điểm không giống.
“Tuy tôi cho đến bây giờ vẫn không rõ Lạc Gia nhiều tiền đến mức nào, nhưng tôi nghĩ, tôi cũng đã từng có nói qua với Lạc Gia, so về địa vị xã hội có khi tôi còn tốt hơn Lạc Gia. Cho nên anh nói những điều kia, tôi thật sự cũng không có thấy gì đáng ngạc nhiên.”
Lăng Hề không có nói dối, mặc dù là xã hội cổ đại, nhưng cậu cũng là hoàng tử, hưởng thụ vinh hoa phú quý cũng không có kém hơn Lạc Gia. Cậu tin tưởng, dù Lạc Gia giàu có, nhưng mà sinh ở cái thế giới ngang hàng này, địa vị xã hội muốn dưới một người trên vạn người là không thể nào.
Biểu tình Lạc Nguyệt rõ ràng là không tin.
Thậm chí còn có chút cười nhạt: “Đừng nói quá tự mãn.”
Lạc Nguyệt cũng từng điều tra qua thiếu niên này, phát hiện Lăng Hề là cô nhi, nhưng điều tra sâu hơn, lại phát hiện không thể tra ra được quá khứ của Lăng Hề trước năm hai mươi tuổi, ngay cả thân phận cũng là giả, không ai biết rõ quá khứ của thiếu niên này. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để cho cái người không rõ lai lịch này ở bên cạnh em trai của hắn.
“Có lẽ lời tôi nói anh không tin, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không muốn lấy thứ gì từ chỗ của Lạc Gia, Lạc Gia chính là Lạc Gia, không có quan hệ với địa vị của anh ấy. Cho dù anh ấy giống như tôi, đều là người nghèo hai bàn tay trắng, nếu như tôi yêu mến, tôi cũng nguyện ý ở cùng một chỗ, cùng nhau cố gắng phấn đấu.”
Nam nhân có đôi mắt màu lam đối diện lập tức ngưng lại: “Vậy ý của ngươi chính là ngươi nhất định không chịu rời khỏi hắn?”
Biểu tình Lăng Hề vẫn kiên định: “Trừ phi Lạc Gia không thương tôi, nếu không tôi sẽ không rời đi.” Tuy khí thế mười phần mạnh mẽ, nhưng Lăng Hề vẫn thấy bất an. Trong nội tâm rõ ràng, Lạc Gia lúc đầu yêu thích cậu là vì vẻ bề ngoài của cậu.
Lạc Nguyệt cười lạnh đứng dậy: “Ngươi cho rằng bây giờ hắn thật sự yêu ngươi sao? Chẳng qua là yêu khuôn mặt xinh đẹp của ngươi thôi.”
Lăng Hề không hề tức giận, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói: “Nếu thật sự có một ngày Lạc Gia không cần tôi nữa, tôi cũng sẽ không ép buộc anh ấy.”
Lạc Nguyệt biểu lộ âm trầm xuống.
“Tóm lại, ta sẽ không để cho cái người không rõ lai lịch như ngươi ở bên cạnh hắn! Hắn là em trai duy nhất của ta, mặc kệ ngươi là vì tiền hay vì thứ gì đó, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội thương tổn hắn.”
Lăng Hề có chút đau đầu, xoa xoa cái trán: “Tôi sẽ không làm tổn thương Lạc Gia. Anh ấy không phải là đồ vật. Dù anh là anh trai của Lạc Gia, cũng không thể cản trở quyết định của Lạc Gia a. Anh ấy yêu thích tôi hay không yêu thích tôi, đó là vấn đề giữa hai chúng tôi.”
Lạc Nguyệt hiển nhiên là không nghe, chưa nói vài câu đã đứng dậy rời đi.
Cuộc nói chuyện của hai người đến lúc kết thúc vẫn là không khí không vui.
Cùng ngày, Lạc Gia tới đón Lăng Hề. Nhạy cảm như Lạc Gia, lập tức nhận ra Lăng Hề điểm khác thường.
Lo lắng sờ sờ trán Lăng Hề: “Làm sao vậy?”
Lăng Hề lắc đầu, cái cằm đột nhiên bị xiết chặt, sau đó đã bị nâng lên, mắt nhìn vào đôi mắt màu lam thâm thúy.
“Nếu như xảy ra chuyện gì, nhất định phải nói cho anh biết.”
Lăng Hề không yên lòng ừ một tiếng.
Đáy mắt Lạc Gia hiện lên một tia khác thường.
Không biết qua bao lâu, rốt cục Lăng Hề mới chần chờ ngẩng đầu nhìn Lạc Gia: “Anh yêu thích khuôn mặt của em sao?” Lòng Lăng Hề có chút không yên.
Người thân, đối với Lạc Gia mà nói, hẳn là một sự tồn tại rất đặc biệt a, nếu như anh trai của Lạc Gia kiên trì muốn tách bọn họ ra, nói không chừng Lạc Gia thật sự sẽ nghe theo lời của anh trai.
Lạc Gia thu hết động tác cùng biểu tình bất an của Lăng Hề vào mắt, duỗi bàn tay to ra, kéo Lăng Hề tựa vào ngực của mình, ngón tay nhẹ vỗ về mái tóc đen của cậu, tốc độ nói chuyện cực kì chậm rãi: “Ngay từ đầu có lẽ là anh thích khuôn mặt em, điểm ấy anh không phủ nhận, anh tin tưởng không thể có người nào yêu mến một người xấu xí ngay lần đầu tiên cả. Mọi người đều là yêu bằng mắt, nhưng mà vẫn có tình cảm. Một khi thực thích, mặc kệ sau này người đó có biến thành bộ dáng gì nữa, cũng sẽ không buông tay.”
Lăng Hề gật gật đầu, rủ đôi mắt xuống.
Cậu tin tưởng lời nói của Lạc Gia. Cơ sở của tình yêu là sự tin tưởng a.
Lạc Gia nâng cái đầu đang rủ xuống của Lăng Hề: “Làm sao vậy? Có người đã nói với em cái gì đó đúng không?”
Lăng Hề lắc đầu. Mong mỏi nhìn Lạc Gia.
“Em….không thể cho anh cái gì tốt a, những người giống như em…..”
“Em là người như thế nào?”
“Giống như em chỉ có hai bàn tay trắng, là một kẻ nghèo hèn, gặp gỡ người như anh, có tiền có quyền như vậy sẽ muốn nịnh bợ đi lên.”
Lạc Gia đánh giá nét mặt của Lăng Hề: “Có phải là có ai đó nói với em cái gì không?”
“Không có.”
Lạc Gia thở dài một tiếng: “Cho dù là có ai nói gì, phần tình cảm này, xin đừng dễ dàng buông tay.”
Lăng Hề nâng eo thẳng dậy, ngồi lên đùi Lạc Gia, ôm lấy cổ của hắn, chủ động hôn nhẹ một cái lên môi hắn: “Em sẽ không.”
Lạc Gia tham luyến, ngón tay xoa mặt Lăng Hề: “Em có thể quan tâm đến những chuyện này, hơn nữa chịu mở rộng trái tim tìm kiếm đáp án từ anh, nói thật, anh rất cao hứng.”
One response to “Lăng Hề _
LamTuongVi says:
December 17, 2015 at 6:00 am Đọc đến câu này:
“Cho dù là có ai nói gì, phần tình cảm này, xin đừng dễ dàng buông tay.”
Tự nhiên khóc hic hic không biết sao luôn hu hu.
TRuyện nhẹ nhàng, tuy có ngược tâm chút xíu nhưng cảm thấy muốn đọc hoài đọc mãi:3
Cám ơn đã edit
LikeLike
Reply