• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trở về trường, Hẹn Sắt cùng Địch Nam, hai người bọn họ vẫn như bình thường không thấy bóng dáng đâu cả.

Buổi tối chủ nhật, Lăng Hề ở trong chăn ôm một quyển sách say sưa xem.

Mỗi ngày, Lăng Hề học được một khối lượng kiến thức tương đối lớn. Khi còn sống ở thời cổ đại, cậu đọc sách nhanh như gió, hơn nữa sau khi xem xong, cậu còn có thể nhớ kỹ nội dung của cuốn sách.

Nghe có tiếng đập cửa, Lăng Hề kinh ngạc ngước mắt lên nhìn về phía cửa ra vào.

Kỳ quái, lúc này còn có người nào đến?

Để quyển sách trên tay xuống, Lăng Hề đứng dậy đi tới mở cửa. Cửa vừa mở ra một chút đã bị người từ bên ngoài dùng lực mạnh đẩy vào.

Lăng Hề nhìn chằm chằm mặt của đối phương nửa ngày mới nhớ được người này hình như gọi là Tát gì đó.

Nhưng mà hắn tìm đến đây làm cái gì?

Chẳng lẽ là đến xin lỗi chuyện đụng trúng ở sân bóng? Không đúng chuyện này đã qua đã lâu rồi. Hơn nữa đụng trúng Lăng Hề cũng không phải hắn mà là bạn của hắn.

Lăng Hề tức giận nói: “Anh tới làm gì?”

Tác Khắc Tư cười không nói, không coi ai ra gì, cứ như vậy mà đi vào phòng, Lăng Hề không ngăn cản được, quyết định mặc kệ hắn, xoay người đi trở về chỗ ngồi của mình.

Tác Khắc Tư ngồi xuống bên cạnh Lăng Hề, cuối mặt, cố ý hỏi thử: “Hai ngày nay em đi đâu?”

Lăng Hề không để ý tới hắn, tập trung xem quyển sách trên tay. Xem Tác Khắc Tư như không khí mà mặc kệ.

Tác Khắc Tư âm thầm buồn bực. Hắn thực sự nghi ngờ nếu như hắn không nói lời nào, tên tiểu tử này nhất định sẽ trực tiếp bỏ qua sự hiện diện của hắn.

Bất quá càng như vậy hắn lại càng cảm thấy hứng thú với tên tiểu tử này.

Tác Khắc Tư đem chú ý chuyển qua quyển sách trên tay Lăng Hề: “Em đang ở đây đọc cái gì?”

Hắn nhìn thấy cái bìa sách, ồ lên một tiếng. Lập tức lật sách ra. Truyện cổ tích?

Kinh ngạc, lông mày nhướng lên: “Em xem cái này làm gì?”

“Không thể xem?” Lăng Hề thản nhiên hỏi lại, Tác Khắc Tư cảm thấy sửng sốt.

“ ….. Cũng không phải” Chỉ là lớn như vậy rồi mà còn xem loại sách báo cho trẻ con này thật sự là kì lạ đến nói không nên lời, đã vậy còn xem rất chăm chú.

Chẳng lẽ khi còn bé cậu chưa có xem?

Mặt Tác Khắc Tư không biểu tình, nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Em cùng Lạc Gia có quan hệ như thế nào?”

Lăng Hề muốn đuổi cái tên nam nhân này ra khỏi đây sớm một chút, đành phải mở miệng nói: “Anh ta là chủ nhân của tôi.”

“Chủ nhân?” Tác Khắc Tư lại nghĩ theo hướng khác.

Lăng Hề gật đầu, trên mặt biểu tình bình thường: “Đúng vậy, từ nay về sau cuối tuần tôi đến giúp anh ta quét dọn phòng. Anh ta trả tiền công cho tôi.”

Tác Khắc Tư âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thay đổi cách nói: “Cho em xem cái này.” Nói xong từ phía sau lưng lấy ra một tờ báo đưa tới trước mặt Lăng Hề. Lăng Hề cầm lấy tờ báo, đem tờ báo đọc giản lược qua một lần.

Nội dung đại khái là học sinh trường Xuất Vân, lén lút trở thành nam sủng của ông hoàng thương mại. Tiêu đề rất khiêu khích, đầu tờ báo còn có bức ảnh chụp Lạc Gia giúp Lăng Hề mở cửa xe ngày đó làm bằng chứng. Phần còn lại cũng chỉ là một số bài quảng cáo bắt mắt mà thôi.

Lăng Hề xem xong liền để tờ báo qua một bên, phản ứng ngoài dự đoán, vô cùng bình tĩnh.

“Xem tờ báo này em không có bất kì cảm xúc gì ư?”

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Lăng Hề có chút cảnh giác.

“Hắn quá nổi tiếng, sức ảnh hưởng cũng lớn, những ký giả kia nếu như viết loạn một bài báo, em sẽ bị tổn thương.”

“Cho nên?”

Tác Khắc Tư cũng không có nói thẳng: “Em không phải nói lúc này em đang làm thêm ở nhà Lạc Gia sao? Tôi tăng gấp ba lần tiền lương của hắn, em tới làm thêm cho tôi.”

Khi Lăng Hề còn là Vương gia, cực chán ghét Đại ca của cậu phô trương nói ta đây có thể gặp mặt Thiên Vương lão tử. Hơn nữa Đại ca là người âm hiểm tàn nhẫn, tâm tư biến hóa kỳ lạ, khó có thể nắm bắt.

Mà suy nghĩ của Lăng Hề lại rất đơn giản, không có giống Đại ca cùng Tứ đệ. Cậu trời sinh tính tình đạm bạc, cho nên mới cùng Nhị ca do không phòng bị mà rơi vào bẫy của bọn họ.

Nhớ tới chính mình không hiểu tại sao lại đi tới thế giới kỳ quái này nhưng nguyên nhân một phần cũng là do Đại ca cùng Tứ đệ liên hợp bắt giết cậu.

Mà nhìn kỹ diện mạo cái tên Tác gì đó này cùng Đại ca của cậu có vài phần giống nhau.

Ngữ khí nói chuyện cũng rất giống nhau. Cho nên đương nhiên Lăng Hề không có cảm tình tốt đối với Tác Khắc Tư. Đáng thương Tác Khắc Tư cũng chỉ bởi vì lớn lên giống một người mà lại bị Lăng Hề chán ghét.

Đều nói gia đình hoàng gia là tàn nhẫn nhất, nếu Lăng Hề ở lại, cậu và Nhị ca hoặc là bị thương hoặc là chết, Đại ca hoặc Tứ đệ xưng vua. Cậu có thể thoát khỏi địa ngục, hơn nữa còn bảo toàn được tính mạng, có thể ở thế giới xinh đẹp này, coi như là một loại may mắn.

Nghe được Tác Khắc Tư đưa ra điều kiện gấp ba lần tiền lương, nói không động tâm là gạt người. Dù sao hiện tại Lăng Hề còn nghèo hơn so với người bình thường.

Nhưng Lăng Hề vẫn là lắc đầu cự tuyệt: “Tôi không làm.”

“Em không đồng ý?” Tác Khắc Tư kinh ngạc. Phải biết rằng, Lạc Gia trả lương nhất định là không ít, mà hắn lại cho gấp ba lần thì cũng không phải là một con số nhỏ. Thế nhưng Lăng Hề lại cự tuyệt.

“Không đồng ý.”

“Tại sao?”

“Không có vì cái gì cả.” Vừa nói xong câu này, Lăng Hề vô thức sững sờ, trước đây Lạc Gia đưa ra đề nghị như vậy, rõ ràng là cậu đồng ý một cách sảng khoái thậm chí một chút lo lắng cũng không có, lần đầu tiên trong đời cảm thấy nghi hoặc…… Đây là vì cái gì?

Trước đây Tác Khắc Tư quan hệ với không ít người, cả nam lẫn nữ, nhưng đây là lần đầu hắn chủ động tiếp cận một người như vậy, hơn nữa kinh nghiệm quá khứ của hắn dùng trên người này lại hoàn toàn không có hiệu quả.

Trên đời này có một số người, càng không chiếm được lại càng nghĩ trăm phương ngàn kế để đoạt vào tay. Tác Khắc Tư chính là loại người này.

Tạm thời thất bại cũng không phải là vĩnh viễn thất bại.

Trước khi đi, nở nụ cười với Lăng Hề, ném lại một câu: “Nên cẩn thận một chút. Em có khả năng sẽ gặp phiền toái.” Rồi rời đi.

Lăng Hề hơi sửng sốt nhưng cũng không có đem những lời này để trong lòng.

Thay vì nhìn chằm chằm vào khoảng trống, Lăng Hề chợt nhớ ngày hôm qua Lạc Gia nói những lời đó cũng có biểu hiện như vậy.

Chuyện tốt gì đây, trước kia ở thời cổ đại, lúc ấy, cũng chỉ là có nghe qua hoặc đơn giản chỉ là tò mò một chút.

Cho tới bây giờ Lăng Hề cũng không bao giờ nghĩ tới một ngày cậu sẽ được nam nhân tỏ tình……

Ngày thứ hai,

Chuyện Lăng Hề là nam sủng của Lạc Gia hầu như mọi người ai cũng biết. Mà chuyện Lăng Hề quay lại trường học thì không ai biết.

Lăng Hề vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ bị một đoàn phóng viên canh giữ ở bên ngoài vây quanh.

Lăng Hề nhìn đám phóng viên đang chen chúc kia, vô thức lui về phía sau một bước.

Một giây trôi qua, trong nháy mắt, cơ thể thấp bé của Lăng Hề liền bị bao vây trong đám người.

Cậu cũng không phải chưa thấy qua những tình huống như thế này, nhưng mà bị một đống microphone cùng với một đám phóng viên cao lớn vây quanh như vậy thật sự là làm cậu cảm thấy khó chịu.

“Tại sao cậu lại quen biết Lạc Gia?”

“Các người duy trì loại quan hệ này đã bao lâu rồi?”

“…..”

Một loạt câu hỏi được phát ra liên hồi, lập tức làm cho Lăng Hề có chút bối rối, đương nhiên từ nhỏ cậu chưa từng thấy qua loại chiến thuật bao vây này. May mắn là có một đôi tay to lớn, khỏe mạnh kéo Lăng Hề trong hỗn loạn ra ngoài.

Lăng Hề lảo đảo ngã vào một khuôn ngực ấm áp.

Ngẩng đầu,

Bắt gặp một đôi màu màu xanh rất đẹp.

Lăng Hề thực sự yêu mến đôi mắt màu lam này, bởi vì nó làm cậu nhớ tới bầu trời màu xanh dương ở cố đô trước đây. Ngay cả tâm tình cũng đều vui sướng lạ thường.

Vừa muốn nói cái gì đó, Lạc Gia đưa ngón tay thon dài lướt qua môi Lăng Hề, cúi đầu sờ sờ đầu cậu, lộ ra một nụ cười làm cho người khác cảm thấy an tâm: “Em trước tiên là rời khỏi đây đã, mọi việc ở đây anh sẽ xử lý tốt.”

Lăng Hề nhìn đối phương, lại trố mắt nhìn đám phóng viên kia đang muốn nhào tới, nhấc chân lên, vô cùng nhanh chóng chạy đi.

Đứng ở xa xa Tác Khắc Tư ôm cánh tay lạnh lùng nhìn, chẳng biết Lạc Gia xuất hiện lúc nào, xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK