Tôi hận Thẩm Khác QAQ
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn cực kỳ không quen.
Kể từ ngày hôm đó sau khi nhìn thấy một mặt khác của Thẩm Khác ở sảnh triển lãm tại triển lãm khoa học kỹ thuật, cô đã lén quan sát anh mấy lần, phát hiện anh thực sự… Rất giống con xe máy của cô.
Nhận thức này khiến cả người cô khó chịu.
Đã ba ngày hôm nay cô không lái xe máy đi làm rồi. Không nỡ ngồi lên.
Nhớ lại những gì Triệu Mãnh từng nói, ban ngày cưỡi xe máy, buổi tối thì cưỡi XX.
Đường Vãn Vãn che mặt =_=
Cô nói hết cho Chu Châu, Chu Châu chớp chớp đôi mắt tròn to của cô ấy, vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu: “Vãn Vãn, giờ trong đầu mình chỉ có khung cảnh tuyệt mỹ ấy thôi.”
Đường Vãn Vãn: “Khung cảnh gì?”
Chu Châu: “Khung cảnh cậu cưỡi xe máy, rong ruổi trong biển hoa hải đường.”
Đường Vãn Vãn: “??”
Chu Châu thần bí cười một cái, dẫn cô vào trong biển hoa kia. Ngày hôm sau, mặt mày Đường Vãn Vãn tái mét, lúc đi đường còn phải chống tay lên tường, càng không thể nhìn thẳng vào chiếc xe máy kia.
Mẹ Đường biết được tin con gái mình không lái xe máy đi đi về về nữa thì vui mừng đến mức đốt pháo. Có thể khiến cho Đường Vãn Vãn từ bỏ xe máy trở thành một cô gái nhỏ, chắc chắn là công lao của con đĩ tình yêu.
Bà gọi điện cho Đường Vãn Vãn: “Vãn Vãn, cuối tuần con dẫn Trương Tông Chính về nhà ăn cơm đi.”
Đường Vãn Vãn khó hiểu: “Tại sao vậy ạ?”
“Làm cho các con ăn một bữa ngon nghẻ thôi.” Mẹ Đường cười nói: “Không cần căng thẳng, không tính là chính thức gặp mặt phụ huynh đâu.”
“Gặp mặt phụ huynh? Ngoài bố mẹ ra con còn phụ huynh nào khác à?” Đường Vãn Vãn ngồi xổm xuống: “Con không phải là con ruột của bố mẹ ư?”
Mẹ Đường: “Đương nhiên là con ruột rồi. Hôm con sinh ra, bên đoàn văn nghệ của mẹ còn đang biểu diễn…”
Bắt đầu nhớ lại chuyện xưa.
Bố Đường âm thầm đi tới, cầm lấy điện thoại của vợ mình, nói với Đường Vãn Vãn: “Mẹ con tưởng là con đang yêu đương với Trương Tông Chính nên muốn con dắt nó về nhà ăn bữa cơm.”
Nói xong câu này, ông lại trả điện thoại lại cho vợ, bình tĩnh đi vào nấu cơm.
Mẹ Đường giận dỗi liếc chồng mình một cái, đặt điện thoại lên tai, đúng lúc nghe thấy Đường Vãn Vãn nói: “Con và Trương Tông Chính đã chẳng còn quan hệ gì từ lâu rồi.”
Đêm Thất Tịch đó, cô chuyển qua wechat 500 tệ cho Trương Tông Chính, coi như là tiền mua hoa hồng, còn gửi cho anh ta thẻ người tốt, rõ rành rành là đã từ chối anh ta.
Trương Tông Chính không nhận tiền, cũng chẳng trả lời cô. 24 giờ sau 500 tệ kia đã bị trả lại, nhưng may là số alipay của Trương Tông Chính cũng là số điện thoại, nên Đường Vãn Vãn đã chuyển 500 tệ qua đó. Một trong những chức năng chuyển khoản qua alipay là gửi tới sẽ nhận luôn, đối phương không cần chấp nhận.
Sau khi chuyển tiền, Đường Vãn Vãn cảm thấy hai người từ nay về sau không ai nợ ai, ban ngày gặp nhau thì đường ai nấy đi.
Mẹ Đường tấn công Đường Vãn Vãn qua điện thoại trong vòng mười phút.
Đường Vãn Vãn: “Đêm thất tịch ảnh mua một bó hoa hồng, con gửi cho ảnh 500 tệ, sau đấy thì ảnh không liên lạc lại với con nữa.”
“500 tệ? Hoa hồng quái gì mà tới 500 tệ*. Tặng thì tặng rồi vậy mà còn có mặt mũi nhận tiền của con à? Kiếp trước nó là gái bán hoa à? Keo kiệt bủn xỉn, tổng tài tinh anh cái cục cớt. Nếu con muốn hoa hồng thì mai mẹ mua cho con cả một xe tải luôn. Ai lạ gì mấy cái bông hoa hồng của thằng họ Trương đó chứ. Mẹ nó, mẹ chúc thẳng đó mua rau bị độn giá, phải độn giá gấp nhiều lần.”
(*500 xấp xỉ 1tr750k nếu tỷ giá là 3500VND = 1 tệ)
Bố Đường chen mồm vào: “Đổi rau thành thịt lợn đi. Chúc nó mua thịt lợn bị độn giá đi. Bây giờ thịt lợn đắt vãi nồi, nửa cân mà hơn ba mươi tệ đấy.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Bữa cơm tối nay, Đường Vãn Vãn hấp mười con cua lớn, cô và Thẩm Khác mỗi người ba con.
Đường Vãn Vãn có thói quen vừa ăn vừa chơi điện thoại, kết quả là ăn tôm tay bị bẩn, không thể chơi điện thoại được nên vô cùng ủ rũ.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Khác, thấy Thẩm Khác ăn uống cực kỳ nho nhã, không giống cô, ăn uống tới mức cả tay cả miệng đầu là gạch cua màu vàng. Quan trọng nhất là, anh ăn cơm nhưng không chơi điện thoại.
Ăn cua mà cũng lịch sự tới thế sao?
Đường Vãn Vãn: “Thẩm Khác, lúc anh ăn cơm sao mà kìm nén không chơi điện thoại được vậy?”
Thẩm Khác: “Thói quen.”
Đường Vãn Vãn bĩu môi: “Nhưng lần trước tôi xem mắt, lúc anh ăn cơm toàn nhìn điện thoại mà.”
Thẩm Khác: “Bởi vì cô cho tôi ăn tôm bóc vỏ xào xoài chứ sao. Tôi không chơi điện thoại thì bị độc chết à.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Thù dai ghê ta.
Thẩm Khác liếc cô một cái: “Cô muốn chơi điện thoại à?”
Đường Vãn Vãn: “Chỉ là có thói quen lướt một tí thôi.”
Thẩm Khác: “Không phải điện thoại có tính năng trợ lý thông minh sao*?”
(*Giống Siri của Iphone.)
Đường Vãn Vãn: “Chẳng ích gì. Tôi gọi một lúc lâu mà chẳng thấy nó xuất hiện.”
Thẩm Khác: “Ăn cơm xem điện thoại làm gì?”
Đường Vãn Vãn: “Thẩm Khác, dáng vẻ của anh bây giờ chẳng khác gì mẹ tôi cả.”
Thẩm Khác: “?”
Đường Vãn Vãn: “Mẹ tôi cũng nói tôi như thế. Đến giọng điệu cũng giống vcl.”
Thẩm Khác: “…”
Sau khi ăn xong, Đường Vãn Vãn đi vào phòng bếp dọn dẹp. Bởi vì có máy rửa bát nên đã giảm thiểu khá nhiều sức nặng của việc nhà, cô cũng chỉ ở trong phòng bếp chưa tới mười phút. Từ trong phòng bếp đi ra, Thẩm Khác ngồi trên sô pha, búng búng ngón tay với cô.
“Anh xem trộm điện thoại của tôi à?” Đường Vãn Vãn chạy tới, cánh tay giật lấy điện thoại trong tay anh.
Thẩm Khác: “Tôi tải một cái app về máy của cô.”
Đường Vãn Vãn: “Là virus hay là để giám sát tôi?”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Là app có thể giúp cô chơi điện thoại trong lúc ăn cua.”
Đường Vãn Vãn: “?”
Thẩm Khác biểu diễn một lần cho cô xem.
Tam quan của Đường Vãn Vãn bị đảo lộn, kinh ngạc tới mức không ngậm được miệng: “Lừa ngốc nghe lời quá ta.”
[Lừa ngốc] là cái tên mà Thẩm Khác đặt cho trợ lý thông minh trong điện thoại Đường Vãn Vãn.
“Lừa ngốc, xem xem hôm nay có hotsearch gì đi.” Đường Vãn Vãn vừa chỉ huy trợ lý thông minh thay cô lướt Weibo, lướt vòng bạn bè, vừa hỏi Thẩm Khác: “Hồi ở nước Anh, anh học máy tính à?”
Thẩm Khác: “Gần giống vậy.”
Đường Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn tóc của anh, bây giờ vẫn còn khá dày, nhưng ai mà biết được sau này thì sao?
Cô nói: “Lập trình viên à? Vậy thì anh phải bảo vệ tóc mình cho tốt đấy. Cái mặt này của anh mà kết hợp với cái đầu trọc lốc thì chẳng khác gì chúa hề.”
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn mải chơi với Lừa Ngốc, không chú ý đến Thẩm Khác đã nghiêng đầu đánh giấc trên ghế sô pha từ lúc nào rồi.
“Thẩm Khác, không ngờ anh cũng lợi hại đấy chứ.”
“Đúng rồi, cái hôm mà tôi đi triển lãm khoa học kỹ thuật ấy, tôi đã nhìn thấy anh rồi, tôi còn đi vào sảnh triển lãm nghe một lúc, tôi thấy anh cũng đẹp trai phết. Có lẽ anh không biết, vậy mà có cô gái nói anh là nam thần của chín trăm triệu thiếu nữ đấy.”
“Bọn họ không biết anh phá sản rồi à?”
“Mẹ tôi ơi, thế thì thảm vl. Cô ấy tự xưng mình là thiếu nữ, bây giờ còn bị ép nhận anh làm nam thần nữa chứ.”
Đường Vãn Vãn nói nhiều như vậy nhưng chẳng thấy Thẩm Khác trả lời, ngẩng đầu mới phát hiện Thẩm Khác đã ngủ mất rồi.
Cô gửi tin nhắn cho Chu Châu: [Mình cảm thấy Thẩm Khác như một bộ búp bê Matryoshka* vậy á, mở hết lớp này lại vẫn còn lớp khác, cũng thú vị phết.]
(*Búp bê Matryoshka)
Buổi diễn thuyết ở triển lãm khoa học kỹ thuật, có thói quen tốt ăn cơm không chơi điện thoại, biết cài và sử dụng app.
Mỗi lần đều khiến cho cô phải rửa mắt mà nhìn, những bất ngờ mà anh đem tới cho cô không phải chỉ là một tí nhỏ tẹo.
Chu Châu: [Chúc cậu chơi vui nha. [Cười mỉm.jpg]]
Đường Vãn Vãn bỏ điện thoại xuống, nhìn nhan sắc của Thẩm Khác khi ngủ một hồi.
Xong rồi.
Càng nhìn Thẩm Khác càng cảm thấy anh chính là con xe máy của cô nha, mẹ nó đẹp vãi nồi huhuhu.
Mắt mũi mồm tai, đây không phải là tay lái bánh trước* và kính chiếu hậu sao!
(*Tay lái bánh trước)
Đặt biệt là nốt ruồi lệ ở đuôi mắt phải của anh, cực kỳ giống với cái móc treo nho nhỏ ở trên cái tay lái phía trước của cô, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn sờ một cái chọc một cái.
Đường Vãn Vãn chầm chậm bò tới, đưa tay đi sờ nốt ruồi lệ kia.
Ây yô? Không gồ ghề như cô tưởng tượng nha, mà còn rất trơn trượt, sờ chẳng khác gì những chỗ khác cả, chẳng lẽ bị tạc vào da luôn rồi sao?
Cô còn cho rằng nốt ruồi lệ giống mấy cái đinh ốc vít trên máy móc cơ, xoay xoay một tí là có thể lấy ra.
Nghĩ như vậy, ngón tay cô bắt đầu hành động.
Tôi xoay, tôi móc nè.
“A!!” Thẩm Khác thảm thiết kêu lên, đau đớn tới mức bật dậy từ trong giấc mơ, một chân đạp Đường Vãn Vãn trên người mình xuống.
Đường Vãn Vãn ngã ngồi trên đất, có hơi oan ức: “Nói ra thì có thể anh không tin, nhưng tôi đang định lấy cái đinh ở trên cái máy ra.”
Da Thẩm Khác rất mỏng, bị Đường Vãn Vãn móc như vậy, một miếng da đã bị rách.
“Tôi thực sự không dùng sức đâu. Là do da anh dễ bị trầy quá.” Đường Vãn Vãn lí nhí: “Không chảy máu, nốt ruồi vẫn hoàn hảo không hề gì, vẫn đáng yêu như vậy.”
Thẩm Khác vốn còn đang tức giận, nghe thấy cô khen nốt ruồi đáng yêu thì đột nhiên bật cười, lửa giận trong lòng ngay lập tức tiêu tan.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Đường Vãn Vãn, giọng nói nhẹ nhàng: “Nốt ruồi đáng yêu nhỉ? Cho cô sờ đấy.”
Đường Vãn Vãn do dự vươn tay ra, đặt lên trên nốt ruồi lệ. Ôi ôi ôi cái móc nhỏ trên xe máy của tôiiii.
“Đường Mông Chó.” Nụ cười của Thẩm Khác cực kỳ đáng sợ: “Dụ dỗ tôi là phải trả giá đấy.”