Beta: Lam
Bộ dáng ăn vụng của Thẩm Khác giống như một con chó con, kiểu gì cô cũng lắp một cái đuôi chó vào (|) của anh. Mà phải là cái loại chạy bằng điện nhé.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Ăn lẩu xong, Thẩm Khác ngồi phịch trên ghế sô pha ăn dưa hấu, hoàn toàn không có ý thức đi rửa chén.
Sau khi thu dọn nhà bếp thật sạch, Đường Vãn Vãn mới ra tới ngoài phòng khách, phát hiện hai người Triệu Mãnh và Thẩm Khác đang ngồi đối diện nhau gặm dưa hấu, một hình ảnh vô cùng hài hòa. Nhưng cô có chút mệt, muốn đi tắm nước nóng rồi nhanh nhanh lăn lên trên giường và đắp mặt nạ.
“Tôi ăn miếng dưa hấu cuối cùng nhá.” Đường Vãn Vãn đi tới, cầm lấy miếng dưa hấu rồi gặm một miếng, sau đó trực tiếp đuổi khách: “Trời tối rồi, hai người về đi thôi.”
Gặm hết một miếng dưa hấu, người đàn ông A và người thanh niên B vẫn ngồi y nguyên, bình chân như vại, hình như không có ý định đi về.
“Hai người còn muốn ăn dưa hấu à?” Đường Vãn Vãn không hiểu được suy nghĩ của mấy tên trực nam này.
Triệu Mãnh: “Không ăn nữa.”
Đường Vãn Vãn: “Thế thì về đi?”
Triệu Mãnh nâng cằm, đôi mắt trừng Thẩm Khác ở đối diện: “Anh đi trước đi.”
Thẩm Khác vùi vào sô pha, không thèm cho cậu ta một ánh mắt: “Mời cậu trước đấy.”
Đường Vãn Vãn: “??”
Hai người ai cũng không chịu nhường ai, cứ ngồi một cục ở đấy như hai cái xác khô.
Bàn về định lực, Triệu Mãnh tự cảm thấy mình không thể nào so với Thẩm Khác được. Chủ yếu là vì da mặt cậu ta không dày.
Quần áo giày dép mà Thẩm Khác đang mang là loại đi trong nhà. Anh làm tổ trên ghế sô pha như người không xương, một bộ dạng người đàn ông làm chủ gia đình đầy bỉ ổi.
Trong mắt Triệu Mãnh, Thẩm Khác chẳng khác gì một tên thần kinh trong lòng mang đầy tâm cơ, là một tiểu tiện nhân trong phim cung đấu, là tên đàn ông thối tha trong phim Hoạ Hoạ cô nương.
Tóm lại, không giống một người đàn ông chính trực.
Chỉ cần lấy một nhân viên tạp vụ ra so sánh với Thẩm Khác, chắc chắn bọn họ đều khoẻ hơn anh ta nhiều. Ít nhất thì nhân viên tạp vụ sẽ không lăn đùng ngã ngửa ra ăn vạ khi đang cãi nhau, mọi người đều là đàn ông, cách đơn giản mà có hiệu quả nhất để thoát khỏi một cuộc cãi lộn chính là—— lật bàn rồi lao vào choảng nhau.
Triệu Mãnh càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Khác là người rất xảo quyệt, chỉ sợ là cậu ta chân trước vừa bước ra khỏi cửa thì chân sau anh liền âm mưu quấy rối Đường Vãn Vãn rồi.
Ba phút đồng hồ trôi qua.
Rốt cuộc Triệu Mãnh không thể ngồi được nữa. Cậu ta đột nhiên đứng lên, bước hai ba bước vọt tới bên cạnh Thẩm Khác.
Đường Vãn Vãn tưởng là cậu ta muốn đánh Thẩm Khác, cô có hơi không hiểu cậu ta muốn làm gì: “Sư phụ, trong tủ lạnh còn nửa quả dưa hấu đấy.”
Thật sự không hiểu vì sao Triệu Mãnh lại bỗng nhiên nổi nóng muốn đánh Thẩm Khác nha, chẳng lẽ bởi vì ban nãy ăn ít hơn Thẩm Khác một miếng dưa hấu à?
Cũng không thể trách cô tại sao lại có cái cách nghĩ này. Trong cuốn <Xuân Thu Diên Tử> còn ghi chép lại chuyện ba người đàn ông chém giết lẫn nhau chỉ vì hai quả đào mà. Hai người đàn ông bọn họ vì tranh một miếng dưa hấu, mà đánh tới đánh lui giống như bây giờ cũng không quá khó hiểu.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Triệu Mãnh khom lưng xuống rồi nâng trọn ghế sô pha lên.
Gân xanh trên cánh tay của cậu ta chồng chéo nhau nổi lên, thô lỗ cất tiếng: “Lão đại, cái sô pha này nhiều bụi quá, em khiêng nó ra ngoài hành lang rồi phủi bụi ở phía trên đi nhé.”
Thẩm Khác, người đang sống chết bám lấy ghế sô pha: “…”
Đường Vãn Vãn sửng sốt: “?”
Triệu Mãnh cắn chặt răng, từng bước từng bước khiêng cả cái ghế sô pha ra cửa.
Thẩm Khác ngồi phịch trên ghế sô pha, thoải mái vắt chéo chân: “Đường Vãn Vãn, cô làm ở công ty chuyển nhà à?”
Thầy trò hai người ai cũng muốn túm người trên ghế sô pha xuống.
Đường Vãn Vãn vội vàng chạy tới, túm Thẩm Khác từ trên ghế sô pha xuống.
Sau khi giải thích cô còn việc này việc kia, cuối cùng Đường Vãn Vãn cũng đuổi được anh A và cậu B ra khỏi cửa.
[Ask: Nếu hai người A và B cùng xuất phát từ vị trí a, A đi bộ, B đi thang máy, hai người người nào người nấy tự về nhà mình. Ngày hôm sau, cả hai người cùng trở lại vị trí a, đi cùng một hướng, không rõ tốc độ. Hỏi, hai người A và B ai sẽ đến vị trí a trước?]
[Ans: A tới trước]
Bởi vì ngày hôm sau, Đường Vãn Vãn được người đàn ông A đưa máy rửa chén tới.
Nhân viên giao hàng trực tiếp đem máy rửa chén đến tận cửa nhà, thậm chí không nhận trả hàng.
“Đây là kiểu dáng mới nhất trong cửa hàng…” Nhân viên giao hàng kiên nhẫn giới thiệu tính năng của sản phẩm và dịch vụ sau khi bán.
“Tôi đâu có mua?” Mắt Đường Vãn Vãn nhìn tới giá cả ở phía trên, bị con số trên đó dọa sợ.
“Địa chỉ đúng là ở đây mà.” Nhân viên giao hàng lại kiểm tra địa chỉ giao hàng một lần nữa: “Người mua đã trả tiền rồi, thật ra cô không cần ký tên cũng được.”
Đường Vãn Vãn nhận đơn đặt hàng, trông thấy hai chữ bên trên.
Người mua: [Chúa Đất]
Người mua để lại lời nhắn: [Chính phủ gửi sự ấm áp. Người nhận là người mù, không cần ký tên xác nhận nhận hàng.]
Đường Vãn Vãn tức giận cười, vung bút lên ký tên trên cột ký nhận: [Lão Phật Gia]
Nếu như đứa con này đã muốn tận tâm báo hiếu, mẹ già này sẽ thuận theo đứa con bất hiếu này một lần vậy.
Nhân viên giao hàng: “…”
Cảm giác bản thân mình giống như một thái giám vĩ đại đi cống nạp các bảo vật quý hiếm vậy.
Từ lúc có máy rửa chén, việc Thẩm Khác tới ăn chực càng thêm trắng trợn. Mỗi tối cứ đến giờ ăn cơm thì anh lại qua gõ cửa phòng 601, giống như nhân viên tạp vụ đến căn tin để check in ăn cơm.
Thỉnh thoảng Đường Vãn Vãn cảm thấy bản thân mình chính là một bà dì chủ căn tin, nhìn mặt đưa thịt.
Lại một buổi tối, trong nhà bếp.
Đường Vãn Vãn: “Không phải anh bị phá sản rồi à? Tiền đâu mà mua máy rửa chén?”
Thẩm Khác: “Tôi bán một cái đồng hồ đeo tay.”
Dường như Đường Vãn Vãn có chút đăm chiêu: “Tôi nhớ thợ trang trí từng nói, một viên gạch của nhà anh còn quý hơn gạch vàng đấy? Đập đi có thể bán lấy tiền không?”
Thẩm Khác: “Bố cục phong thủy, không thể động vào được.”
Đường Vãn Vãn: “Ờ.”
Đôi mắt Thẩm Khác tha thiết mong chờ nhìn cái nồi: “Tôi muốn ăn thịt.”
Đường Vãn Vãn gõ “Cốp” một cái trên nắp nồi: “Còn chưa chín đâu.”
Thẩm Khác lui về sau một bước nhỏ, âm thầm đi đâm đâm lấy miếng thịt bò kho tương vừa cắt trên bếp.
Ăn vụng liên tiếp ba miếng, Đường Vãn Vãn cũng không phát hiện ra.
Khoảnh khắc ăn miếng thứ tư, Đường Vãn Vãn quay qua ném cải thìa vào trong thùng rác, quay người lại, dán mắt trên người Thẩm Khác.
Hai người đứng đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần đến nổi có thể thấy rõ đường vân thịt bò trong miệng anh.
Trong miệng Thẩm Khác ngậm miếng thịt bò sốt tương, miếng thịt bò rụt vào trong miệng từng tấc từng tấc một. Khi còn lại phần thừa nhỏ cuối cùng, đầu lưỡi của anh thè ra, quét qua với tốc độ chóng mặt, nuốt toàn bộ phần nhỏ còn lại của miếng thịt bò vào trong.
Đường Vãn Vãn nhìn đến ngây người. Anh nuốt nước miếng cái ực, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, đầu lưỡi còn đang giữ thịt bò, chưa hề cắn nuốt phần thịt bò nhỏ thừa lại vào trong bụng.
Tại sao anh có thể biến chuyện ăn vụng sốt thịt bò thành chuyện tục – dục thế này chứ?
Trên đầu ngón tay còn dính chút sốt thịt bò, Thẩm Khác do dự, muốn thè lưỡi ra mút đầu ngón tay. Anh nhìn Đường Vãn Vãn hỏi: “Tôi còn có thể ăn thêm một miếng nữa không?”
“Ăn cái đầu anh ấy.” Đường Vãn Vãn xoay người, bưng đĩa thịt bò kho tương ra chỗ khác.
Thẩm Khác nhìn thấy lỗ tai của cô đỏ lên, Anh nheo mắt lại cười, ôi chao ưi, bé ngốc mở chốt trái tim rồi à?
Chiều thứ 6, ở công trường nào đó.
Đường Vãn Vãn vừa khảo sát và đánh giá máy xúc, lấy bản ghi chép vốn đã chuẩn bị trước về nhà.
Giám Lý thấy liền cười haha: “Đường Công, chơi đánh bài không?”
“Không chơi.” Đường Vãn Vãn từ chối thẳng.
Bên cạnh chỗ đất trống có một cái sạp, mấy công nhân tụm lại một chỗ cùng chơi đánh bài.
Giám Lý vốn cũng chỉ là khách sáo một chút, nói là mời cô chơi bài, thật ra là muốn làm thân, để Đường Vãn Vãn đánh giá điểm A cho công trường. Bây giờ bị Đường Vãn Vãn từ chối, ông ta cũng sẽ không khăng khăng giữ cô lại nữa. Dù sao một cô gái nhỏ tụm lại một chỗ chơi bài với nhóm đàn ông thô kệch, thoạt nhìn thì cũng không hợp tình hợp lý cho lắm.
Đường Vãn Vãn tháo nón bảo hộ xuống, vén tóc sang một bên. Tóc thẳng ngắn qua tai, đơn giản sạch sẽ, kiểu tóc tùy tiện chỉ cần vén qua loa cũng có nét riêng, hợp với phong cách của cô, vô cùng mạnh mẽ.
Trong sạp đánh bài náo nhiệt, nhóm người tụm lại ầm ĩ.
Đường Vãn Vãn nhìn không chớp mắt rồi đi tới, trực giác mách bảo có ánh mắt dính sau lưng mình, cô ôm nón bảo hộ quay đầu lại, vừa vặn trông thấy tầm mắt đó.
Một người đàn ông mặc vest mang giày da ngồi trên sạp đánh bài, rõ ràng là không cùng một phong cách với những người công nhân mang áo cộc tay.
Anh ta cầm mấy tấm bài trong tay, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt như khối băng, nói năng thận trọng, toàn thân tỏa ra cảm giác uy nghiêm. Có mấy công nhân hút thuốc thô kệch làm nền, anh ta càng lộ ra khí chất tuyệt mỹ.
Bị ánh mắt của Đường Vãn Vãn nhìn chằm chằm, người đàn ông không hề lúng túng tránh né, cũng không làm bất cứ hành động trêu ghẹo gì. Chỉ là anh ta hơi gật đầu với Đường Vãn Vãn, sau đó tự nhiên mà thu lại tầm mắt, ánh mắt anh ta lại dừng lại trên mấy lá bài trong tay.
Toàn bộ quá trình, hành động lưu loát tự nhiên, sạch sẽ lưu loát không chút bóng nhờn* nào.
(*Không đứng đắn và thiếu lịch sự.)
“Đường Công.” Giám Lý chạy tới, trong tay cầm nhiều xâu ớt sừng: “Mãnh Tử nói cô thích ăn cay, ớt sừng này là loại ớt trên vùng núi, vị chính gốc đấy.”
Mãnh Tử chính là Triệu Mãnh, Giám Lý là cậu bà con xa của Triệu Mãnh.
“Cảm ơn, nhưng mà bây giờ tôi đã bỏ ăn ớt rồi.” Đường Vãn Vãn từ chối khéo.
Thường ngày, thần kinh Đường Vãn Vãn rất thô, nhưng thái độ với công việc thì vô cùng nghiêm túc, cũng không nhận hối lộ. Từ loại không tính là tiền như ớt gì gì đó cũng không được. Huống chi vị đại gia Thẩm Khác cũng không ăn cay được. Gần đây khi nấu ăn, cô cũng không thả ớt vào.
“Mãnh Tử nói cậu ta xin nghỉ hai ngày…” Giám Lý cố gắng lấy cớ để làm thân.
Không nhắc tới Triệu Mãnh thì còn tốt, nhắc tới Triệu Mãnh thì Đường Vãn Vãn liền nổi cáu.
Từ sau lần cùng nhau ăn lẩu trước, Triệu Mãnh không đến nhà Đường Vãn Vãn ăn chực cơm nữa. Nhưng không biết cậu ta bị quần què gì mà gần đây cứ luôn hỏi tình tình xem mắt của Đường Vãn Vãn, thúc giục đến mức còn nôn nóng hơn cả bố mẹ Đường. Đường Vãn Vãn sợ tới mức suýt chút nữa đã kéo cậu ta vào danh sách đen.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, mẹ đại nhân đột nhiên gọi điện thoại tới.
Đường Vãn Vãn nhân cơ hội này thoát khỏi Giám Lý, đi sang bên cạnh nhận điện thoại.
“Sao mẹ lại nghe thấy tiếng la hét của mấy người đàn ông? Con lại ở công trường phải không?” Mẹ Đường mắng xối xả một trận: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, con là một đứa con gái ế, đừng có hàng ngày chạy tới công trường, lại càng đừng có qua lại gì với những người đàn ông ở công trường. Sao Đường Vãn Vãn con lại không nghe hả? Con mà dám tìm bạn trai là công nhân thì xem mẹ có dám đánh gãy chân của con hay không, hừ!””
Mẹ Đường giống với đại đa số người khác, hoặc ít hoặc nhiều gì cũng có chút thành kiến với người làm việc trong công trường. Ở trong mắt bà, ngoại trừ loại nhân viên kỹ thuật như Đường Vãn Vãn, thì những người còn lại hoàn toàn đều là nông dân và công nhân có trình độ văn hóa không cao mà thôi.
Mẹ Đường làm công việc liên quan đến nghệ thuật, bây giờ đã 50 tuổi rồi mà tư tưởng vẫn đầy thiếu nữ, đối với những ngành công nghiệp nặng gì gì đó trên công trường này bà đều không thích. Bà luôn nói mãi, bà không biết là có phải bởi vì bà theo đuổi lãng mạn quá mức, nên mới dẫn đến việc Đường Vãn Vãn phản nghịch, chỉ chung tình với mấy cục sắt hay không nữa, trưởng thành rồi thì cứ như là chất cách điện lãng mạn* ấy.
(*Người (thuộc một trong ba chòm sao) không quan tâm hay cứng nhắc về chuyện tình cảm và lãng mạn.)
Đối với sự cằn nhằn của bố mẹ, Đường Vãn Vãn luôn luôn nghe vào bằng tai trái rồi đổ ra bằng tai phải. Lúc này cô cầm điện thoại, ngoài miệng thì luôn hùa theo hai câu, nhưng cô không hề để tâm tới, đôi mắt thì cứ láo lia nhìn khắp nơi.
Trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua, cô lại trông thấy người đàn ông trong sạp chơi bài.
Khí chất của người đàn ông này quá mạnh mẽ, để không bị người khác chú ý thì rất khó.
Có thể là do anh ta thắng ván bài trước, nên bây giờ trong miệng anh ta có mấy miếng que cay.
Bình thường thì các công nhân chơi bài sẽ đặt cược bằng một số tiền nhỏ, nhưng hôm nay chẳng biết sao lại chơi nhỏ giọt như vậy, tiền đặt cược đều là những điếu thuốc, rượu, trà hay mấy thứ linh tinh gì đó. Vụn vặt và linh tinh, đến nỗi ngay cả que cay cỡ bự cũng có.
Đường Vãn Vãn đoán là người đàn ông này có thể là người mà bên trên phái tới để thị sát, cho nên các công nhân đều hết sức hài hòa như ở nhà.
Người đàn ông thắng bài, liền chọn một que cay lớn từ trong nhiều món được đặt cược. Thế mà có chút đáng yêu nha.
Đường Vãn Vãn vô thức vê đoạn thịt giữa của đầu ngón tay nhỏ nhắn rồi chỉ trỏ: “Chỉ có mỗi cái móng tay là đáng yêu thôi. Nếu là Thẩm Khác——”
Chẳng biết vì sao mà cô đột nhiên liên tưởng tới Thẩm Khác, bộ dáng Thẩm Khác ngậm miếng thịt bò kho tương chợt lóe qua trong đầu cô.
“Mẹ đã lừa gạt con lúc nào chưa? Xem đi xem đi, chỉ mới nghe mẹ nói thì con đã cảm thấy người ta đáng yêu. Nếu như thật sự gặp mặt rồi, thì không phải dễ thương đến nỗi làm con chết luôn à?!” Mẹ Đường phấn khởi nói ở đầu điện thoại bên kia.
“Dạ?” Vẻ mặt Đường Vãn Vãn đờ ra: “Mẹ trẻ của con à, mẹ đang nói cái gì vậy? Sao con nghe không hiểu gì hết trơn vậy.”
“Xem mặt á, đã quyết định rồi.”
“Sao lại xem mặt nữa? Con không đi.”
“Mẹ đảm bảo đây là lần cuối cùng. Bên nhà đàng trai làm trong ngành xây dựng, chắc chắn các con sẽ có chủ đề chung để nói chuyện.” Mẹ Đường cười nói: “Mẹ bảo đảm sau khi con thấy cậu ta, thì sẽ không muốn gặp người thứ hai nữa.”
Đường Vãn Vãn: “Còn nếu như vẫn không được thì sao ạ?”
Mẹ Đường tràn đầy tự tin: “Vậy thì đây cũng là lần xem mắt cuối cùng trong năm nay của con. Nếu lần này không thành, thì năm nay mẹ tuyệt đối sẽ không quản con nữa.”
“Một lời đã định!” Đường Vãn Vãn vui sướng cúp điện thoại.
Về đến nhà, theo thường lệ, cô rửa rau cải rồi làm cơm tối cho mình và Thẩm Khác.
Lúc làm tới món ăn cuối cùng, cô nhận được một tin nhắn từ Chu Châu: [Vãn Vãn, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.]
Đường Vãn Vãn gửi một dấu chấm hỏi lớn qua.
Chu Châu: [Thanh mai trúc mã của cậu hình như thoát kiếp ế rồi á.]