“Sao cậu biết, bọn họ sẽ tới…” Jung YunHo đứng ở một bên không hề nhúc nhích, mà Murata và các thủ hạ đã hoảng loạn bắt đầu chạy trốn, toàn bộ khoang thuyền đều đong đưa, tiếng ầm ĩ, tiếng súng và tiếng kêu gào hòa lẫn với nhau.
“Jung YunHo, anh đi ngay đi! Anh đang làm cái gì vậy hả?!” So Gaye hung hăng đẩy Jung YunHo về phía cửa thuyền, thuyền thoát hiểm ở bên kia đã mở rồi, nhưng Jung YunHo lại không trốn, e rằng thật sự sắp xảy ra chuyện.
“Tôi nghe cậu giải thích.” Jung YunHo có vẻ rất bình tĩnh, mà các thủ hạ đã bắt đầu không ngừng giục đại ca của bọn họ nhanh chóng rời đi, mà Jung YunHo vẫn bất động.
“Jung YunHo! Bây giờ không phải lúc nói cái này, anh đi được chưa?! Hả?! JaeJoong còn đang chờ anh đấy!”
“Tôi muốn cậu giải thích cho tôi, ngay bây giờ! Tôi bảo cậu, mẹ nó, một! Từ! Một! Câu! Giải thích rõ ràng cho tôi mau! Cậu có nghe thấy không?!” Jung YunHo kích động gầm lên, không biết vì sao, nghe có vẻ vừa hỗn loạn vừaa run run.
So Gaye không nói gì, cầm súng lên, chỉ về phía Jung YunHo, trong nháy mắt, khi So Gyae chỉa súng lên trán Jung YunHo, thủ hạ ở lại trong khoang thuyền đồng loạt mà chỉ về phía So Gaye.
“Gaye hyung! Anh đang làm gì vậy hả?!” Thủ hạ gào lên.
So Gaye không đáp lại, nhìn thuyền của cảnh sát đang chạy đến khoang thuyền, mắt So Gaye vì đêm tối mà giống như phủ ánh nước, trong con ngươi lóe lên ngọn lửa của súng ở cách đó không xa.
“Jung YunHo, anh có đi hay không?”
Jung YunHo mỉm cười, cúi xuống, lắc đầu.
Các thủ hạ trợn mắt nhìn hai người đàn ông không biết đang diễn tiết mục gì trước mắt, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
“Bọn mày toàn là những đứa bất tài hả?! Muốn nhìn thấy đại ca của bọn này chết ở đây sao?! Kéo anh ta đi cho tao, mau lên!” Lúc So Gaye hét lên câu này, thủ hạ có chút muốn động đậy, nhưng rồi lại không dám.
“Mẹ nó…” So Gaye chửi đầy hung tợn.
Mắt thấy cảnh sát cách đó không xa đã bước chân lên tàu, đang đến rất gần nơi đây, mà Jung YunHo lại giống như giận dỗi mà không thèm cử động, So Gaye nhìn sâu trong đôi mắt của Jung YunHo phủ một loại cảm tình vừa bi thương vừa không thể tin tưởng, cậu chưa từng thấy một Jung YunHo như vậy, trong lòng So Gaye dâng lên từng trận khó chịu, giống như bị người dùng dao cùn đâm vào bụng, đau khổ tột cùng.
“YunHo, anh nghe tôi đi, được không, chỉ một lần này thôi, tôi xin anh…” Thanh âm trầm thấp của So Gaye lộ ra sự khẩn cầu, chậm rãi buông cây súng đang chỉ thẳng vào đầu Jung YunHo.
“Cậu giải thích cho tôi, giải thích xong, tôi liền đi, cậu không giải thích, tôi sẽ không đi đâu cả.” Giọng điệu của Jung YunHo rất kiên định, các anh em ở bên cạnh dường như càng thêm khẩn trương, ai cũng nắm chặt súng lục, gác lên cánh tay.
“Jung YunHo! Anh không quan tâm đến mọi người sao hả?! Trơ mắt nhìn mọi người chịu chết sao?! Một gã đại ca như anh sao có thể mang theo cái đầu tùy hứng không lý trí như vậy?!” So Gaye nói xong lời này, đột nhiên đoạt lấy súng lục của thủ hạ bên cạnh, sau đó lên đạn, xoay họng súng về phía mình, hung hăng nắm lấy tay Jung YunHo, ép hắn cầm súng, sau đó dùng lực kéo vào phần bụng của mình.
Jung YunHo ngẩn người, nói: “Mẹ nó, cậu ít diễn cái trò huynh đệ tình thâm chó chết với tôi đi, cậu…!” Không chờ Jung YunHo nói xong, tay So Gaye bóp chặt lại, ngón tay chỉ cần hơi siết lại một chút nữa thôi, súng sẽ nổ ngay lập tức, và So Gaye sẽ phải chết.
“Người ở bên trong đã nghe thấy hết rồi, các người đã bị bao vây, buông hết vũ khí trong tay ra mau, tốt nhất đừng nên phản kháng…” Lúc bên ngoài vang lên thanh âm như vậy, trên trán các anh em trong thuyền đều đã toát mồ hôi lạnh, Jung YunHo nhìn bên ngoài một cái, ánh mắt lại quay trở về trên người So Gaye.
“Người là do cậu gọi tới? Đúng không?” Jung YunHo hỏi.
“Anh đừng nói nữa! Tôi nói anh, Jung YunHo, trước tiên anh hãy mang mọi người ra ngoài đi, được không, sau này anh không phải muốn nghe giải thích sao, tôi sẽ giải thích cho anh, anh hỏi cái gì cũng được, tôi mẹ nó không trả lời thì tôi sẽ thành cháu trai của anh, tôi xin anh, YunHo…” Jung YunHo ngừng lại, nhìn bộ dạng khẩn trương của những người anh em đã vì hắn mà vào sinh ra tử, hắn đột nhiên không nói gì nữa.
“Đúng rồi, anh đừng nói gì nữa, cứ bước ra như vậy đi…” So Gaye thừa dịp Jung YunHo đang trầm mặc, chậm rãi di chuyển, súng trong tay vẫn luôn ấn vào phần bụng của mình, cậu thử buông tay mình ra, phát hiện Jung YunHo vẫn duy trì tư thế như vậy, trong lòng mới bắt đầu yên tâm, cậu chậm rãi di chuyển, đi về phía cửa thuyền.
“Đội trưởng đội trưởng! Người bị tình nghi đã di chuyển về phía cửa thuyền, nhưng dường như có cầm theo súng, yêu cầu chỉ thị.”
“Có mang theo con tin không?”
“… So Gaye… So Gaye, cậu ta bị coi là con tin.” Một gã đàn ông cầm súng có chút không tin mà lên tiếng.
“Bọn họ phát hiện ra thân phận của của So Gaye rồi sao?!”
Lúc này, bên cảnh sát đã giơ loa, hô lên với chiếc thuyền cách đó không xa:
“Thả con tin ra! Các người chỉ biết liên tục gia tăng hành vi phạm tội, không có bất kì tác dụng gì cả.”
Mà Jung YunHo không có phản ứng gì, chậm rãi di chuyển đến cửa thuyền, hắn nhìn thấy chiếc thuyền dự phòng của mình đang ở rất gần, hắn bắt đầu khẩn trương, tay cầm súng có chút mồ hôi, nhưng hắn vẫn mang theo vẻ trấn tĩnh như trước, anh em ở đằng sau cũng hết sức cẩn thận, mà cảnh sát vì có sự tồn tại của con tin mà không dám manh động, chỉ không ngừng kêu gào đủ loại lời nói như yêu cầu thả con tin ra, So Gaye ở trước mặt dường như cũng rất an tâm, dẫn đường cho hắn đi về phía thuyền của mình.
“Đây là sao vậy…” Jung YunHo nhỏ giọng nói.
“… Không có nguyên nhân, đây là… sứ mệnh của tôi.” So Gaye cúi đầu, giọng điệu lại rất bình tĩnh.
“Tôi đã nhìn lầm cậu rồi.” Jung YunHo đã an toàn bước một bước lên thuyền, hắn không nhúc nhích, dùng ánh mắt ra hiệu các anh em lên trước, lúc mọi người lần lượt vào trong thuyền, Jung YunHo đẩy So Gaye, đi lên thuyền.
“Anh về trước đi… Nếu có cơ hội, tôi sẽ quay về cho anh một lời giải thích.” So Gaye đột nhiên đứng ở tại chỗ.
Cảnh sát ở đằng xa nói với người đồng nghiệp ở bên cạnh:
“So Gaye đang kéo dài thời gian, cho chúng ta một cơ hội, ngắm bắn, chuẩn bị!”
Jung YunHo không để ý tới So Gaye, kiên quyết nắm lấy cậu mà kéo vào trong thuyền.
Lúc mắt So Gaye nhìn thấy điểm đỏ đang di động trên trán Jung YunHo, con ngươi đột nhiên phóng đại, không kịp phản ứng, chỉ lớn tiếng kêu lên: “Jung YunHo, anh nằm xuống mau!!” Sau đó nhào lên người Jung YunHo, rồi ngã xuống trong thoáng chốc, một tiếng súng vang lên, vừa thanh thúy vừa mạnh lực.
“Pằng!” Nương theo một tiếng vang khó chịu, Jung YunHo cảm thấy sức nặng trên người mình, chất lỏng ấm áp chảy ra, hắn trừng to mắt, nhìn người con trai trước mắt.
“So Gaye! So Gaye!!! Cậu điên rồi sao?! So Gaye!!” Mắt Jung YunHo đã ẩm ướt, hắn lớn tiếng gào thét, lộ ra vẻ cực kì lạnh lẽo trên hải cảng. Lúc này, thuyền đã chuyển động, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
So Gaye, không nói gì, hô hấp của cậu bắt đầu trở nên trắc trở, cậu cố gắng mở miệng muốn nói điều gì đó, Jung YunHo chống người dậy, ôm So Gaye vào lòng, máu không ngừng chảy ra từ lưng cậu, Jung YunHo không nói lời nào, chỉ rơi lệ…
“So Gaye, So Gaye, cậu kiên trì cho tôi đi, cậu đừng chết, cậu đã nói với tôi rằng chuyện này cậu chưa giải quyết xong với tôi mà, Jung YunTae phải làm sao đây, cậu mở mắt ra đi, cậu có nghe thấy không hả?!” Thanh âm của Jung YunHo đã trở nên nghẹn ngào, nhưng người trước mắt không có phản ứng gì, mí mắt chỉ ngày càng nặng trĩu, nước mắt của Jung YunHo rơi xuống gò má của So Gaye, Gaye vẫn luôn cố gắng cử động miệng, giống như cậu đang dùng hết sức lực mà nói một cách mơ hồ không rõ:
“Xin, lỗi…”
Đêm đông mang theo cơn lạnh lẽo thấu xương, những vì sao hôm nay cũng rất sáng tỏ, lấp lánh trên bầu trời, ngoài khơi gió êm sóng lặng, ẩn dấu tất cả dục vọng, tiền tài, sự ồn ào cùng bi thương, nhưng lúc ánh đèn neon bên bờ biển chiếu vào trong tầm mắt của Jung YunHo, hắn nhắm mắt lại, hắn hi vọng tất cả chuyện này chỉ là một giấc mộng, hắn hi vọng lúc hắn tỉnh lại, tất cả đều vẫn chưa đổi thay.
Lúc này, trong túi quần So Gaye rung lên, Jung YunHo nhìn thấy chiếc di động vì rung mạnh mà rơi xuống, hắn cầm lên, là tin nhắn mà Jung YunTae gửi tới, hai tay hắn run rẩy, suy yếu mà ấn mở, từng từ trên đó dường như đều phủ một lớp tình cảm ấm áp, cứ như vậy mà chiếu vào trước mắt hắn: “Vợ ơi, anh nhớ em, em đang ở đâu vậy?”