“Ông nội nó, mệt chết tôi rồi…”
Jung YunTae khởi động xe, nói với người đang ngồi ở ghế lái phụ: “Đã vất vả rồi.”
Hang Won không đáp lại, nhắm mắt ngã vào ghế.
“Đừng ngủ ở đây, sẽ cảm lạnh.” Jung YunTae vừa ném âu phục của mình lên thân người bên cạnh vừa nói.
“Ưm… Ừm…” Hang Won ậm ừ trong mơ màng.
“Dậy đi!” Jung YunTae thấy người bên cạnh không nhúc nhích, liền rống lên.
“Anh làm gì mà hung dữ vậy, thấy ghét, như Jung YunHo ấy.”
Nói đến đây, Hang Won đột nhiên ngừng lại, trầm mặc không nói gì.
“Tôi hỏi cậu nghiêm túc, cậu đang giúp Jung YunHo mưu tính việc gì.”
“Tôi không biết…”
“Ít nói cái gì cũng không biết với tôi đi, tôi không tin là cậu chẳng có mục đích, anh ấy muốn cậu làm thế thân đỡ đạn để giúp Kim JaeJoong xuất đầu lộ diện, cậu còn đóng giả làm nhân vật vĩ đại đầy cao thượng của Hồng Quân trong thời kì mới làm cái gì.”
“…” Hang Won im lặng, giọng nói đột nhiên khàn đi, cậu ta quay đầu qua chỗ khác, không nói gì, Jung YunTae nhìn vẻ mặt Hang Won như vậy liền thấy ác cảm, anh cau mày, nói: “Quăng cái mặt như thế cho ai nhìn vậy, không muốn nói thì đừng nói, cần gì phải như vậy.”
“Jung YunTae! Anh quá đáng lắm rồi! Anh hỏi tôi vì sao lại ôm lấy hai chuyện này đúng không, chính là vì anh ấy đã nói một câu rằng hi vọng cậu có thể giúp tôi, mẹ nó ngay cả mạng tôi cũng không cần, cả ngày còn treo tên của Kim JaeJoong lên người, làm tôi tớ làm thế thân, tôi nói cho anh biết, tôi chính là vì có thể khiến Jung YunHo nhớ đến tôi, cả ngày trông bề ngoài tôi có vẻ rất kiêu ngạo, còn sự thật sống qua những ngày gì anh không rõ sao, anh nói tôi có thể mưu tính cái gì đây, anh ấy yêu Kim JaeJoong, cho nên tôi liền thay anh ấy bảo vệ tính mạng của Kim JaeJoong, có người đuổi giết Kim JaeJoong, tôi ngăn lại, có người muốn lợi dụng Kim JaeJoong, tôi thay thế, anh nói đi, tôi đây có mục đích gì, mẹ nó tôi chính là kẻ cao thượng, bản thân tôi cũng muốn hát cho mình một bài ca!” Lần đầu tiên Hang Won mang theo vẻ tê tâm liệt phế như vậy mà nói, Jung YunTae im lặng, rút ra một điếu thuốc, châm lên, mở radio, bên trong truyền ra giọng nam đầy dễ chịu, Hang Won lắng nghe giai điệu, nước mắt liền rơi xuống, cậu ta lau nước mắt, xoay đầu qua bên ngoài.
Jung YunHo ăn xong bữa trưa lại bị công ty gọi đến, trước khi đi, hắn lo lắng nói với JaeJoong: “Thành thật ngồi ở nhà chờ tôi, biết chưa.” JaeJoong nghe thấy giọng điệu cường ngạnh của Jung YunHo, không vui vẻ mà vẫy tay chào tạm biệt, không thèm đáp lại, Jung YunHo vốn vừa bước chân ra khỏi cửa lại đi trở vào, kéo mạnh cửa ra, nắm lấy cằm Kim JaeJoong, nói: “Hỏi mà không trả lời là sao.”
JaeJoong sợ đến nhảy dựng lên, muốn dùng sức giãy khỏi tay hắn, nhưng sức lực của Jung YunHo thực sự không thể nào so sánh với JaeJoong được, Kim JaeJoong ra sức đánh vào tay Jung YunHo một cái, nói: “Biết rồi! Buông tay ra, đau quá đó.” Jung YunHo nghe xong lời này mới buông tay, nhẹ nhàng vân vê cằm nó, không mang theo biểu cảm gì mà lên tiếng: “Tôi luôn rất ôn nhu, cậu có biết điều này không.” Nói xong liền rời đi, trong lòng JaeJoong dâng lên nỗi ấm áp, mặc dù cuộc sống gần đây dường như cũng không hề yên ổn, nhưng chỉ cần nhìn thấy Jung YunHo, mọi lo lắng trong lòng JaeJoong đều tan biến, tràn ngập cảm giác an toàn đầy quái lạ.
“JaeJoong hyung! Em về rồi!” Hang Won dùng chân đạp cửa, bà Wang vội vàng nhận lấy đủ loại túi xách trong tay Hang Won. JaeJoong nghe thấy thanh âm liền bước xuống từ lầu hai, nhìn Hang Won lạnh đến mức mặt có hơi ửng đỏ, hỏi: “YunTae đâu?” Hang Won vừa nhanh chóng cởi giày vừa nói: “Bị công ty gọi đi rồi! Ai mà biết được, em khinh, ném em giữa đường rồi lái đi luôn, từ lúc nào anh ta đã trở nên nghiêm túc với công việc như vậy rồi thế, làm em giống như mấy người nông dân đức hạnh lết xác về nhà vậy.” JaeJoong rót cho Hang Won một cốc nước ấm rồi đưa tới, Hang Won mỉm cười nhận lấy, uống một ngụm, thở một hơi rồi nói lời cảm ơn.
Sau khi Hang Won cảm thấy ấm người rồi, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cầm thành quả của việc đi chơi nguyên ngày lên, ngã vào ghế sofa, vừa chỉ trỏ vào chiếc quần bó vừa nói: “JaeJoong hyung, cho anh cái này này, anh mặc màu xám đậm trông đẹp hơn em nhiều.” JaeJoong nhìn chiếc quần vừa chật vừa nhỏ, lên tiếng: “Hay là cậu mặc đi, tôi không quen mặc kiểu dạng như vậy.”
“Ai ya, anh nghe em một lần đi, anh cứ thử xem, anh phải cho người khác có cơ hội để bọn họ tán thưởng đôi chân xinh đẹp này của anh chứ, JaeJoong hyung, anh mặc đi, mặc ngay đêm nay đi.”
“Mặc ngay đêm nay cái gì chứ, anh đâu có ra ngoài đâu.”
“Sai rồi, đêm nay chúng ta cùng đi đến Royal, Jung YunTae nói cho em biết đó, quyết định xong hết rồi.”
JaeJoong ừ một tiếng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì nó chưa nghe thấy Jung YunHo nói gì về việc này.
Hang Won nói xong, đột nhiên bật dậy, chạy thẳng lên lầu hai: “JaeJoong hyung, anh lựa trước đi, có cái nào thích thì cầm lấy, em lấy quần áo cho anh cho!”
Chờ Hang Won xuống lầu, trong tay đã có hơn mấy bộ âu phục xám tro, kiểu dáng được cắt xén rất tinh xảo, bởi vì chất liệu quý nên giống như được phủ một lớp bóng trăng dưới ánh đèn.
“Cậu đừng cho tôi nữa, quần áo như vậy cậu mặc trông đẹp hơn tôi nhiều.”
“Em không hợp với màu xám, mặc vào trông như sắp chết tới nơi rồi ý.”
Hang Won ném quần áo cho JaeJoong, sau đó lại miệt mài sắp xếp quần áo.
Lúc Hang Won và Kim JaeJoong mặc một thân âu phục xám đi vào Royal, giám đốc vội vàng nghênh đón, dẫn bọn họ vào gian phòng, bên trong đã dày đặc mùi thuốc lá rượu bia cùng tiếng kêu gào ca hát, Jung YunHo ngồi hút thuốc ở chính giữa nhìn thấy Kim JaeJoong đứng trước cửa, ngẩn người, ánh mắt bất giác hướng về đôi chân thon dài của nó, sau đó lại hút một hơi, giơ tay ngoắc ngoắc, ý bảo Kim JaeJoong bước tới.
Hang Won vừa vào phòng liền đoạt lấy micro, hát một bài rồi lại thêm một bài, tiếng hát của Hang Won vang lên mang theo sự gợi cảm đầy biếng nhác, tiếng Quảng Đông của cậu ta rất tốt, tay của Jung YunHo vắt lên ghế sofa, giống như đang ôm lấy JaeJoong, Kim JaeJoong không nhịn được mà bị hấp dẫn bởi tiếng hát của Hang Won, bất luận là nhạc sôi động hay tình ca, dường như giọng hát vang ra từ miệng cậu ta đều có mùi vị, nam nữ trong gian phòng đều làm ồn ầm ĩ, uống rượu chơi oẳn tù tì, làm cho bữa tiệc suồng sã đêm khuya này càng thêm cuồng nhiệt.
“Ra ngoài chơi thấy thế nào?” Jung YunHo hỏi JaeJoong bằng giọng điệu trầm thấp.
“À, rất vui, Hang Won hát hay thật đấy.” JaeJoong không dám nhìn thẳng ánh mắt của Jung YunHo trong bóng tối, nó cảm thấy có loại cảm giác quỷ mị.
Jung YunHo xoay đầu Kim JaeJoong qua, nói: “Bộ dạng đêm nay của cậu khiến tôi có chút không nhịn được.”
Nửa ngày sau JaeJoong mới phản ứng trở lại, Jung YunHo đột nhiên bật cười, bưng ly rượu lên, uống một ngụm, sau đó hôn lấy Kim JaeJoong, mùi rượu tràn vào trong khoang miệng JaeJoong, còn mang theo chút vị thuốc lá.
Jung YunTae đang lớn tiếng la hét ở bên cạnh đột nhiên lao tới, tay quơ lấy Kim JaeJoong, có lẽ là đã uống quá chén, la lớn: “Cục cưng, tới đây! Hôn một cái nè.” Nói xong, liền dí sát môi vào Kim JaeJoong, JaeJoong đỏ mặt kháng cự, Jung YunHo ở bên cạnh liền ôm lấy JaeJoong, xoay mặt JaeJoong về phía hắn, nói với Jung YunTae: “Tìm người khác mà phát tiết đi.”
Jung YunTae uống rượu, dùng tay chỉ trỏ vào Jung YunHo mà nói: “Sao có thể được, Jung YunHo, anh mất hết tính người rồi đúng không?!!!! Hả?!” Jung YunHo không thèm quan tâm đến anh, lúc này Hang Won vừa vặn quay đầu lại, Jung YunHo hơi nghiêng đầu, ý bảo Hang Won bước tới, Hang Won vì khát nước nên vừa uống rượu vừa mỉm cười đi đến, lại gần trước mắt Jung YunTae, hơi cong khóe miệng, kéo lấy thắt lưng của Jung YunTae, bộ dạng đầy gợi tình, nhẹ nhàng đưa mặt vào lỗ tai của Jung YunTae mà thổi hơi, sau đó nói một cách ngắt quãng: “Jung YunHo… anh… là thằng điên!” Sau khi nói xong, cậu ta cười to mà chạy đến đầu kia của gian phòng, Jung YunTae phản ứng lại sau ba giây, chửi lớn lên với Hang Won: “Fuck, cậu thiếu thuốc hay sao vậy hả?!”
Ngay lúc bọn họ đang cao hứng, đột nhiên di động của Jung YunTae vang lên, vừa nhìn thấy số của Pyo, anh liền tiếp lấy, nói:
“Pyo hyung, anh trở về rồi à, tới Royal đi, ngay bây giờ luôn! He he~” Jung YunTae ôm một cô gái tóc quăn trong tay, mùi nước hoa nồng nặc bao phủ bốn phía.
Trong di đột đột nhiên vang lên những tiếng ầm ĩ, Jung YunHo chưa nghe rõ cái gì đã bị ngắt máy, anh không nghĩ nhiều, ném di động sang một bên rồi xoay đầu dùng tay vuốt ve thân thể của cô gái.
“Em đi toilet một chút.” JaeJoong nói với Jung YunHo xong liền đứng dậy bước ra khỏi gian phòng, bên ngoài vẫn bao phủ một luồng hương, thật lòng mà nói, nó không sao thích nổi mùi hương này dù chỉ là một chút, còn chẳng thoải mái bằng mùi khói thuốc nữa là. Kim JaeJoong đi toilet xong thì ra rửa tay, mắt chợt nhìn thấy trong kính có chút vết máu, quả nhiên không thể thức khuya được, nó nghĩ trong lòng, lúc này, Kim JaeJoong đột nhiên cảm thấy phần eo bị thứ gì đó chạm vào, sau đó một gã đàn ông lên tiếng: “Cấm mày động đậy, cũng không được nói, đi theo tao.” JaeJoong nhìn thấy khuôn mặt của gã đàn ông trong kính, kiểu tóc húi cua sạch sẽ cùng đôi lông mày sắc sảo, JaeJoong căng thẳng trong lòng, lúc nó đang muốn tìm cơ hội trốn về gian phòng cách đây không xa, phát hiện năm sáu gã đàn ông đã trực tiếp vây quanh nó, gã đàn ông cầm súng cẩn thận ghé vào tai JaeJoong mà nói: “Mày đừng sợ, Jung YunHo cưng mày như vậy, hắn sẽ tới ngay thôi, mày nói xem, có phải không, hả Kim JaeJoong?”