• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Vụ suýt nữa thì đã hét lên, cậu vội che miệng rồi lùi về sau, lối vào im ắng, bên ngoài có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở như có như không.

Lúc Chu Vụ cầm lấy điện thoại tính báo cảnh sát, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, âm thanh càng lúc càng xa. Chu Vụ đứng yên một chỗ, trái tim như bay vọt tới cổ họng, cậu căng thẳng cứng đờ người.

Qua một lúc lâu, cậu chắp tay trước ngực, hít một hơi thật sâu mới có thể bình tĩnh lại.

Một màu đỏ như máu vừa nãy là cái gì?

Việc này làm Chu Vụ rất tò mò, nhưng bây giờ cậu không thể mở cửa, cũng không dám đến chỗ mắt mèo để xem.

Hành động bổ sung thêm này thường sẽ khiến người đó trở thành bia đỡ đạn trong phim khủ.ng bố.

Đứng yên một hồi lâu, cậu mới do dự mở điện thoại lên.

Cậu không cử động nhìn chăm chú vào màn hình một lúc lâu, cậu cảm nhận được tay mình đang run rẩy, không thể làm được gì.

Cảm giác sợ hãi tràn ra khắp cơ thể.

Cuối cùng, Chu Vụ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định không báo cảnh sát, bây giờ chưa xảy ra chuyện gì, lỡ báo cảnh sát mà phát hiện ra đây chỉ là một trò đùa dai hoặc là ma quỷ gì đó thì sẽ rất xấu hổ.

Theo suy nghĩ của Chu Vụ, gặp phải ma quỷ thì có báo cảnh sát cũng vô dụng. Nếu là trò đùa dai, cảnh sát cũng chỉ có thể nhắc nhở cậu chú ý cảnh giác, chứ không còn biện pháp nào tốt hơn nữa.

Chu Vụ đứng yên vài phút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi bước tới cửa, rồi “rắc rắc” khóa trái cửa lại.

Bình thường chỉ có con gái ở nhà một mình mới phải khóa cửa, cậu chưa từng nghĩ rằng bây giờ mình ở đây cũng phải khóa cửa. 

Nghĩ đến đây, theo dòng suy nghĩ, Chu Vụ lại nghĩ về chuyện đêm hôm đó, nhớ lại, trong lòng Chu Vụ sinh ra một cảm giác chống cự mãnh liệt, khiến cậu không muốn nghĩ tới nó nữa.

Lúc này, trên tivi phát ra âm nhạc vui tươi, là gameshow trò chơi có các ngôi sao tham dự, Chu Vụ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Chu Vụ và cậu ấy quen biết ở khuôn viên trường, khi đó đối phương còn chưa nổi tiếng, hơn nữa còn hơi hướng nội, lúc đó bọn họ đều ngồi một mình bên thư viện đắm mình trong ánh mặt trời.

Sau đó, Chu Vụ và cậu ấy trở thành bạn tốt của nhau, hai người thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đi thư viện đọc sách, tuy chỉ ngồi yên lặng nhưng vẫn rất ấm áp.

Năm ngoái cậu ấy được debut, vừa debut đã nhanh chóng nổi tiếng.

Nhìn người thanh niên thanh tú như ngọc đang cười lớn trên tivi, sự sợ hãi của Chu Vụ cũng giảm đi được phần nào.

Chu Vụ ôm một tấm thảm quay lại sofa rồi phủ kín lên ghế, cậu nằm lên sofa muốn nhờ vào âm thanh của tivi để qua được đêm này.

Tuy đồ dùng trong nhà ở phòng này rất ít, nhưng Chu Vụ thực sự rất thích bộ sofa này, toàn bộ đều được làm bằng vải, nằm lên rất mềm mại, bên trong không biết dùng chất liệu gì mà khi nằm xuống đàn hồi rất tốt, ngồi lâu mông cũng không đau.

Chủ nhà nói cho cậu biết ngôi nhà này đã được khử trùng rồi, mỗi một lần đổi khách thuê trọ bọn họ đều tiến hành tổng vệ sinh một lần, cho nên có thể dọn vào ở luôn.

Bởi thế cậu đã lập tức chuyển đến đây, cậu tiết kiệm tiền đi làm của nửa học kỳ để thanh toán ba tháng tiền nhà, cũng may căn phòng này rất ổn, nên chút đau khổ của cậu cũng hóa thành niềm vui.

Lúc đấy vẻ mặt của Ngô Nghiêu tràn đầy sự ngưỡng mộ, cảm thấy Chu Vụ giống như có vận may bám trên người, nhà của anh ta so với căn này vừa đắt hơn vừa xa hơn.

Nhưng lúc này, Chu Vụ không hề vui vì thuê được một căn phòng vừa rẻ vừa tốt, bây giờ cậu chỉ quan tâm đến người hàng xóm thần bí và tiếng đập cửa vừa nãy thôi.

Nghĩ đến tiếng đập cửa, đột nhiên Chu Vụ nghĩ đến thứ vừa nãy mình nhìn thấy qua mắt mèo là cái gì?

Cậu lấy ra điện thoại ra bắt đầu tìm hiểu, vài phút sau, cậu đã phần nào khẳng định suy nghĩ của mình.

Có một người ở bên ngoài đã dùng mắt mèo để nhìn vào trong nhà.

Tuy rằng trong phòng mở đèn sáng trưng, bầu không khí không hề kỳ quái, nhưng khi Chu Vụ nhìn thấy kết quả tìm kiếm đã khẳng định suy nghĩ của mình, lòng bàn chân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi ập đến từ mọi phía.

Trong gian phòng ấm áp sáng sủa giống như có thêm một con quái vật ăn thịt người.

Lúc đầu chân của cậu để bên ngoài chăn, giờ đã rụt vào trong, hình ảnh này giống như một con chim cút khổng lồ đang nằm trên sofa.

Để bản thân bớt sợ, Chu Vụ cầm điện thoại lướt xem linh tinh.

Nhưng cậu vẫn không thể ngừng suy nghĩ, là ai đã nhìn vào nhà của mình? 

Chu Vụ không nghĩ được ra ai, sau khi chuyển đến đây, hàng xóm cậu đã gặp chỉ có Bạch Kiêm và khách trọ phòng 2104, Bạch Kiêm là người đầu tiên được loại trừ, không lẽ là người kia?

Chương trình trong tivi đã kết thúc, nhìn qua thời gian, đã gần mười hai giờ rồi, buổi chiều ngày mai Chu Vụ phải có mặt ở đài để báo danh, nên bây giờ phải đi ngủ. 

Chu Vụ có thói quen, không tắm thì sẽ không ngủ được, toàn thân nhất định phải sạch sẽ mới có thể ngủ ngon. Xem như là có chút bệnh sạch sẽ.

Đồng hồ đã điểm qua mười hai giờ, Chu Vụ cũng không dám đứng dậy đi tắm. Ngoại trừ lúc ở vùng núi, thì đây là lần đầu tiên cậu ở một mình một nhà từ sau khi đi học, ngày thường ở ký túc xá đều có người khác ở cùng.

Nhưng cậu thực sự không chịu được việc không tắm rửa đã đi ngủ, sau khi tự trấn an tâm lý, cậu chui ra khỏi chăn, nhưng chưa tới hai phút, cậu đã nhanh chóng chui vào lại.

“Hay là để sáng sớm rồi tắm?” Chu Vụ lẩm bẩm, nghĩ đến cảnh lúc bản thân tắm ở trên trường, lại nghĩ đến những vết trên eo của mình.

Điều này đã hoàn toàn bóp ch.ết suy nghĩ muốn đi tắm lúc này của cậu.

Trong phòng không có máy sưởi, cho dù ở phía Nam, mùa đông đều phải dựa vào điều hòa và mặt trời nhỏ để sống, điều hòa làm Chu Vụ cảm thấy quá hanh khô, nên mới mở được một lúc đã tắt đi, lúc này cậu lại mò tìm điểu khiển rồi bật hai mươi tám độ.

Tay chân hơi lạnh lẽo, cậu chà xát tay, sau đó lấy hơi ấm từ lòng bàn tay chà xát chân. Sau khi thấy ấm hơn, Chu Vụ trùm tấm thảm nằm trên sofa ngủ say.

Sau khi tỉnh lại, bên ngoài đã ửng sáng, nhìn lướt qua di động, đã gần sáu giờ rồi, Chu Vụ lật người một cái muốn ngủ tiếp, nhưng lại ngủ không được.

Tuy rèm cửa không mở ra hết nhưng vì trong phòng ánh đèn rất sáng, nên nhìn ra bên ngoài cảm giác vẫn đang tối. 

Toàn thân cậu bọc trong chăn khiến mồ hôi nhễ nhại, bởi vì điều hòa nên phòng bắt đầu oi bức, Chu Vụ không thoải mái, cảm giác thực sự khó chịu. Vừa mới tỉnh ngủ, sự sợ hãi cũng đã giảm bớt, Chu Vụ chạy vào phòng ngủ lục hành lý của mình.

Cậu tìm được một bộ quần áo sạch để thay từ bên trong hành lý, một cái quần ló.t hình chú vịt vàng nhỏ lọt ra khỏi cái túi bên, cậu không thèm nhìn mà trực tiếp cầm đi luôn.

Phòng tắm cũng không quá lớn, bồn rửa mặt ở ngay cạnh bồn cầu, có một cái kính ngăn cách dùng để tắm, tuy nhỏ nhưng cũng đầy đủ nội thất.

Sau khi mở đèn sưởi, toàn bộ phòng tắm đều là màu vàng ấm áp, cho người ta một cảm giác rất an toàn, Chu Vụ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi cởi hết quần áo trên người ra.

Nước ấm chậm rãi chảy từ trên đầu xuống, chân tay cũng đỡ lạnh hơn, nhiệt độ từ từ tăng lên, hơi nóng làm phòng tắm nhỏ mờ ảo khí sương, kính và gương đều bị phủ kín bởi một tầng hơi nước.

Sau khi mái tóc đen bị ướt rủ xuống che đi đôi mắt của Chu Vụ, cậu vén lên rồi lấy dầu gội xoa nhẹ lên tóc cho đến khi ra bọt, sau đó mới dùng sữa tắm cẩn thận xoa lên trên người.

Một tiếng lạch cạch, Chu Vụ còn chưa kịp phản ứng lại thì tất cả đèn ở trong phòng đã vụt tắt, trong nháy mắt cả gian phòng chìm trong bóng tối.

A!

Chu Vụ hét không thành tiếng.

Nhưng trong lòng cậu lúc này cảm thấy bản thân giống như nhân vật chính trong phim kinh dị, cậu sợ tới mức ôm chặt lấy đầu, cơ thể cậu lúc này không phản ứng được, toàn thân hoàn toàn bất động, cậu không dám nhúc nhích.

Cúp điện sao?

Cậu nhìn ra ngoài, phòng khách cũng không có điện, hình như là cúp điện thật.

Cúp điện ngay lúc này, trên đầu cậu vẫn dính xà phòng, cũng vì xà phòng nên cậu không mở được mắt. Vòi nước ở trên đầu vẫn không ngừng phun ra nước ấm, nhưng lúc này, Chu Vụ cảm giác bản thân như đang bị bóng tối nuốt chửng, cảm giác một thân một mình đang bao trùm lấy cậu.

Từ cửa sổ nhỏ của phòng tắm chiếu vào một chút ánh sáng xám nhạt của bầu trời sắp sáng, ánh sáng chiếu lên gương rồi phản chiếu mép thành bồn rửa tay, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nhưng Chu Vụ nhanh chóng phát hiện không phải là do cúp điện, tiếng ồn của điều hòa vẫn không ngừng vang, ù ù ù, đặc biệt trong không gian yên tĩnh này lại càng dễ nghe thấy được.

Một cơn gió lạnh lướt qua gò má Chu Vụ, kéo theo nỗi sợ hãi đang bắt đầu nảy sinh, nhiệt độ quen thuộc này khiến Chu Vụ nhớ lại ký ức lúc đó.

Hơi lạnh lướt qua làn da ấm áp vừa tắm xong của Chu Vụ, làm cậu nổi da gà.

“A!” Lần này Chu Vụ hét lớn lên, nhưng cậu phát hiện bản thân không thể phát ra tiếng, trong miệng giống như có một sự lạnh lẽo đang khuấy động, cảm giác khó thở ập đến.

Mãi cho đến khi gương mặt của cậu trở nên trắng bệch, cả người nằm rạp xuống vì thiếu không khí, lúc này có một thứ gì đó nâng cậu lên, cảm giác khó thở cũng dần biến mất, đầu lưỡi có chút đau rát.

Luồng khí lạnh kia lướt xuống yết hầu và xương quai xanh của cậu, rồi dần di chuyển xuống phía dưới.

Cậu vô thức cong người lên, trong miệng phát ra âm thanh “ư ư”, cậu còn chưa kịp phản ứng gì, trước mắt trắng xóa, đầu cậu “ong ong ong”, cơ thể vô thức giật giật, lúc này mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Cậu khó chịu “hừ” một tiếng, một tầng nước mắt mỏng chảy ra từ khóe mắt đỏ bừng, bọt xà phòng trên đầu theo nước mắt chảy xuống làm cay mắt, lúc này nước mắt đã đầy mặt.

“Đừng chạm vào tôi… như vậy còn chưa đủ à?” Trong nội tâm của Chu Vụ đã biết là ai.

Cậu giơ tay lau bọt xà phòng nhưng càng lau lại càng nhiều, đôi mắt vì dính bọt làm nước mắt lại trào ra nhiều hơn, nhìn thật sự rất đáng thương.

Nếu nói nước mắt ở khóe mắt là do bọt xà phòng, thì lúc này tiếng khóc yếu ớt của Chu Vụ khẳng định không phải do bọt xà phòng gây ra.

Cậu hơi suy sụp: “Vì sao phải làm như vậy…”

Tiếng khóc nức nở vang khắp phòng tắm, cậu ngồi sụp xuống, ôm lấy hai chân run rẩy trong làn nước ấm.

Cậu không nhận được câu trả lời, sau khi im lặng một lúc lâu, Chu Vụ cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo đang vùi vào trong mái tóc của cậu, cậu đưa tay ra ngăn cản, nhưng cổ tay bị giữ chặt.

Trong đầu Chu Vụ thế mà lại xuất hiện một ý nghĩ, anh muốn gội đầu giúp mình sao?

Chu Vụ khôi phục lại chút lý trí, cảm nhận được hành động của đối phương, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, trong bóng đêm hoàn toàn không thể nhìn được gì cả, điều cậu có thể làm bây giờ là dùng cơ thể để cảm nhận.

Làn hơi lạnh nhẹ xoa lên tóc Chu Vụ, rồi nhẹ nhàng tạo bọt, bọt theo dòng nước ấm chảy xuống vành tai, bả vai và tấm lưng nhỏ bé của cậu, sau đó chảy xuống rồi theo dòng nước ấm chảy vào cống thoát nước, trong không gian yên tĩnh tiếng nước chảy vô cùng chói tai.

Bọt dính trên tóc đã được gội sạch hoàn toàn, cằm Chu Vụ bị giữ chặt, mặt cậu nâng lên rồi được cẩn thận lau sạch sẽ, cảm giác đau rát khi mắt dính xà phòng cũng dần biến mất, khí lạnh nhẹ nhàng lướt qua lau hết nước mắt trên gương mặt Chu Vụ, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Đây là một quá trình rất dài, dường như đã qua rất lâu, mỗi lần tiếp xúc đều vô cùng nhẹ nhàng. Từ mái tóc đến cơ thể đều được chăm sóc cẩn thận, ngay cả những chỗ khó chạm vào cũng được rửa sạch sẽ, khiến con người ta cảm thấy như đang được phục vụ nuông chiều, diễn ra liên tục cho đến khi kết thúc.

Trời dần sáng, một tia sáng vàng nhạt chiếu vào, tắm lâu khiến toàn thân cậu cảm thấy tê dại, theo tiếng than trầm thấp sự lạnh lẽo kia cũng biến mất.

Chu Vụ ngồi dưới dòng nước ấm một hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, sau đó với lấy áo choàng tắm trên giá, bật đèn lên.

Tất cả giống như… chẳng có gì xảy ra.

Nhưng Chu Vụ biết rõ, “người đó” muốn tiếp tục dây dưa với mình, nên đã đi theo cậu từ trong núi ra tới đây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK