• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Vụ dành thời gian cuối tuần để thu dọn hành lý trong nhà, lúc trước cậu ném hết tất cả vào trong tủ, vẫn chưa sắp xếp lại.

Hôm nay mở ra bày khắp phòng khách, rồi sắp xếp lại từng cái.

Không ngờ tình huống như thế này mà Chu Vụ lại bắt đầu có chút thích nghi được, hội chứng đà điểu* được cậu phát huy đến trình độ cao nhất.

*Là tâm lý trốn tránh và hành vi hèn nhát không dám đối mặt với vấn đề.

Nhất là trong tình huống tối qua, tên ác ma vậy mà lại khiến cho lòng Chu Vụ cảm thấy yên bình.

Mặc dù cậu không phát hiện ra sự chuyển biến rằng mình đã có thể thích ứng với hoàn cảnh này, hơn nữa Chu Vụ là người không thể bày tỏ hoàn cảnh khó khăn của mình cho gia đình và bạn bè nên thấp thoáng đã có chút dần thích nghi.

Mặc dù tên ác ma vẫn đáng sợ như trước nhưng mà cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Cậu lấy hết đồ vật ở trong hành lý ra, một chiếc máy tạo ẩm màu trắng, một chiếc cốc gấu trắng của Starbucks, áo khoác bắc cực siêu ấm bằng lông cậu nhờ người mua cho từ năm trước.

Cuối cùng nhìn đến chiếc nồi lẩu mang từ ký túc xá đến, nhìn thấy chiếc nồi này cơn thèm của cậu lập tức nổi lên, cậu định đi siêu thị mua ít nguyên liệu về làm lẩu ăn.

Sáng nay khi nhìn thấy từ khóa trên Taobao, Chu Vụ lên mạng tìm hiểu, cùng dùng một wifi thì liệu dữ liệu có thể bị đẩy sang không.

Kết quả thu được cũng rất đa dạng, có vài người chắc chắn điều đó không thể xảy ra, cũng có vài người chưa nghe thấy bao giờ.

Nhưng trong số mấy trăm kết quả tìm kiếm, cậu đã tìm thấy một kết quả có liên quan đến việc dữ liệu bị đẩy sang.

[Tôi từng có, tôi tìm rất nhiều thứ có liên quan đến những thứ gợi cảm, sau đó những thứ đó bị đẩy sang đến thiết bị của chồng tôi, bị anh ấy phát hiện sở thích tì.nh dục của tôi … nhưng sau đó chúng tôi rất hạnh phúc… tôi là nam]

Chu Vụ: …

Mặc dù hầu hết mọi người đều chưa từng gặp phải, nhưng chỉ cần có một người, thì chứng minh chuyện này có tồn tại.

Chu Vụ nhìn lại từ khóa bị đẩy đến chỗ cậu thì sinh ra những suy nghĩ đáng sợ.

Là ai tìm kiếm những từ khóa này, và tại sao phải tìm kiếm, người đó muốn làm gì?

Sau khi ấn vào từ khóa cuối cùng, kết quả là không có gì, có thể tìm kiếm được các từ trước nhưng lại không hiển thị từ nước tiêu hủy xác cuối cùng.

Thậm chí trong khoảng trắng của trang tìm kiếm còn trực tiếp hiển thị: Có liên quan đến pháp luật, kết quả tìm kiếm không thể hiển thị, vui lòng nhắc nhở, xin đừng vi phạm pháp luật và kỷ cương.

Chu Vụ: …

Cuối cùng, Chu Vụ cũng không thể tìm được câu trả lời nào hay ho, cũng không ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, mà trực tiếp đặt dịch vụ giao hàng ở gần đó, mua một đống nguyên liệu nấu ăn.

Khi trời gần tối, lúc chuẩn bị nấu lẩu, cậu kiểm tra túi giao hàng thì phát hiện mình quên mua gói gia vị lẩu.

Một gói gia vị lẩu không đạt đủ giá trị để được giao hàng, không thể mua được, cậu khoác áo khoác đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu thử vận may.

Chuỗi cửa hàng tiện lợi không có gói gia vị nấu lẩu, mà cửa hàng bán lẻ bên cạnh thì lại có gói gia vị lẩu Tứ Xuyên chính thống.

Lúc mua gói gia vị nấu lẩu, Chu Vụ vì lo nghĩ cho cái dạ dày của mình nên dè dặt chọn gói có vị hơi cay.

Lúc thanh toán chờ lấy tiền thừa, cậu hơi do dự hỏi ông chủ: “Ông chủ, ông đã từng gặp những người sống ở tầng 21 bao giờ chưa?”

Mắt ông chủ hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cậu là khách trọ mới tới ở tầng 21 à? Tôi đã từng gặp hai người, một người là chàng trai tóc vàng đã từng mua bột giặt ở chỗ của tôi.”

Bột giặt?

Vậy tại sao còn mượn của mình?

Ông chủ hơi kỳ lạ, nhìn chằm chằm Chu Vụ một lúc lâu mới hỏi: “Chàng trai, tiền thuê nhà của cậu là bao nhiêu?”

Chu Vụ nói một con số, trong mắt đối phương chợt lóe lên sự sáng tỏ, sau khi đưa gói gia vị nấu lẩu cho cậu thì vỗ lên vai của cậu: “Có phải cậu vừa tốt nghiệp không tìm được công việc không?”

Chu Vụ giới thiệu sơ qua về tình trạng công việc của mình.

Ông chủ gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Vừa tốt nghiệp đều như vậy, chờ khi ổn định rồi thì sẽ tốt hơn.”

Trong mắt ông ta lóe lên, hỏi tiếp: “Sống ở đây, cảm thấy như thế nào?”

Chu Vụ hơi khó hiểu nhưng cũng thật thà trả lời, tỏ ý chỗ ở rất tốt, cũng rất thuận tiện, ở bên cạnh còn có khu thương mại, chỉ là…

Ông chủ: “Chỉ là sao?”

Chu Vụ cũng không biết nói như thế nào, chỉ có thể nói: “Khó nói lắm, nhưng giá cả ở đây thấp, tiết kiệm được chi phí, tôi cũng may mắn đánh bậy đánh bạ mới thuê được nên cũng không thể bắt bẻ.”

Nghe cậu nói vậy, ông chủ gật đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì rồi trả tiền thừa cho Chu Vụ.

Chu Vụ cầm gói gia vị nấu lẩu về, lúc thang máy đến tầng 21 rồi từ từ mở ra luôn sẽ có một cảm giác lạnh toát cả người, cậu vội vàng chạy bước nhỏ về phòng.

Ăn lẩu một mình sẽ thiếu chút hương vị nào đó, nhưng lần ăn lẩu trước cách hiện tại đã mấy tháng rồi, khi bên trong nồi lẩu vang lên tiếng sôi ục ục, Chu Vụ ngồi bên cạnh nghe mà thấy suýt ch.ảy nước miếng ròng ròng.

Trên bàn đặt hai cái bát, tuy ma chưa chắc có thể ăn được, nhưng vì phép lịch sự nên cậu cũng lấy thêm một đôi đũa, giống như dâng lên bên trên, đặt ở đối diện thức ăn.

Đợt một lúc, Chu Vụ mở nắp nồi ra.

Mùi thơm nồng đậm tỏa ra tràn ngập cả gian phòng, Chu Vụ bỏ sủi cảo trứng lên, thịt bò đã chín, thịt cua mà cậu thích nhất cũng đã chuyển sang màu đỏ đang chờ cậu lâm hạnh.

Lấy nước sốt ra, trộn một đĩa dầu mè với một đĩa dầu chua cay, sau đó chấm miếng thịt bò lần lượt rồi cho vào miệng,

Chu Vụ cảm thấy thăng hoa.

Quả thực là xúc động đến mức suýt khóc, cuối cùng mở thêm một lon coca cola uống một hớp, cuộc sống thật đáng giá.

Căn phòng sáng rực, cảm giác bất an của Chu Vụ cũng nhạt đi sau khi được thức ăn ngon chữa lành.

Ăn xong miếng khoai từ cuối cùng, Chu Vụ vỗ vỗ cái bụng căng no giống như sắp nổ ra vậy, lồi ra một đường vòng cung nhỏ.

Chu Vụ ngồi phịch trên ghế một lúc mới lấy lại được sự rồi chậm rãi thu dọn đồ ở trên bàn.

Lúc đưa tay đụng vào chiếc bát đặt ở phía đối diện, cậu sững sờ, trong chiếc bát sạch sẽ hình như có thêm một chút nước canh nếu không nhìn kỹ thì không thấy…

Đôi đũa bên cạnh được đặt rất ngay ngắn, giống như chưa động vào, Chu Vụ cho rằng mình nhìn lầm, nên cầm lên nhìn chăm chú, đúng là có dấu vết của nước canh.

Chu Vụ:!

Chẳng lẽ tên ác ma đó có thể ăn lẩu?

Vừa rồi Chu Vụ mải ăn lẩu nên không hề chú ý xung quanh, chẳng lẽ tên ác ma đó ngồi đối diện mình ăn lẩu sao?

Chu Vụ thà tin rằng vừa rồi lúc mình ăn canh bị b.ắn ra ngoài, còn hơn tin rằng tên ác ma ngồi đối diện mìn cầm đôi đũa lên vét đồ ăn, sau đó đưa vào trong miệng, rồi hiện ra dáng vẻ thỏa mãn.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, khoảng tám giờ, Chu Vụ xuống tầng vứt rác, gặp được Kỷ Lãng đi về, Chu Vụ chào anh ta, đối phương gật đầu qua loa.

Chu Vụ trở về phòng của mình, mới đột nhiên nhớ ra, hôm trước lúc ở trong thang máy mình gặp Kỷ Lãng cũng là vào giờ này.

Tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, cậu lấy một bộ chăn sạch sẽ khác từ trong thùng đóng hộp, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái tủ rất cao.

Cái ngăn tủ rất cao nhưng Chu Vụ cũng không thấp, cậu trực tiếp nhấc cái chăn lên nhét vào trong tủ, nhét được một nửa thì đột nhiên cậu cảm thấy phần eo không ổn, có cảm giác sắp ngã về phía sau.

Chu Vụ:!

Vào thời khắc nguy cấp, trước mắt Chu Vụ xuất hiện một bàn tay, nâng chiếc chăn bông sắp rơi đó lên, dùng lực nhét vào, eo cậu bị một lực nâng đỡ, dựa vào lồng n.gực lạnh buốt mà rắn chắ.

Hơi thở lạnh lẽo phả vào tóc của Chu Vụ, cậu nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tái nhợt, trong giây phút đó cả thân thể Chu Vụ giống như bị bốc cháy vậy.

Bởi vì trong giờ phút này điều mà cậu nghĩ đến chính là trang web trong điện thoại của mình.

Lịch sử tìm kiếm chắc chắn sẽ không phải là dữ liệu được đẩy đến, mà cậu cũng không tìm kiếm, cho nên…

“Cảm ơn!”

Sau khi liên tục nói lời cảm ơn thì Chu Vụ lùi lại hai bước, cúi đầu nói cảm ơn rồi lại vùi đầu tiếp tục dọn dẹp, cuối cùng sắp xếp lại một vài thứ vụn vặt, tất cả gần như đã được thu dọn xong.

Lúc Chu Vụ đứng lên, còn tưởng rằng đối phương đã biến mất, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên người cậu, cảm giác bất an vừa mới giảm bớt lại quay trở lại.

Anh mặc trường bào màu đen, ống tay áo và cổ áo có viền màu vàng, tóc dài qua eo, sắc mặt tái nhợt khiến Chu Vụ không dám nhìn thẳng.

Anh mặc trang phục như vậy khiến trong lòng Chu Vụ có chút tò mò, cậu lén nhìn trộm trang phục của đối phương thêm vài lần, định lên mạng tìm thử xem đó là trang phục của triều đại nào.

Phòng đã dọn dẹp xong, lúc chuẩn bị đi tắm ánh mắt cậu không ngừng liếc nhìn ác ma, chậm chạp đi về phía phòng tắm.

Thấy ác ma không đi theo, cậu vội vàng c.ởi quần áo ra, lao về phía nước ấm.

Hôm qua vừa mua một loại sữa tắm có mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng trên mạng, cậu mới bóc bao ra vẫn chưa dùng, lúc vươn tay lấy sữa tắm, Chu Vụ cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu quay lại nhìn thì thấy chai sữa tắm mình mới bóc hình như…  bị vơi đi một ít?

Cầm sát lại xem, trong chai trong suốt, sữa tắm màu trắng đúng là bị vơi đi một ít, mà ở miệng vòi còn lưu lại một ít.

Chu Vụ:!

Hình như cậu lại phát hiện ra một chuyện kỳ lạ…

Bởi vì lo lắng ác ma đột nhiên xuất hiện nên Chu Vụ tắm nhanh rồi nhanh chóng ra khỏi phòng tắm.

Cậu thanh niên sau khi tắm xong thơm ngào ngạt, trắng nõn sạch sẽ, trên người còn tỏa ra một mùi thơm của cơ thể được hơi nóng đẩy ra, cậu giống như một món ăn ngon di động.

Lúc Chu Vụ tựa vào ghế sô pha bên cạnh lau tóc, khi ngẩng đầu lên thì trước mắt xuất hiện một vòng màu đỏ, đôi mắt đen nhánh đó không biết từ lúc nào đã tràn ngập màu đỏ, giống như máu đang lưu động vậy vậy.

“Á!”

Chu Vụ làm rơi khăn lau tóc xuống sàn, cậu vội vàng nhặt lên.

Là bị dọa sợ đấy.

Bách Lý Khí rất thích phản ứng hiện tại của Chu Vụ, thân thể không ngừng run rẩy, mong manh vô lực, giống như toàn bộ thân thể và tâm trí đều bị anh chiếm cứ.

Nhưng mặt khác anh cũng rất thích Chu Vụ chủ động dựa vào.

Mâu thuẫn không ngừng xung đột trong lòng, anh nhìn hai chân Chu Vụ đang từ từ co lại, màu đỏ chiếm ưu thế, lúc vừa định chạm vào Chu Vụ thì Chu Vụ đột nhiên ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt có thể coi là vui vẻ.

“Tôi nhớ ra rồi!” Chu Vụ phấn khởi nói: “Bách Lý Khí đúng không?”

Trong giọng nói của Chu Vụ thấy rõ sự vui mừng, cậu vươn tay nắm tay của Bách Lý Khí, ngọt ngào lắc lắc, nói: “Anh là Bách Lý Khí, tôi nói không sai chứ, tôi chưa nghe thấy họ kép này bao giờ, nghe có vẻ rất lợi hại!”

Chu Vụ rất phấn khởi, cuối cùng cậu cũng nhớ ra tên của đối phương, nghĩa là hình phạt cũng đã kết thúc, đối phương sẽ không còn làm gì với mình nữa.

Chu Vụ nghĩ như vậy, nhưng kết quả lại không như mong muốn.

Đầu ngón tay vuốt đuôi tóc, sức lực mạnh mẽ khiến cho Chu Vụ nghiêng về phía trước ngã vào trên người đối phương, trong miệng lạnh buốt, cậu bị hơi lạnh tập kích, kín mít không có khe hở.

Chu Vụ nhanh chóng đau đớn không thở được, mơ hồ cảm thấy sau lưng bị áp dựa sát vào ghế sô pha, kéo gần khoảng cách với đối phương, gần như quấn vào nhau.

Ngón tay khớp xương rõ ràng của đối phương cách lớp áo len đè lên xương quai xanh của cậu, không khí trong lồng n.gực gần như bị ép ra ngoài.

Động tác này lại khiến Chu Vụ bắt đầu hoảng sợ, niềm vui vừa rồi biến mất không còn sót lại chút nào, thay thế là sự căng thẳng và sợ hãi.

Cậu choáng váng hoàn toàn, trán dùng sức chặn lại bả vai của đối phương, cậu giơ tay đập mạnh vào đối phương nhưng tất cả đều đánh vào trên tóc của đối phương.

Tóc xõa tung toán loạn trên đầu vai, Chu Vụ vén những sợi tóc đó ra nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai có chút dữ tợn, môi dưới run lên sợ hãi.

Bởi vì run rẩy, phần cổ trắng nõn cũng không ngừng phập phồng vì th.ở dốc, trong giọng nói của cậu còn mang theo nức nở: “Tôi đã nhớ ra rồi, tên khốn kiếp, anh còn muốn như thế nào nữa?”

Vì sợ hãi, cậu thậm chí còn nấc lên một cái.

Hai tay chống phía trên Chu Vụ, Bách Lý Khí dùng ánh mắt sâu thẳm như đầm sâu nhìn chằm chằm cậu, nghiêm túc suy nghĩ chuyện mình muốn làm để trả lời Chu Vụ.

Một lúc sau, anh nghĩ xong thì trả lời Chu Vụ: “Giống trên điện thoại, em đã thấy rồi.”

Đôi mắt hạnh trợn tròn nhìn đối phương, cậu như thể nghe thấy câu nói trái đất sắp tận thế vậy, đầu óc cậu trống rỗng một lúc, sau đó hiểu được lời nói của đối phương.

Hơi thở của cậu không ổn, chỉ chỉ đối phương: “Đàn ông.”

Chỉ chỉ mình: “Tôi cũng vậy.”

Nam ác ma.

Trong lòng Chu Vụ bổ sung.

Bách Lý Khí nhíu mày, đầu ngón tay dừng lại ở trên sợi tóc của đối phương, vén những sợi tóc che khuất đôi mắt xinh đẹp của Chu Vụ ra.

Nhớ đến những gì nhìn thấy ở trong điện thoại, nói: “Em có thể, ở đây.”

Ngón tay anh ra dấu.

Quả nhiên là cái trang web rách nát đó, trong lòng Chu Vụ lập tức hiểu rõ, trước đó Bách Lý Khí còn không hiểu, nhưng nhờ có chị baidu vạn năng nên giờ anh đã hiểu.

Chu Vụ không kháng cự được, cảm thấy rất khó khăn, nhất là khi sức lực chênh lệch quá lớn, cậu giãy dụa mệt mỏi rồi, chỉ có thể mở bàn tay ra tạo khoảng cách cho mình và đối phương.

Mãi đến khi Chu Vụ kiệt sức, Bách Lý Khí im lặng nửa phút mới hỏi: “Sao em khóc?”

Chu Vụ ở trong ngực của Bách Lý Khí, càng nổi bật nên sự nhỏ bé, Bách Lý Khí thoạt nhìn phải cao ít nhất một mét chín, ngực và lưng hơi dày, vai rất rộng, đến phần eo thì thắt lại thành đường cong.

Từ xa nhìn lại trông Chu Vụ gần như bị bao phủ.

Giọng nói của Chu Vụ mang theo giọng mũi đứt quãng nói: “Anh thích tôi phải không?”

“Anh yêu em.” Bách Lý Khí nói, đây là ba chữ đã khắc trong tim của anh, tuy rằng anh không còn nhớ gì cả.

Chu Vụ cảm thấy nghẹt thở, cậu không hiểu sao đối phương có thể nói ba từ đó một cách vừa nghiêm túc mà trìu mến như vậy.

“Anh… tại sao anh lại yêu tôi?”

Ánh mắt Bách Lý Khí lóe lên, thật lâu sau mới nói: “Không biết.”

Chu Vụ yếu ớt nói: “Vậy anh, vậy anh càng không được như thế này.”

Bách Lý Khí im lặng vài giây mới hỏi: “Tại sao?”

Tên ác ma này không có chút thường thức xã hội nào cả.

Đôi mắt Chu Vụ chậm rãi mở ra một khe nhỏ, ánh mắt từng chút nhìn về phía Bách Lý Khí, từ đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, sau đó đến sống mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi mắt hơi đỏ.

Hình như có thể thương lương…?

Chu Vụ nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Nếu anh thực sự thích tôi, thì không nên làm trái ý muốn của tôi…”

Lại là một khoảng thời gian im lặng rất dài, Bách Lý Khí nói: “Anh muốn chạm vào em.”

Chu Vụ lo lắng lời phản bác của mình sẽ làm cho tên ác ma này mất lý trí, cậu chậm rãi nói: “Tay, có thể nắm tay…”

Bách Lý Khí nhìn thẳng vào mắt của Chu Vụ, anh bất mãn.

Chu Vụ nhìn đi nơi khác.

Chu Vụ lại nói: “Anh… nếu anh thích tôi… thực ra anh có thể theo đuổi tôi.”

Bách Lý Khí híp mắt lại, đôi mắt hẹp dài, nghi ngờ nhìn Chu Vụ: “Không phải không thích đàn ông sao?”

Chu Vụ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, trong giọng nói bắt đầu suy yếu.

“Cũng… không phải là không thể, tôi chưa thử bao giờ, có lẽ… cũng chưa chắc đâu.”

Bách Lý Khí suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi ngồi dậy, dường như đã chấp nhận.

Anh nhìn thấy Chu Vụ ngay lập tức lùi người lại, co người lại ở mép ghế sô pha.

Bỗng nhiên Chu Vụ bắt lấy cánh tay của Bách Lý Khí: “Đừng, đừng bắt nạt tôi nữa.”

Chân bị nắm kéo qua, hai mắt Chu Vụ mở to, cả người như rơi vào miệng núi lửa.

Một lúc lâu sau, Chu Vụ mới lấy hai tay đang che mắt mình xuống, trên mu bàn chân lành lạnh, chân cậu đang được Bách Lý Khí dùng khăn giấy lau sạch, sau đó lại từng chút một lau đi nước mắt trên khóe mắt của Chu Vụ.

Chu Vụ bị tên ác ma này ôm đi một cách dễ dàng, cằm của anh đặt lên vai của cậu, vô cùng yêu thương như lưu luyến trên người Chu Vụ.

Bất giác Chu Vụ cảm thấy khó chịu, động tác này giống như một đôi tình nhân vậy, bầu không khí bỗng trở nên ấm áp.

Tivi vẫn còn đang bật, chương trình đang phát rất nhàm chán, nhưng Chu Vụ cũng không muốn chuyển kênh, “cuộc đàm phán” đã làm cậu mất rất nhiều thể lực.

Chỉ trong vài phút, Chu Vụ đã cảm thấy buồn ngủ rồi.

Bách Lý Khí ngồi ở bên cạnh cậu nhìn chằm chằm vào tivi, Chu Vụ lấy can đảm dùng đầu ngón tay bắt lấy mấy đốt ngón tay tái nhợt của Bách Lý Khí.

Ánh mắt Bách Lý Khí lập tức nhìn về hướng cậu, trở tay cầm ngược lại tay cậu.

Vậy mà động tác này lại không khiến Chu Vụ cảm thấy xấu hổ.

Cậu mím môi, cắn răng, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, kéo đối phương đứng dậy, từng bước đi về phòng ngủ.

Tuy đầu ngón tay run rẩy, nhưng trong lòng cậu lại ảo tưởng mình đang dắt một con chó to.

Dù sao thì bình thường tên ác ma này cũng ở trong phòng nên cũng không có gì khác biệt lắm.

Chu Vụ chui vào trong chăn, cuộn lại thành một vòng tròn, một tay vươn ra từ khe hở của chăn nắm lấy mấy ngón tay của đối phương.

“Tôi buồn ngủ… Bách Lý, tôi ngủ trước đây.” Chu Vụ đã hơi mơ mơ màng màng.

Không quan tâm đến đối phương có vẻ mặt gì, cậu nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên rồi ngủ thiếp đi.

Trong phòng tối như mực, không có một tia ánh sáng, Bách Lý Khí cảm nhận sự ấm áp từ đầu ngón tay được ngón tay ấm áp của đối phương nắm lấy.

Anh vươn tay đẩy đầu đối phương đang nghiêng về phía mình.

Bách Lý Khí nhìn lên trần nhà, mắt không chớp, lắng nghe tiếng hít thở bên cạnh và cảm nhận sự ấm áp phả vào vai của mình, anh cảm thấy rất thỏa mãn.

Có thể.

Sáng sớm Chu Vụ đã bị tên ác ma đè trên giường, gần như ngạt thở, trong mơ cũng bị ác ma đuổi theo.

Khó khăn tỉnh lại, phát hiện mình và ác ma quấn lấy nhau, gần như đè ép cậu đến không thở được, thậm chí còn có loại ảo giác ngay cả các ngón chân cũng cuốn lại với nhau.

Toàn thân Chu Vụ lạnh buốt, yếu ớt đứng dậy, suýt chút nữa bị tụt đường huyết ngã xuống lại.

Đẩy Bách Lý Khí ra, lấy cớ đói bụng đi mua đồ ăn chạy trốn khỏi giường.

Trước khi ra ngoài, cậu nhìn thấy mấy vết đỏ trên mặt ở trong gương, là vết rãnh vạt áo của đối phương, cậu xoa nhẹ vài cái trên mặt, rồi nhanh chóng xuống lầu mua đồ ăn sáng.

Khi trở về, Chu Vụ gặp Bạch Kiêm đang ném túi rác từ trong nhà ra ngoài cửa, nhìn thấy Chu Vụ thì lên tiếng chào hỏi.

Chu Vụ gật đầu, rồi nhanh chóng trở lại phòng, lúc đóng cửa, tiếng răng rắc lại vang lên, cậu kìm nén ý nghĩ thôi thúc muốn quay đầu lại mở cửa ra xem.

Cậu thăm dò trong phòng nhưng không thấy Bách Lý Khí đâu.

Chu Vụ phát hiện trong khoảng thời gian ánh mặt trời gay gắt nhất anh rất ít khi xuất hiện, cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống chậm rãi ăn bánh bao và sữa đậu nành.

Cả buổi sáng, cậu ngồi sửa sang lại tài liệu trên máy tính, thuận tiện xem qua ngoại cảnh kế tiếp có thể phải đến, cũng chào hỏi các đồng nghiệp trong tổ chương trình ở trong nhóm chat.

Lúc ngủ trưa, Bách Lý Khí cũng không xuất hiện, cậu ngủ rất thoải mái, cũng không gặp ác mộng.

Gần một lúc sau, mặt tường ngay tại đầu giường đột nhiên vang lên hai tiếng ma sát nhỏ, Chu Vụ đột nhiên tỉnh lại, liếc nhìn nơi phát ra âm thanh.

Mặt tường đầu giường, cách một bức tường là phòng số 04 của Kỷ Lãng, không biết bức tường này thông với vị trí nào của phòng đối phương.

Đợi hơn mười giây, không phát ra tiếng động nữa.

Nhưng Chu Vụ không còn buồn ngủ nữa, cậu rời giường mở chiếc laptop đời cũ của mình lên, tìm một bộ phim để xem.

Chu Vụ vừa nghĩ đến từ “phim”, lại không tự chủ được nghĩ đến lịch sử duyệt web trong điện thoại của mình ngày đó.

Cậu nhớ rõ cụm từ tìm kiếm đầu tiên chính là đoạn tụ.

Chu Vụ không kìm lòng nổi nhập từ này vào, cậu nghĩ, chẳng lẽ khi còn sống Bách Lý Khí là gay sao?

Sau khi trang đoạn tụ hiện ra, các từ khóa khác cũng lần lượt xuất hiện, cuối cùng Chu Vụ cũng hiểu tại sao anh tìm kiếm từ đoạn tụ lại có thể đến được trang web H.

Bởi vì khi bạn nhập cụm từ tìm kiếm, thì sẽ có một tìm kiếm liên quan hiện ra ở phía sau, nếu bạn tìm kiếm từ liên quan đến đồng tính… khi đó người tìm kiếm sẽ nhấp vào các từ khóa liên quan, và dần dần nó sẽ tiếp cận đến từ gay.

Chu Vụ nhấp vào các đường link, cuối cùng xuất hiện… trang web thần bí kia, sau khi ấn mở, Chu Vụ như mở ra một cánh cửa thế kỷ mới, mặt đỏ tía tai tắt đoạn video mà cậu không cẩn thận ấn mở kia.

Âm thanh dường như vẫn còn quanh quẩn trong phòng.

Trời ơi, cậu muốn tự đâm mù hai mắt mình.

Buổi tối, lúc Chu Vụ đang dọn dẹp giá giày ở cửa, nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài hành lang, cậu đứng dậy nhìn vào mắt mèo, trong mắt mèo Kỷ Lãng đang mặc áo len chậm rãi đi xa tầm nhìn của mắt mèo.

Trong lòng Chu Vụ xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, lại là khoảng thời gian này.

Thời gian hiển thị trên điện thoại là 9:09. Cậu nhớ lần trước ra ngoài vứt rác và đi làm về, thời gian gặp Kỷ Lãng cũng đều là hơn chín giờ, dù là lần đầu tiên gặp mặt cũng là khoảng thời gian đó.

Dọn dẹp rác trong nhà mất hơn mười phút, Chu Vụ lại phải xuống lầu vứt một lần nữa, cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Lúc cậu mở cửa đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng két, quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Bạch Kiêm cũng mở cửa đi tới.

Trên tay anh ta cầm túi rác, hiển nhiên mục đích của anh ta và Chu Vụ giống nhau.

“Thật là trùng hợp, cùng đi đổ rác.” Giọng nói của Bạch Kiêm vui vẻ.

Chào hỏi xong, cảm giác kỳ lạ trong lòng Chu Vụ cũng không tản đi, hai người cùng vào thang máy, khi đến tầng nào đó, đèn trong thang máy lại nhấp nháy một lúc.

Bạch Kiêm đột nhiên quay đầu lại, nhịp tim của Chu Vụ đập chậm một giây.

Bạch Kiêm nói: “Mấy ngày nay có người đến xem phòng đối diện phòng em, xem ra là sắp có người mới chuyển vào.”

Khóe miệng Chu Vụ giật giật, gật đầu, bỗng nhiên Bạch Kiêm vừa rồi còn cách Chu Vụ một đoạn đột nhiên ghé đầu sát lại, hai mắt bất thình lình phóng to, đồng tử nhạt màu làm cho Chu Vụ sợ hãi, cậu lùi lại hai bước, suýt chút nữa đã hét lên.

Bạch Kiêm bật cười ha ha: “Làm em sợ à? Anh chỉ cảm thấy em rất giống người dẫn chương trình một chương trình mà anh đã xem.”

Chu Vụ ổn định lại tinh thần: “Nếu chương trình anh xem là chương trình câu chuyện thú vị linh tinh…, thì người đó đúng là em.”

Bạch Kiêm nói: “Anh nói mà, hóa ra em là biên tập viên, có thể ký tên không?”

Chu Vụ ha ha: “Chuyện nhỏ, nhưng phải chờ đến lúc em nổi tiếng đã.”

Tán gẫu vài câu, cuối cùng thang máy cũng đến tầng một, Chu Vụ vội vã bước ra, Bạch Kiêm mỉm cười đi theo sau cậu, hai người cùng nhau ném rác rồi lại cùng nhau quay lại thang máy.

Sau khi quay lại phòng Chu Vụ liếc nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi.

Trực giác của Chu Vụ rất nhạy bén, cũng may cậu ghi nhớ mốc thời gian này.

Bời vì ngày thứ hai Chu Vụ, lúc đến thời gian này, cậu lặp lại những việc mà cậu đã làm ngày hôm qua, chín giờ chín phút, cùng chín giờ rưỡi, cũng là gặp được Kỷ Lãng và Bạch Kiêm một lần nữa.

Sáng sớm đi ra ngoài, Bạch Kiêm lại từ trong cánh cửa nhà mình ném một túi rác ra ngoài.

Chu Vụ đợi anh ta đóng cửa lại, cẩn thận dán vào cửa nhà anh ta, không nghe thấy tiếng động gì ở bên trong, trong lòng cậu đột nhiên sinh ra ý nghĩ mãnh liệt muốn dùng mắt mèo nhìn vào bên trong, xem bình thường Bạch Kiêm làm những gì trong nhà.

Ngay lúc Chu Vụ có ý nghĩ này, đột nhiên cậu nhận ra điều gì đó, sợ hãi đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, bước nhanh vào trong cửa nhà mình.

Cậu nhớ tới ngày đầu tiên lúc cậu nhìn mắt mèo thấy màu đỏ, hành động vừa rồi của cậu, có vẻ đã đóng vai người đã nhìn mắt mèo để nhìn vào nhà mình ngày đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK