• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hi vẫn còn đang di động bước chân, thuận tiện nhìn mặt mà nói chuyện, vô cùng cẩn thận chặt chẽ. Cô hiểu rất rõ Lâm Dục Đường, anh càng không ra tay, thì chứng tỏ chỉ đang lùi một tiến mười mà thôi, vì vậy nên bất ngờ tấn công lúc anh không phòng bị là tốt nhất.

Lâm Dục Đường nhìn "Hà Chi Châu" không ngừng ra chiêu, vẫn đứng chết lặng không nói nên lời. Anh hít sâu một hơi, tự nói với mình nhất định phải tỉnh táo. Hà Chi Châu đã điên rồi nên anh không thể điên khùng theo.

Cậu ta cho rằng đang chọi gà, đẩu bò sao còn đánh quyền như thế! Lâm Dục Đường nghĩ vậy liền xoay người, quay về chỗ của mình ngồi xuống, hoàn toàn rời bỏ chiến trường.

Thẩm Hi vừa liếc nhìn Lâm Dục Đường, rồi lại nhìn bản thân mình, xác định anh không muốn đánh nhau nữa, liền vội vàng đứng lên, phóng khoáng khoát khoát tay nói: "Vốn định so chiêu xem thế nào nhưng nếu cậu đã không muốn đánh vậy thì quên đi."

Thẩm Hi vừa dừng lời, Hầu Tử liền vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, dĩ hòa vi quý (*) là tốt nhất!"

(*) Câu này có nghĩa là lấy hòa thuận làm gốc không nên gây gổ, gây sự làm mất đoàn kết.

Tráng Hán gật đầu tán thành: "Đúng vậy, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, có đúng hay không?"

Nghe Tráng Hán nói bậy như vậy, Lâm Dục Đường ôm cục tức đập tay xuống bàn, làm Laptop nhảy dựng lên, phát ra một tiếng "Bộp" rất nặng. Nhưng Lâm Dục Đường lại không nói gì, mở máy ra tiếp tục làm bài tập của mình.

Thẩm Hi chun mũi, quay trở lại chỗ của mình gặm nốt nửa quả táo còn lại, tiếp tục hóa thân thành con chuột khoét kho thóc rồi.

Hầu Tử và Tráng Hán thì cùng đi vào phòng tắm giặt quần áo. Tráng Hán lấy bột giặt từ chỗ Hầu Tử, không cẩn thận cho hơi quá tay, nên trong chậu rửa mặt đều là bọt màu xà phòng màu trắng, nhìn thế nào cũng không sạch sẽ.

Hầu Tử không tán thành với việc Tráng Hán dùng bồn rửa mặt để giặt quần áo lót, liền quay đầu sang một bên nói:

"Tôi phát hiện gần đây lão đại đều mặc quần lót tam giác, tôi còn hỏi cậu ta sao không mặc quần bốn góc thì cậu ấy lại còn nói là không quen, nhưng trước kia không phải cậu ta vẫn đều mặc bốn góc sao chứ." Tráng Hán thắc mắc với Hầu Tử, tuy bề ngoài cậu ta cẩu thả sơ sài thế thôi nhưng đôi khi vẫn để tâm quan sát đến những vấn đề rất ngỏ.

Hầu Tử vẫn không để ý đến Tráng Hán.

Tráng Hán lại tiếp tục nói với Hầu Tử: "Cậu nói xem, chúng ta cứ bỏ đi như vậy, lão đại và lão tam có đánh nhau hay không?"

"Không thể nào, đã hòa giải rồi mà." Hầu Tử liền đáp.

Tráng Hán đột nhiên châu đầu lại nói: "Lão đại mới vừa rồi ra chiêu đó thật quá tuyệt phải không, nếu như mà tôi là lão Tam, thì cũng không xuống tay được đâu." Tráng Hán nói xong, học theo vai kép võ trong kinh kịch, ở phòng giặt quần áo lượn một vòng, đã thế lại còn khua chiêng gõ trống nữa: "Tùng tùng, cheng cheng, tùng tùng, cheng".

"Tùng tùng, cheng cheng, tùng tùng, cheng......" Hầu Tử nhìn một lát, trong lòng chỉ cảm thấy năng lực hóa giải nguy cơ của lão đại thật sự quá tốt. Nếu như lão Tam và lão đại đánh nhau, thì trong ký túc xá liền không có một ngày yên tĩnh rồi. Lão đại không phải không đánh lại lão Tam, cậu ấy cũng đã từng học qua Taekwondo và kiếm thuật cơ mà.

Hiện tại là một người đàn ông, quan trọng nhất không phải là tinh lực và thực lực, mà phải là hài hước từ trong ra ngoài, sống dĩ hòa vi quý mới là quan trọng nhất!!!

——

Thẩm Hi mua về rất nhiều táo, hiện tại chỉ có cô và Lâm Dục Đường ở trong phòng, nên thấy hơi lúng túng. Cô thầm nghĩ, mặc dù cô và anh đã chia tay, nhưng về mặt quan hệ giữa các thành viên với nhau cũng không nên cương quá.

Cho nên muốn mang táo đến mời Lâm Dục Đường, lại còn cẩn thận gọt vỏ nữa chứ.

"Ăn táo đi......" Thẩm Hi gọt vỏ táo xong liền mang đến đưa cho Lâm Dục Đường, thái độ vô cùng chân thành.

Lâm Dục Đường cũng không thèm nói lời nào, thật ra thì anh rất hỏi Hà Chi Châu một câu: Đã làm tình địch với nhau, có thể có chút khí phách được hay không!

Một lát sau, Lâm Dục Đường quay đầu sang liếc nhìn quả táo vừa được đối thủ mang tới. Trong lòng lại nghĩ tới Thẩm Hi: trên đời này người có thể mang cho anh quả táo đã gọt vỏ sạch sẽ như vậy, cũng chỉ có Thẩm Hi thôi...... Nhưng sự thực là, quả táo này lại của Hà Chi Châu đưa cho anh.

Gần đây rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ là tinh thần của cậu ta có vấn đề?

Hầu Tử và Tráng Hán cũng không cảm thấy sao?! Lâm Dục Đường khổ sở nằm lên trên mặt bàn suy nghĩ.

Thẩm Hi cho là Lâm Dục Đường vẫn còn ngại, nên liền đặt quả táo ở trên bàn của anh, sau đó đến sân phơi thu quần áo đã khô xuống, sau đó đi tắm rồi đi ngủ.

ngẩng đầu lên, nhìn vào quả táo ở trước mắt mình, quả táo này không thể ăn cũng không thể ném đi, vì thế trong lòng càng thêm phiền não. Nếu như Hà Chi Châu và anh có thể đánh nhau một trận thì tốt rồi, lại còn cố tình mang táo đến nữa.

Anh thật muốn điên mất rồi!

Cuối cùng quả táo yêu thương này lại được chui tọt vào bụng của Tráng Hán. Lúc Tráng Hán về thấy trước bàn của Lâm Dục Đường có một quả táo đã gọt vỏ mà lại không ăn lập tức hỏi xin anh.

Lâm Dục Đường cũng chỉ mong có vậy, liền vội vàng phất tay để Tráng Hán lấy đi.

Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Dục Đường nằm ở trên giường xem trang weibo của Thẩm Hi, phía trên ảnh là tuyên ngôn chia tay của cô. Bên dưới có một số lời bình luận, nội dung đều không khác nhau lắm, đều chúc phúc cô rằng cũ không đi thì mới sẽ không đến.

Sau đó là phản hồi của Thẩm Hi ở bên dưới ——"Cám ơn lời chúc phúc của mọi người, mình rất nhanh sẽ có tình yêu mới."

Tâm huyết cuối cùng của Lâm Dục Đường đều muốn ói ra hết rồi.

——

Hôm sau, Thẩm Hi dậy sớm chạy hết năm cây số, rồi đến nhà ăn mua bữa sáng, sau đó vui vẻ đưa đến cho Hà Chi Châu. Cô đang thắc mắc tại sao đoạn đường này lại ít người như vậy, liền chợt nhớ ra hôm nay chính là thứ bảy.

Thứ bảy có chuyện gì đặc biệt? Thẩm Hi liền nghĩ tới cuộc thi hùng biện của Lăng Triều Tịch.

Thẩm Hi đi đến sân bóng rổ dưới ký túc xá số sáu rồi gọi điện cho Hà Chi Châu, một lát sau, liền thấy anh chậm rãi đi ra ban công. Thẩm Hi giơ bữa sáng lên, ý bảo anh xuống lấy.

Hà Chi Châu mới vừa rời giường lạnh lùng nhìn Thẩm Hi đang vui vẻ ở bên dưới, không muốn đậy sớm cũng phải rời giường rồi. Một lát sau, điện thoại di động đang cầm trong tay lại có âm báo tin nhắn, là Thẩm Hi gởi tới: "Ngẩn ngơ ở đó làm gì, mau xuống đây lấy đồ ăn sáng đi."

Cô còn dám nói anh ngẩn ngơ nữa...... Hà Chi Châu hít vào lồng ngực không khí trong lành của buổi sớm mai, điều hòa lại cảm xúc.

Trong phòng 636, Hạ Duy Diệp cũng đã thức dậy, cô ta thấy "Thẩm Hi" đi ra ngoài, vốn định hỏi xem cô đi đâu, nhưng gần đây cô ta có chút kiêng kỵ, liền cố gắng nhịn không hỏi. Trần Hàn vừa rời giường, đi ra ban công gác chân lên tập luyện, kết quả liền nhìn thấy một màn rất hot?

——Hà Chi Châu của trường S mang bữa sáng đến cho Thẩm Hi!

Chân Trần Hàn liền nhũn ra quay trở lại túc xá, sau đó cất giọng không thể tin nổi nói với Hạ Duy Diệp: "Hà Chi Châu đưa đồ ăn sáng đến cho Thẩm Hi, đang mới vừa......"

"Cái gì!"

"Cái gì......"

Phòng 636 lập tức sôi lên sùng sục.

——

Hà Chi Châu không ngờ Thẩm Hi sẽ đưa bữa sáng tới đây, vốn định khiển trách, nhưng khi nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, vẫn nhịn xuống.

"Về sau đừng mang đến nữa."

Thẩm Hi biết Hà Chi Châu đang do dự cái gì, tuy hơi phô trương, nhưng vẫn đáng yêu nói với Hà Chi Châu: "Anh không muốn tôi giữ hình tượng bạn trai cho mình hay sao, thế muốn làm bạn trai lạnh lùng đa tài, hay dịu dàng nhiều tiền, hay là bạn trai hoa tâm xấu xa."

Hà Chi Châu cũng không có ý gì khác, mà mấy loại này cũng không cần quá thông minh. Anh liền đem yêu cầu duy nhất của mình nói ra: "Đừng quá ngu ngốc là được."

Thẩm Hi lập tức bảo đảm đáp: "Nhất định rồi!"

Hà Chi Châu ngồi trên bậc thềm đá của sân bóng rổ ăn điểm tâm, mở ra xem, toàn bộ đều là bánh bao, cháo nếp cẩm, bánh ngô...... Toàn bộ đều là thức ăn đẹp da và để giảm cân, anh nhìn vào liền không muốn ăn nên liền đậy nắp lại.

Chắc chắn là cố ý!

Thẩm Hi thấy vậy liền nhắc nhở Hà Chi Châu: "Không thể lãng phí thức ăn đâu."

Hà Chi Châu bất chợt lên tiếng nhắc nhở: "Đừng có kéo dài giọng ra như thế được không?"

"Được, được." Thẩm Hi liền ứng phó đáp, sau đó điện thoại di động của cô vang lên, không, phải là điện thoại của Hà Chi Châu mới đúng. Cô liền ấn nút nghe, một giọng nói vô cùng khẩn trương truyền đến: "Hà học trưởng, cuộc thi hùng biện sắp bắt đầu rồi, sao anh còn chưa tới làm giám khảo ạ!"

Thẩm Hi liền đưa mắt nhìn Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu vỗ vỗ trán, anh đã quên khuấy mất chuyện này.

Mắt Thẩm Hi liền sáng lên, giám khảo? Thật sao?! Nếu như cô là ban giám khảo thì cô có thể chấm điểm cho Lăng Triều Tịch rồi...... Thẩm Hi nghĩ đến đây đã thấy thật hưng phấn, từ trên thềm đá nhảy xuống, vừa chạy vừa quay đầu lại nói: "Anh cứ ăn sáng đi nhé, rồi đi làm giám khảo đây!"

"......"

Hà Chi Châu bị "Tính tích cực" bất chợt của Thẩm Hi làm cho kinh ngạc nói không ra lời, nhưng lại thấy hơi lo lắng sợ xảy ra vấn đề gì, liền vội vàng đứng lên đi theo.

——

Cuộc thi hùng biện của sinh viên toàn quốc được diễn ra ở tầng sáu của thi viện trường đại học S.

Thẩm Hi dựa vào chức vụ giám khảo này mà tiến vào bên trong rất dễ dàng, nhưng cô không lập tức đi đến chỗ của ban giám khảo mà phấn chấn đi đến chỗ những đoàn hùng biện, ở bên trong đảo mắt xem xét mấy vòng.

Không hề nghi ngờ, khi Lăng Triều Tịch nhìn thấy cô, liền cười híp mắt đi tới: "Hi, Hà thần, thật không ngờ cậu lại là giám khảo đấy."

Lăng Triều Tịch lại còn biết cả biệt hiệu của Hà Chi Châu cơ đấy...... Thẩm Hi hất cằm lên, nhìn hết sức có phong cách. Tầm mắt của cô vô ý liếc về phía đôi giầy dưới chân Lăng Triều Tịch, đôi giầy này trước đây cô đã nhìn thấy ở trung tâm thương mại, tầm hơn hai ngàn, mà trước kia Lâm Dục Đường từng nói cho cô biết, gia cảnh của cô ta không được tốt lắm, nhưng cô không thấy như vậy chút nào.

Lăng Triều Tịch vẫn cười tươi như hoa, đôi mày cong cong nói: "Lát nữa phải nhờ Hà thần chiếu cố."

Thẩm Hi lạnh lùng nhìn Lăng Triều Tịch đang mỉm cười duyên dáng, ha ha, mỹ nhân kế đối của cô ta không có hiệu quả rồi! Thẩm Hi nhăn mặt lại, hết sức nghiêm nghị mở miệng nói: "Lăng Triều Tịch, cô là bạn của Lâm Dục Đường, chắc cũng nghe cậu ấy nói qua tính cách của tôi, tôi là người vô cùng ghét việc nhờ vả không chính đáng, tranh tài tất cả đều phải dựa vào thực lực, sao cô có thể lấy lòng ban giám khảo như vậy được!"

Giọng nói của Thẩm Hi không nặng không nhẹ, các thành viên khác ở trong đoàn hùng biện rối rít nhìn về phía Lăng Triều Tịch soi mói.

Lăng Triều Tịch đỏ mặt phân trần: "Hà thần, tôi chỉ nói đùa......"

Thẩm Hi căn bản không muốn nghe giải thích, phất tay áo bỏ đi. Đột nhiên bị gài bẫy Lăng Triều Tịch chỉ có thể dậm chân không nói nên lời.

Cuộc thi hùng biện bắt đầu, đại diện của các đoàn theo thứ tự lên sân khấu hùng hồn phát biểu. Thẩm Hi chống cằm nghe say sưa, cho điểm toàn dựa vào cảm giác. Mặt khác giám khảo trừ chấm điểm ra còn phải đánh giá tại chỗ nữa.

Thẩm Hi lại không hề tuân theo lẽ thường mà đánh giá, khiến cho

Hà Chi Châu ngồi ở hàng cuối cùng khi nghe cô phát biểu huyệt thái dương cũng phải giật lên binh binh.

Lâm Dục Đường, Hầu Tử và Tráng Hán cũng tới đây, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh "Thẩm mỹ nhân". Trước kia Thẩm mỹ nhân đều ngồi cùng một chỗ với Lâm Dục Đường. Hiện tại Tráng Hán và Hầu Tử liền ngồi ở giữa, tế nhị tách hai người họ ra.

Rốt cuộc cũng đến phiên của Lăng Triều Tịch rồi.

Đội khoa học kỹ thuật của trường W và đội ngoại ngữ đấu với nhau, Lăng Triều Tịch ở bên đội khoa học kỹ thuật của trường W. Mắt của Thẩm Hi chỉ tập trung chú ý vào đề tài của Lăng Triều Tịch chính là: Giữa nam và nữ có tồn tại tình bạn chân chính hay không?, chậc chậc, đây là duyên phận gì chứ!

Lăng Triều Tịch đang biện luận rất hùng hồn - - về chuyện giữa nam và nữ luôn tồn tại tình bạn chân chính này.

Thẩm Hi ưu nhã khoang tay trước ngực, cả cuộc tranh tài chỉ nhìn Lăng Triều Tịch. Ngồi bên cạnh cô là giáo sư tiếng Anh của trường S, cũng là một trong những thành viên của ban giám khảo, chèn ép nói: "Hà Chi Châu, đối với đề tài của đội khoa học kỹ thuật W em có ý kiến gì không?"

Thẩm Hi liền lắc đầu, than thở: "Không ạ, em cảm thấy tư tưởng này có vấn đề." Sau đó lại nói với giáo sư tiếng Anh: "Đợi lát nữa để cho em đánh giá đội này nhé."

Giáo sư tiếng Anh sao có thể cự tuyệt yêu cầu của đại soái ca chứ, liền đáp: "Không thành vấn đề."

Lăng Triều Tịch vẫn đang hùng biện, tài ăn nói rất tuyệt vời, hơn nữa mỗi lần mở miệng đều nâng cao phe đối nghịch lên, sau đó sẽ nặng nề phản kích. Phe phản biện lại đều là nam sinh, nên ánh mắt nhìn Lăng Triều Tịch có phần hơi thiên lệch.

Biện luận kết thúc, giám khảo bắt đầu chấm điểm, Thẩm Hi không chút lưu tình cho điểm thấp nhất.

Hầu Tử vừa đứng lên trước chụp ảnh, quay đầu lại thấy điểm số của lão đại, cũng phải thốt lên: "Ngoan độc!"

Lão đại đang muốn cho Thẩm mỹ nhân hả giận sao?!

Hầu Tử tựa như nhân viên truyền tin nho nhỏ, len lén trở lại thì ra là chỗ ngồi, nói với Lâm Dục Đường: "Lão Tam, lão đại cho bạn học cậu điểm thấp nhất đấy."

Lam Dục Đường cũng không có tâm trạng mà quan tâm đến chuyện này, cả cuộc tranh tài anh không nhịn được mà lén nhìn "Thẩm Hi" vài lần, mặc dù bọn họ cách nhau hai chỗ ngồi.

Còn Hà Chi Châu đang mang thân phận của "Thẩm Hi" tay trái đang chống cằm, nhìn hết sức lười biếng, nhưng trong lòng lại đang rất phiền não: Thẩm Hi còn có thể biểu hiện được quan điểm rõ ràng hơn được sao? Còn nữa trước khi cô đánh giá lời hùng biện của các ứng viên, mỗi một câu nói của cô đều khiến huyệt thái dương của anh giật lên không ngừng.

Hiện tại, cô lại giành lấy Micro, muốn mượn cơ hội báo thù sao?

Hà Chi Châu uống một hớp nước, tự an ủi bản thân, sau đó liền đổi tay chống cằm, liếc mắt nhìn Thẩm Hi.

Thẩm Hi hắng giọng, phê bình nói: "Vì sao tôi lại cho điểm thấp như vậy, đó là bởi vì tôi không có cách nào đồng ý với quan điểm của đội khoa học kỹ thuật W dưới đây: "Chỉ cần giữ vững chừng mực, sẽ có tình bạn thuần khiết.", cái tôi không hiểu chính là hai từ chừng mực này là khái niệm gì? Vậy tôi hỏi đội các bạn, có phải chỉ cần không lên giường, thì có thể được coi là giữ vững chừng mực hay không?"

Bên dưới liền ồ lên rồi bắt đầu xôn xao, Hà Chi Châu nghe thấy thế đầu lại đau như búa bổ.

Lăng Triều Tịch cầm micro lên đang muốn giải thích.

Thẩm Hi lại khoát khoát tay: "Thôi, không cần phải nói nữa, tôi biết rõ cô sẽ nói cái gì."

Lăng Triều Tịch: "....."

Thẩm Hi dừng lại mấy phút, giống y như một vị lãnh đạo đang phát biểu, lát sau mới tiếp tục phê bình: "Hơn nữa lại còn nói nguyên nhân làm cho quan hệ nam nữ không được thuần khiết là do người yêu của đối phương thiếu cảm giác an toàn, tôi cảm thấy cảm giác an toàn này quả thật bị đổ oan rồi. Giống như tiểu Tam chuyên đi phá hoại tình cảm của người khác, lại đem muốn lấy lý do các cặp vợ chồng không tin tưởng lẫn nhau ra mà bao biện, đây không phải là lời nói vô căn cứ sao?"

Lăng Triều Tịch: "...."

"Tóm lại, tôi cho là quan hệ thuần khiết của nam nữ, theo cách các bạn biện luận chỉ là một loại phán đoán. Nếu nói đến tình bạn thuần khiết sẽ là có đánh chết cũng không nói, hoặc sẽ giả ngu đến cùng!"

Bên dưới liên tục vang lên tiếng vỗ tay.

Có một vị nữ giám khảo liền đưa ra ý kiến: "Tại sao giám khảo Hà lại khẳng định như vậy?"

Thẩm Hi liền quay đầu nhìn lại nữ giám khảo kia trả lời: "Bởi vì tôi chính là đàn ông, nên tôi hiểu rõ đàn ông hơn!"

Toàn trường đồng loạt vỗ tay, qua một lúc lâu vẫn không ngừng.

Hà Chi Châu nhìn bạn học bốn phía đều nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, trong lòng giống như bị thiên binh vạn mã đánh tới, bọn họ cũng điên theo cô rồi sao! Thẩm Hi rốt cuộc có chỗ nào là đàn ông hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK