Cái gì gọi là "Đã từng có một chuyện tốt bày ra trước mắt nhưng khi đó cảm thấy cực kỳ chán ghét không thèm liếc mắt. Hiện tại lại sống chết cố gắng hồi tưởng lại"? Hà Chi Châu cúi đầu xuống một lần nữa, nhìn bàn tay đang khum lại thành cái bát của mình.
Hình như không lớn bằng này thì phải.
Bàn tay dãn ra một chút.
Trông lại nhỏ hơn rồi.
Ngón tay lại cong vào một chút, cuối cùng khum lại thành một cái bát nho nhỏ. Hà Chi Châu khẽ cười một tiếng, sau đó thu hồi lại biểu cảm, ngả người tựa vào thành ghế dựa màu xanh của phòng máy tính. Cách đó không xa có bốn, năm nam sinh đang phá lớp bảo vệ của trang web trường để tải mấy “bộ phim” về xem. Anh vô ý liếc qua, nữ diễn viên trong đó dù có lớn hơn nữa thì cũng chả đáng yêu bằng bạn gái nhà mình.
Mấy nam sinh kia nhận ra có người đang rình coi, bọn họ đều là những sinh viên đại học năm nhất hay nổi loạn. Một người trong số đó biết Hà Chi Châu, bộ dạng hùng hổ mở miệng: "Hà thần, cũng muốn xem hả?"
Hà Chi Châu bình tĩnh thu lại ánh mắt, tắt laptop, dọn dẹp đồ đạc rồi đứng lên: "Không cần, tôi tự có."
Nghé con không sợ cọp, sinh viên đại học năm nhất to gan lập tức níu lại vạt áo Hà Chi Châu: "Đại thần, share đi!"
Share?! Hà Chi Châu lạnh lùng hất tay anh ta ra, ném lại một câu: "Không, tôi muốn độc hưởng." Nói xong, xách laptop cùng đồ đạc rời khỏi phòng máy tính.
Trên đường quay về, Hà Chi Châu nhận được một cuộc điện thoại quốc tế, nói chuyện không tới một phút đã tắt máy. Là ba anh gọi tới, hỏi khi nào anh mới sang nước Mĩ. Hà Chi Châu trực tiếp trả lời một câu: "Con không đi."
"Lý do?"
"Không có lý do."
Thật sự không có lý do sao? Ngay cả bản thân Hà Chi Châu cũng không tin vào điều này.
——
Tráng Hán tặng Thẩm Hi bốn vé vào xem chương trình của "Cúp thanh niên", vô cùng hiếm đấy nhé.
Nhờ vào hiệu ứng đại thần, khi danh sách biểu diễn của "Cúp thanh niên" xuất hiện tên của Hà Chi Châu, hội sinh viên vô lương đã dựa vào thanh danh của anh mà phô trương quảng cáo. "Cúp thanh niên" vốn là một chương trình bình thường lập tức trở thành buổi lễ long trọng của năm. Từ đó giá bán của vé vào xem cũng tăng lên theo nhu cầu. Không chỉ rất khó mua được vé mà thậm chí còn có người cố gắng mua thật nhiều để bán lại với giá cao hơn.
Bốn cái vé này của Tráng Hán phải dựa vào quan hệ mới đoạt được về. Cho nên khi đưa cho Thẩm Hi, giọng nói của anh ta có vẻ lơ đãng nhưng lại vô cùng hả hê đắc ý: "Hi Hi, nếu như không phải Chu Thần anh ở hội học sinh có chút địa vị thì bốn chiếc vé này tuyệt đối không thể có được."
Thẩm Hi cũng không keo kiệt lời khen, vỗ vỗ cánh tay Tráng Hán: "Chu Thần thật giỏi! Chu Thần là tuyệt nhất!"
Tráng Hán nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hi, trái tim đột nhiên run lên. Làm sao thế này? Bỗng dưng anh ta lại nhớ đến lão đại mềm mại trước kia, đáng tiếc là hiện giờ lão đại đã quay về bộ dạng đáng chết chuyên giày vò người khác như cũ rồi. Nội tâm Tráng Hán không khỏi có chút phiền muộn, anh ta nặng nề thở dài, lại móc thêm một tấm vé từ trong túi ra: "Hi Hi, cái vé này em đưa cho Trương Nhiên hộ anh được không? Gần đây cô ấy không thèm để ý tới anh nữa."
Thẩm Hi do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được rồi."
Trương Nhiên cũng là sinh viên của một trường Đại học trong nội thành, nhưng vẫn phải đi bộ mất nửa tiếng đồng hồ mới tới nơi. Thật ra, Thẩm Hi không thích giúp Tráng Hán việc này cho lắm, nhưng thấy bộ dạng bối rối của anh ta thì rất bất đắc dĩ, rốt cuộc vẫn đồng ý ra mặt giúp đỡ.
Cô không muốn thay Tráng Hán đưa vé cho Trương Nhiên còn có một nguyên nhân khác —— khi cô vẫn còn ở phòng 921 đã nhận được mấy tin nhắn của Trương Nhiên gửi tới. Nội dung tin nhắn chỉ là hỏi về việc học tập, hay hỏi Hà Chi Châu có đi du lịch ở đâu không. Thủ đoạn của cô nàng so với Hạ Duy Diệp bày trò gặp mặt trực tiếp còn cao minh hơn nhiều.
Trương Nhiên không chịu buông Tráng Hán, nhưng lại có ý đồ với bạn cùng phòng của anh ta. Trước kia, cô không để bụng lắm nhưng hiện tại cần phải lưu tâm hơn mới được. Thẩm Hi nghĩ đến việc rõ ràng biết có ai đó nhắm tới Hà Chi Châu thì lập tức có cảm giác chỉ số thông minh của mình cao hơn hẳn.
Thẩm Hi tới được trường của Trương Nhiên, Trương Nhiên từ ký túc xá nữ xuống, trong tay còn cầm theo một con búp bê, mở miệng nói: "Thẩm Hi, cậu tìm mình có việc gì sao?"
Cô đem vé vào cửa đưa cho Trương Nhiên: "Đây là vé mà Tráng Hán nhờ mình mang đến cho cậu, hoan nghênh cậu ngày mai đến xem chương trình biểu diễn của ‘Cúp thanh niên’. Tráng Hán có tham gia biểu diễn nha."
Trương Nhiên ha ha cười hai tiếng, không chỉ không nhận lấy vé mà còn cầm con búp bê nhét vào trong tay cô: "Đây là của Chu Thần tặng cho mình, cậu giúp mình trả lại cho anh ấy nhé. Thuận tiện gửi lời giùm mình, nói anh ấy đừng quấn lấy mình nữa, mình không chịu nổi!"
Thẩm Hi đã nhận chân chạy việc, vậy mà lại còn phải gánh thêm chuyện này. Cô nhìn Trương Nhiên, nghiêm túc nói: "Cậu nói cho mình lý do, mình còn có cớ nói với Tráng Hán."
Trương Nhiên lập tức trở nên vô cùng cao ngạo: "Không có lý do gì cả, tôi không muốn cùng anh ta nói một câu nào nữa, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ nào. Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại."
Sau khi Trương Nhiên rời đi, Thẩm Hi ôm búp bê ảo não cúi đầu. Cô cẩn thận quan sát con búp bê này, là một con lạc đà con đáng yêu. Thẩm Hi đột nhiên hiểu ra, lắc đầu một cái. Bây giờ cô cũng thấy đáng đời Tráng Hán rồi; tại sao anh ta có thể tặng một cô gái con "Thảo Nê Mã" (*) này chứ! IQ thấp quá thể!
(*) Thảo Nê Mã: Là phiên âm đọc theo tiếng Trung của lạc đà Nam Mỹ (Aplaca); đồng thời cũng là một câu chửi thề trên mạng.
Thẩm Hi ôm Thảo Nê Mã gọi điện thoại cho Tráng Hán. Truyền đạt lại nguyên văn từng câu từng chữ của Trương Nhiên cho anh ta nghe, cũng hỏi luôn Thảo Nê Mã nên xử lý như thế nào. Tráng Hán nói thẳng là cho cô, sau đó lại thều thào hỏi: "Mà...... Thảo Nê Mã là cái gì?"
Thẩm Hi: "Chính là đồ anh tặng cho Trương Nhiên đó."
"À, đó là Thảo Nê Mã hả?" Tráng Hán kinh ngạc, "Hi Hi, anh ít đọc sách nên em đừng có gạt anh. Chẳng lẽ nó không phải là hươu cao cổ màu trắng sao?"
Hươu cao cổ màu trắng? Thẩm Hi cúp luôn điện thoại, cô đã không thể nói thêm lời nào nữa. Chỉ có điều, một chuyến làm chân chạy này lại có thêm một cái vé với một con Thảo Nê Mã cũng không tệ nha. Một đường quay trở về, Thẩm Hi hết sức hưng phấn, ngâm nga hát vui vẻ: "Ta có một con Thảo Nê Mã, tới bây giờ ta vẫn chưa cưỡi nó......"
Thẩm Hi quay lại phòng ký túc xá, ngồi đếm số vé có trong tay. Tới khi Đậu Đậu về, cô cho Đậu Đậu một cái. Đậu Đậu ôm chầm lấy cô cảm kích nói: "Giá thị trường cũng phải đến 30 đồng rồi, Hi Hi, cậu quá tuyệt vời!"
Thẩm Hi hài lòng gật đầu một cái, cô còn bốn vé vào cửa nữa. Ý tứ của Tráng Hán chính là muốn cho cô chia cho các bạn cùng phòng. Cho nên khi Trần Hàn và Hạ Duy Diệp trở về, cô cũng cầm vé hỏi hai người.
Trần Hàn phải tranh thủ thời gian luyện múa, trực tiếp lắc đầu từ chối: "Cảm ơn, nhưng mình không có thời gian."
Ngược lại, Hạ Duy Diệp lại nhận vé, không được tự nhiên nói một câu: "Cám ơn."
Thẩm Hi chớp mắt mấy cái, giống như một đứa bé mới học lễ phép, đáp lại: “Không cần cám ơn."
Hạ Duy Diệp cúi đầu nhìn vé vào cửa trên tay, trong lòng dấm chua tràn lan. Cô thực sự muốn đi xem Hà Chi Châu biểu diễn, nhưng ngay cả vé bán bên ngoài giá cao ngất cũng không mua được. Vậy mà Thẩm Hi lại có tới 5 cái, không những thế lại còn là chỗ ngồi ở ghế trước hàng chính giữa.
Thẩm Hi chia cho bạn cùng phòng xong, vẫn còn dư lại 2 vé. Cô nghĩ nghĩ một lát rồi đăng nhập tài khoản "Tại Hà Chi Châu", sau đó len lén tung lên một câu: "Ngày mai sẽ phải lên sân khấu biểu diễn rồi, hồi hộp quá. Trong tay còn dư lại 2 vé đây, không biết có ai cần không? Ba người bạn nào bình luận nhanh ở bên dưới thì sẽ tặng cho người đó nha!"
Tráng Hán gần như ngày nào cũng theo dõi tài khoản "Tại Hà Chi Châu", lập tức trở thành người bình luận đầu tiên: "Lão đại, cậu đã trở lại rồi ư? Tráng Tráng rất nhớ cậu......"
Hầu Tử cũng vẫy khăn nói: "Lão đại, tôi muốn, tôi muốn!"
Hà Chi Châu tại trung tâm nạp tiền thẻ cơm thấy được mấy bình luận này, thời gian đăng cũng khá lâu rồi. Trên tay anh hiện giờ có hai thẻ cơm, một cái của anh, còn cái kia của Thẩm Hi. Anh vốn định nạp tiền cho cả hai, nhưng nhìn thấy câu trạng thái được đăng kia thì một xu cũng không muốn nạp.
Anh dùng ID thực sự của mình gửi tin tới cho "Tại Hà Chi Châu": "Xóa cái câu vừa đăng đi!"
Khẩu khí lớn quá nhỉ! Thẩm Hi nào biết cái ID toàn là Tiếng Anh này là của người nào, không nói hai lời liền xóa luôn tin nhắn —— lại dám ra lệnh cho cô, hừ hừ!
——
Gần 6 giờ tối thứ năm, "Cúp thanh niên" của Đại học S được cử hành tại Hội trường số 2. Nam nữ toàn trường gần như đều đổ tới nơi này. Nửa giờ sau, Thẩm Hi tới phòng 921 hóa trang cho Hầu Tử và Tráng Hán. Hà Chi Châu từ sáng đã sưng mặt lên, hỏi thì anh bảo khỏi cần hóa trang.
Khi Thẩm Hi hỏi lại lần thứ hai, anh cầm ngay cái mặt nạ lên hỏi ngược lại cô.
Được rồi, Thẩm Hi trang điểm cho Tráng Hán vậy. Tráng Hán hỏi cô: "Hi Hi, em có thể hóa trang cho anh mà khiến cho bốn phía phải kinh diễm không?"
Cô nhỏ giọng nói: "Chu Thần, anh đang làm khó em đấy hả?"
Tráng Hán: "......"
Ha ha. Cách đó không xa, Hà Chi Châu rốt cuộc cũng bật cười
Thẩm Hi mang theo máy ảnh cùng mấy người Đậu Đậu tụ hội lại một chỗ. Tối nay Đậu Đậu cùng Hạ Duy Diệp cố ý ăn mặc thật đẹp, đứng giữa một đám nam sinh ngành kỹ thuật trông rất chói mắt, chân dài trắng bóc đó nha. Thẩm Hi nhanh nhẹn dẫn hai người đi tới Hội trường, trình vé vào cửa, hành động lưu loát quen thuộc giống như đang ở trường mình vậy.
Đậu Đậu lôi kéo tay của cô, vô cùng kinh ngạc: "A Hi, mình phát hiện cậu rất quen thuộc với Đại học S nhé!"
Thẩm Hi chớp mắt mấy cái, cô quen là bởi cô học ở đây một tháng trời cơ mà. Nhưng trả lời Đậu Đậu lại là: "Mình nhận biết phương hướng tương đối tốt đó nha."
Đậu Đậu cúi đầu, ha ha.
Khi qua cửa soát vé, thành viên của Hội học sinh phát cho mỗi người các cô một cây phát sáng.
Tìm được đúng chỗ, Thẩm Hi cầm cây phát sáng ngồi xuống. Cô gửi cho Lâm Dục Đường một tin nhắn: "Đường Đường, anh có đến đây xem không?" Lâm Dục Đường trả lời lại rằng: "Không, thay anh cổ vũ cho bọn họ nhé."
Lâm Dục Đường trả lời rất bình thường, nhưng Thẩm Hi cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Một lát sau, toàn bộ đèn trong Hội trường đều tắt hết, "Cúp thanh niên" đã bắt đầu chương trình rồi. Cô nhắn lại hai chữ "Được rồi." Sau đó cất lại điện thoại vào trong túi.
Một nam một nữ dẫn chương trình cùng dắt tay nhau đi lên khán đài. Màn che được kéo ra, nhân viên làm việc không được cẩn thận lắm đã kéo quá tay. Thẩm Hi ngẩng đầu lên, liền thấy Hà Chi Châu đứng ở phía sau sân khấu, cả bộ tây trang lấp lánh anh chỉ mặc mỗi cái quần; còn bên trên lại mặc áo ngắn tay màu trắng. Anh đứng lặng lẽ giữa một đám người đang hết sức hưng phấn, dường như vẻ mặt ẩn ẩn sự tức giận.
Tức giận cơ à?! Thẩm Hi cũng bó tay luôn. Có những khi cô cảm thấy Hà Chi Châu đúng là một cái túi đựng toàn sự phẫn nộ. Thẩm Hi nghểnh cổ lên, muốn nhìn anh nhiều một chút, nhưng tiếc là màn che đã được buông ngay xuống; cô không nhìn thấy gì nữa rồi.
......
Phía sau khán đài, phóng viên báo trường tới xin phỏng vấn Hà Chi Châu, cầm microphone tới trước mặt anh rồi hỏi: "Hà thần, chúng tôi có thể phỏng vấn cậu không?"
Hà Chi Châu: "Xin lỗi, không."
Hà Chi Châu không muốn dây dưa nhiều, nhưng Tráng Hán và Hầu Tử lại vô cùng cao hứng. Sắp tốt nghiệp tới nơi rồi mà tên của hai người vẫn chưa được xuất hiện trên mặt báo của trường lần nào á. Hai người đồng loạt sán lại gần: "Phỏng vấn chúng tôi đi."
Phóng viên miễn cưỡng phải dời mục tiêu: "Được rồi, vậy xin hỏi: Tại sao Hà thần lại tham gia ‘Cúp Thanh niên’ vậy?"
Mẹ kiếp! Không hỏi về vấn đề của bọn họ được à?
Hà Chi Châu tìm được một chỗ yên tĩnh tạm thời nghỉ ngơi, góc nhìn vừa vặn cũng có thể thấy Thẩm Hi ngồi bên dưới. Tối nay cô mặc áo sơ mi trắng với quần màu xanh lục, cầm một cây gậy phát sáng trong tay. Đầu thì ngoẹo sang một bên, dáng vẻ thật ngốc nghếch; nhưng lại rất đáng yêu. Anh thật muốn chạm vào cô.
Cảm giác khi đàn ông thích phụ nữ là cảm giác gì? Đó là dù có ở trong hoàn cảnh khổ sở nhất vẫn có thể cảm nhận được mình động lòng.
Anh thừa nhận, gần đây Hormone của bản thân tiết ra khá lợi hại, thân thể cũng có chút bốc lửa...... Hà Chi Châu vỗ trán, sắp biểu diễn tới nơi rồi, anh lại đang nghĩ đến cái vấn đề gì thế này.
Hơn nữa, có một số việc bây giờ muốn cũng quá sớm...... Cứ đợi đến khi tốt nghiệp đi.
Nhưng, là khi Thẩm Hi tốt nghiệp?
Hay là...... anh tốt nghiệp?
Bài khiêu vũ của ba người phòng 921 là tiết mục kế tiếp. Hầu Tử lấy điện thoại di động ra yêu cầu cả nhóm chụp chung một kiểu làm kỷ niệm. Kết quả là mặt của Tráng Hán chiếm hết một nửa màn hình, Hà Chi Châu chỉ chen được một cái má nho nhỏ. Hà Chi Châu đòi hình từ Hầu Tử, lúc sắp ra sàn diễn thì gửi cho Thẩm Hi ——"Lát nữa phải nhìn thật nghiêm túc, chỉ được nhìn tôi thôi."
Sau đó, anh mặc áo khoác tây trang lấp lánh vào, đeo mặt nạ màu trắng lên.
Âm nhạc vang lên.
Tầm mắt Thẩm Hi di chuyển từ màn hình di động lên khán đài. Màn che được kéo ra, ánh đèn sáng rực rỡ, cả hội trường đều giơ gậy phát sáng lên, tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói
vang đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng.
Cô nhìn Hà Chi Châu đứng ở giữa sân khấu, mang theo một tấm mặt nạ: cô có thể nhìn thấy được đôi mắt lành lạnh lại bất đắc dĩ dưới lớp mặt nạ kia. Tim Thẩm Hi đập thật nhanh, trong lòng cũng có chút buồn cười.
Âm nhạc hết sức sống động, Đậu Đậu vô cùng hưng phấn hô to: “Wow, không ngờ lại là bài này!”
Thẩm Hi bụm mặt, xấu hổ quá cơ. Bài hát cô chọn là bài “So sexy” vô cùng kích thích - một ca khúc rất dễ khiến người nghe kích động. Vì để phối hợp với nhạc, cô táo bạo ra sáu động tác cực kỳ mê người.
Quả nhiên khi Hà Chi Châu, Hầu Tử cùng Tráng Hán thực hiện các động tác anh tuấn lại hút hồn kia thì tiếng vỗ tay phía dưới tựa như thủy triều tràn lên mãnh liệt.
Gậy phát sáng bắt mắt nhấp nháy xung quanh, Thẩm Hi cũng có chút mê hoặc.
“You are so sexy sexy sexy” ( Em thật hấp dẫn hấp dẫn hấp dẫn)
“I need your love, I need action.” (Tôi cần tình yêu của em, tôi cần hành động của em.)
…………
“Feel me now and stop the ver-sa-tion” (Dừng lại cuộc nói chuyện và cảm nhận tôi ngay bây giờ.)
“NoNoNo don’t stop anh de-sire-nonononono.” ( Không không không… đừng dừng lại và tiếp tục khát vọng…)
Dưới đài lục tục có người hét lớn: “Tại Hà Chi Châu, em yêu anh!”
Tráng Hán cũng có người ái mộ nha: “Tráng Tráng, em cũng yêu anh!”
Còn cả Hầu Tử nữa: “Hầu Tử, chúng em yêu anh, yêu anh, yêu anh!!!”
Dĩ nhiên, nhiều nhất vẫn “Hà Chi Châu, em yêu anh.” Từng tiếng thét chói tai “Hà Chi Châu, em yêu anh” vang lên không ngừng bên tai. Thẩm Hi quay quay đầu: sao bây giờ? Hình như cô đã làm một chuyện ngu ngốc rồi!
Đậu Đậu lôi kéo tay của Thẩm Hi cười nói: Hi Hi, cậu cũng mau kêu lên đi!”
Không hiểu tại sao Thẩm Hi lại trở nên e dè. Những cô gái xa lạ khác từng người từng người gọi tên Hà Chi Châu, mà người có thân phận chính thức là cô thì có vẻ không được tiện cho lắm. Thẩm Hi lắc đầu một cái, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Bài biểu diễn sắp kết thúc, động tác cũng đã tới giai đoạn cuối cùng.
“I’m in the mood to make love to you.” (Tôi muốn được kích tình triền miên với em.)
“And I’m dream-ing all your bodythat’s build for to…” ( Và tôi khát vọng thân thể em, đó là vì hai người chúng ta mà tồn tại.)
Đậu Đậu vẫn còn đang thúc giục cô, nhưng Thẩm Hi không thể kêu ra khỏi miệng, chỉ há hốc mồm, thẹn thùng quá đi. Không ngờ Hạ Duy Diệp ngồi bên trái lại hô ầm lên – “Hà Chi Châu, em yêu anh!!! Rất yêu anh!!!”
Thẩm Hi hộc máu, quay qua Hạ Duy Diệp hét lớn: “Không cho phép kêu, không cho phép kêu!”
Đậu Đậu cũng giúp Thẩm Hi, bịt miệng Hạ Duy Diệp lại, sau đó quay qua cô vội nói: “Hi Hi, cậu kêu mau, kêu mau đi!!!”
Thẩm Hi hít sâu một hơi lấy dũng khí, hai tay nắm chặt! Kết quả là mồm há rõ to, nhưng chỉ lí nhí được một câu: “Hà Chi Châu….”
Đậu Đậu: “A Hi, cậu hô lớn lên một chút, đến mình còn chả nghe thấy gì.”
Thẩm Hi nhìn về phía trước, ánh đèn mê ly suýt chút nữa làm cô choáng váng, bài biểu diễn cũng đến động tác cuối cùng rồi. Động tác sau cùng, cả ba người chia ra một trước một sau chỉ xuống dưới khán đài. Thẩm Hi căng thẳng, theo động tác của Hà Chi Châu, cô đứng bật dậy.
Thẩm Hi nhìn thẳng Hà Chi Châu, anh cũng nhìn lại cô. Bài khiêu vũ hoàn toàn kết thúc, Hà Chi Châu chỉ tay về hướng cô. Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, mãi lâu sau cũng không dừng lại.
“And I’m dream-ing all your bodythat’s build for to…” – Và tôi khát vọng thân thể em, đó là vì hai người chúng ta mà tồn tại.
“…..”
Đáng tiếc là cuối cùng Thẩm Hi vẫn không thể kêu lên được câu nói kia.
Đậu Đậu mắng cô: “Sợ? Sợ đến thế cơ à?”
Thẩm Hi mặc kệ, cô sợ thật mà. Chỉ có điều hiện giờ cô lại sợ mọi việc ngọt ngào quá thôi! Ha ha.
Thẩm Hi rời khỏi chỗ ngồi, không kịp chờ liền chạy thẳng vào sau khán đài nhìn Hà Chi Châu.
Thấy được ba người, cô hưng phấn vỗ tay: “Give me five!”
“”Give me five!” Tráng Hán vẫn còn chìm đắm trong giai điệu sôi động kia, đập tay với Thẩm Hi xong còn lắc lắc cái mông. Anh ta lập tức bị Hầu Tử đá cho một cước.
Hà Chi Châu đưa mặt nạ biểu diễn trong tay cho Thẩm Hi, trong giọng nói cũng mang theo một chút vui vẻ: “Có hài lòng không?”
Hài lòng hài lòng! Thẩm Hi lại thẹn thùng rồi, gật đầu như gà mổ thóc, giơ cả mười ngón tay lên: “100%!”
Hà Chi Châu thuận thế nắm tay của cô.
Buổi tối, Hầu Tử mời mọi người đi ăn khuya, nhưng lúc cả nhóm rời khỏi Hội trường thì lại không thấy Hà Chi Châu và Thẩm Hi đâu nữa. Bởi vì Hà Chi Châu đã trực tiếp dẫn Thẩm Hi đi trước rồi.
……..
Bầu trời đầy sao, ánh trăng mờ ảo, gió thổi lá cây vang lên tiếng xào xạc. Trong lùm cây của Đại học S, che giấu một đôi bạn trẻ.