- Hàn Vô Kiệt! Ta sẽ không cần ngươi giúp hay dạy ta! - vừa nói ánh mắt cậu vừa tràn đầy kiên quyết mà nhìn Hàn Vô Kiệt
- Ách! Lam nhi, tại sao a~! Trẫm có lòng tốt với Lam nhi mà - vừa nói vừa dùng ánh mắt cún con, kèm theo nước mắt lưng tròng mà nhìn Nguyệt Minh Lam, thể hiện rõ sự nài nỉ và thực tâm của bản thân hắn dành cho y
- Uy uy! Ngươi ngươi đừng có mà dùng ánh mắt đó và giọng điệu như thế nói với ta. Ta..ta không có mềm lòng đâu, ngươi biết chưa - cậu mạnh miệng nói vậy nhưng thực chất ánh mắt né tránh ánh nhìn của Hàn Vô Kiệt, cùng với quay sang chỗ khác là khuôn mặt vặn vẹo do kềm lòng không đặn. Nếu Nguyệt Minh Lam cậu mà nhìn ánh mắt đó của hắn thêm nữa, cậu đảm bảo sẽ bị bại bởi hắn
Thấy Nguyệt Minh Lam tránh ánh mắt nhìn mình, gân xanh nổi trên trán kèm theo sự không cam lòng, vì Lam nhi mà hắn đã bày vẻ mặt muốn ói này của hắn. Thế vậy mà đổi lại Lam nhi lạnh lùng và kiên quyết nói như thế với hắn. Hàn Vô Kiệt khẽ cong khuôn miệng của mình, đuôi cáo lại lòi ra vẫy vẫy đắc ý nói với Nguyệt Minh Lam
- Lam nhi a~, ngươi thật vô tình! Trẫm vì Lam nhi mà đã hao hơi tổn sức. Thế mà Lam nhi lại đối với trẫm lại là ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn như thế. Không biết sao trẫm thương thay cho mình vì là người nặng tình quá a~ - hắn vừa nói vừa quăng cho cậu ánh mắt nhìn kẻ phụ tình, bạc tình bạc nghĩa
Ảo não do kiên trì của mình không bằng con cáo già Hàn Vô Kiệt này, cậu khẽ thở dài
- Ngươi biết không Kiệt, ngươi! Rất là cáo già, mồm miệng của ngươi có thể là nhân viên buôn bán mỹ phẩm dụ dỗ đàn bà được đó!
- Nhân viên? Nhân viên là sao, bộ người đó lợi hại lắm hay sao?, mà có thể dụ dỗ! - vừa tò mò vừa hỏi Nguyệt Minh Lam, dùng khuôn mặt dấu chấm hỏi to mà nói với y
- Đúng a~, rất có tài đó! Ahahaha
- Thật thật sao? Trẫm nhìn thấy Lam nhi nhìn trẫm bằng ánh mắt " ngươi là đồ ngốc " thế? - vừa nhìn Nguyệt Minh Lam vừa khép hờ mắt mình nhìn y, ánh mắt hình viên đạn của hắn, soi coi hắn nói gì sai mà Nguyệt Minh Lam cười vô mặt hắn như thế
- Haha! Đúng là vậy, ngươi thật ngốc - cười quá trớn khiến cậu đau bụng và khóe mi đã rơi nước mắt
Hàn Vô Kiệt chán nản vì mình bị Lam nhi chơi khăm, nên khẽ thở dài quay lại việc chính
- Haizzzz, Lam nhi! Trẫm hỏi thật, có hay không Lam nhi không cần trẫm giúp gì sao? - ánh mắt chờ mong coi Nguyệt Minh Lam sẽ nhờ vả hắn giúp y
- À! Để ta coi... - vừa nói cậu vừa ngâm dài, làm hắn hồi hộp đến nổi tim đập thình thịch. Thì bị câu tiếp theo của y làm hắn ảo não, buồn phiền không thôi
- A! Có rồi! Ngươi chỉ cần đừng làm phiền ta, ngoài ra không còn gì khác - vừa nói vừa đập tay như đang mới có ý kiến hay mà nói với hắn. Bất giác hắn đứng hình vì bị Nguyệt Minh Lam cho ra rìa, khuôn miệng hắn hỏi kế hoạch của y mà kèm theo chua xót
- Lam nhi, vậy kế hoạch của Lam nhi là gì? Thật sự không cần trẫm
- Hưmm! Để ta coi coi, ngươi có bản đồ đất nước và những chiến lược trọng binh của từng trận chiến hay không? - ánh mắt nhìn hắn như đang dò xét thông tin
- Cái đó đương nhiên trẫm có, Lam nhi cần sao?
- Ân! Nó rất tất yếu, vậy đi! Ngươi đi kiếm nó đi, còn về kinh doanh của đất nước ngươi như thế nào thì có thể kể tóm tắt lại cho ta nghe đi
- Trong thiên hạ, đất nước của trẫm có lẽ chưa phồn vinh như những đất nước khác, nhưng về trọng binh và võ tướng. Có lẽ là đứng nhất thiên hạ, còn về các sách lược giảm đói và nghèo nàn cho dân chúng, trẫm vẫn còn đang rất sầu não về việc này - vừa nói ánh mắt vừa nặng trĩu cùng với tự trách bản thân còn quá non kém
- Ngươi có từng nghĩ đến những quan lại ham ô chưa?
- Cái này trẫm đã từng suy xét và lôi ra chém đầu làm gương, nhưng vẫn còn rất nhiều quan tướng có chức quyền hạnh cao lâu đời được các quan lại khác bao che mà ra mặt, nên muốn xử tử những kẻ này lại là một rất rối lớn! - vừa nói ánh mắt Hàn Vô Kiệt nổi lửa giận, và chân mày bất giác nhăn theo sự tức giận của hắn tỏ ra hào khí của một vị vua
- Vậy thì chém đầu tất cả hết đi! - Nguyệt Minh Lam nhỏ nhẹ buông ra 8 câu, cùng với huyết lãnh mà nói. Vì trong mắt cậu, kẻ lạm dụng chức quyền mà cất xém tiền của người khác là hành vi đáng phải chết
Bất giác Hàn Vô Kiệt cong khóe môi hỏi y
- Lam nhi a~! Nếu chém đầu hết, nhân tài đâu còn a
- Ngươi nói không còn nhân tài! Vậy ta hỏi ngươi, cách ngươi tìm kiếm nhân tài ra sao? - Nguyệt Minh Lam vừa khó hiểu lời nói của Hàn Vô Kiệt, lông mày khẽ nhăn nhẹ vì sự tình kia, vừa hỏi ra nghi vấn trong lòng
- À! Thông thường những con nhà quý tộc, quan lại sẽ được học hành đầy đủ. Và trao dồi kiến thức từ những thái phó giỏi giang của triều đình dạy mà ra, và sẽ tìm ra được một nhân tài!
- Thì ra là vậy? Hèn gì đất nước ngươi không phồn vinh là phải! - nghe ra được lý do, cậu khẽ thở dài cho phong tục tập quán lạc hậu của thời xưa. khẽ quay qua nói với hằn tiếp
- Ta có cách tìm kiếm nhân tài cho ngươi, ngươi tin ta chứ Kiệt?
- Đương nhiên trẫm tin Lam nhi rồi! - Hàn Vô Kiệt nhìn Nguyệt Minh Lam bằng ánh mắt sủng nịch mà nói
- Cách của ta rất dễ, ngươi chịu khó ra một số ngân khố của ngươi. Chi cho đám dân thường ham học mà học, tạo điều kiện cho họ có nguồn sống vững trải sau này. Ngươi yên tâm đi Kiệt, cách ta làm thì ngươi sẽ không bị lỗ mà ngược lại còn thu được nhân tài, họ sẽ nguyện vì ngươi mà sống chết hi sinh vì nước nhà. Còn về binh trận mà ngươi đưa cho ta coi, ta thấy đúng là binh lính ngươi khá tốt. Nhưng có điều bọn họ chưa có đủ kĩ năng sống của bản thân nếu xuất trận, đảm bảo quân lính của ngươi khi bị mất thủ lĩnh, bọn họ sẽ như rắn mất đầu mà không biết cách xoay chuyển cục diện. Ta sẽ huấn luyện họ thành một binh đoàn lính vững mạnh hơn thế nữa, nếu như có bị mất thủ lĩnh, họ cũng sẽ tự biết cách xoay chuyển của bản thân mà không phụ thuộc ai cả! - Nguyệt Minh Lam cậu dùng ánh mắt kiên định dám lấy mạng ra mà đảm bảo, làm cho Hàn Vô Kiệt bị thu hút không dám chớp mắt.
Hắn cảm thấy Nguyệt Minh Lam là một con người hoàn toàn không giống trong lời đồn mà mọi người nói về y. Nào là nói Nguyệt Minh Lam là một con người yếu đuối? Cho hắn xin đi a~, rõ ràng y mạnh còn muốn hơn cả hắn. Rồi còn nói y ngu dốt về việc kinh doanh buôn bán do bị nuông chiều mà ra? Hắn cảm thấy điều đó là sai hoàn toàn? Vì sao à! Vì nhìn xem cách y phân tích cho Hàn Vô Kiệt mà coi. Bản thân hắn là vua còn chưa nghĩ ra được những điều đó, thế mà y đã nghĩ đến và đang thực hiện kế hoạch đó. Có nhiều thứ không đúng về Nguyệt Minh Lam mà mọi người nói về y, khiến Hàn Vô Kiệt phân tâm lo lắng, liệu y có phải là Nguyệt Minh Lam mà hắn biết không? Hay y còn có nhiều điều mà hắn chưa biết đến! Lo lắng cùng với suy nghĩ đó khiến hắn bối rối bèn hỏi Nguyệt Minh Lam
- Lam nhi! Thật ra trẫm có đều muốn hỏi?
Thấy Hàn Vô Kiệt dùng vẻ mặt lo lắng cùng với bối rối hỏi mình thì cậu khẽ nói
- Ân! Ngươi cứ hỏi đi Kiệt, ta sẽ trả lời cho ngươi
- Trẫm trẫm không phải là không tin Lam nhi, mà là trẫm rất muốn biết thật ra Lam nhi có điều gì giấu trẫm sao?
- Hả? Ta giấu gì cơ? - cậu không hiểu dụng ý của hắn nên hỏi ngược lại
- Thì thật ra có thật Lam nhi là Lam nhi không? Hay là khác?
- Ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nói ta không phải Nguyệt Minh Lam!
- Ách! Không phải, chỉ là trẫm... trẫm - bối rối huơ tay chân phũ định ý hắn nói, bỗng nhiên Nguyệt Minh Lam nói làm hắn điếng người
- Phải! Ngươi đoán đúng rồi đó, ta không phải người của thời đại này. Ta là người thời đại của văn minh xã hội, con người bình đẳng, không có sự phân chia giai cấp như ở thời đại của ngươi. Sao nào? Bắt đầu sợ hãi ta và muốn rời xa ta sao? Hay là ngươi cho là ta bị tà thần quỷ nhập mà ăn nói hàm hồ? - vừa nói ánh mắt cậu vừa nuối tiếc cùng với chua xót
Nuối tiếc vì cậu sinh ra không đúng lúc, không đúng thời điểm và càng không phải là người thời đại này, cùng với chua xót là người cậu trao cả đời không phải chính thân xác của mình mà là nhờ thân xác của người khác. Cũng như việc cậu nhờ vả người khác thay mình yêu thương hắn, người mà cậu thật lòng yêu và tin tưởng trao cho hắn. Bất giác đôi mắt kiên cường, tự tin, băng lãnh của cậu ngày nào mà nay lại phải rơi lệ. Nói cùng với giọng nói như ngàn con dao đâm sâu vào tim cậu mà nghẹn ngào nói với Hàn Vô Kiệt
- Ngươi biết không Kiệt! Thật lòng ta xin lỗi vì giấu ngươi, nhưng ta...ta là thật lòng vì ngươi mà không ngại giấu giếm bản thân, cho nên nếu ngươi chán ghét ta vì đã lừa người, dối gạt ngươi. Vậy thì ta sẽ ra đi, chỉ xin ngươi đừng chán ghét ta, ai chán ghét ta, ta điều không quan tâm, không sợi hãi. Nhưng còn với ngươi là khác, nếu ngay cả ngươi cũng chán ghét ta. Vậy thì ta sẽ chết lần hai, và cũng là lần cuối vĩnh viễn tạm biệt ngươi!
Nói xong cậu phi công pháp Phiêu Miễu ra đi mất dạng, để lại Hàn Vô Kiệt còn sững sờ bởi lời nói của Nguyệt Minh Lam. Bất giác hắn hoàn hồn lại với xác, nhìn quanh không thấy Lam nhi làm hắn nổi gân xanh trên trán vì y, lửa giận đầy đầu cùng với hắc tuyến la lên cả hoàng cung nghe
- TRẪM CHƯA NÓI XONG AI CHO PHÉP LAM NHI ĐI HẢ??????