Suy nghĩ nhiều làm cậu mệt mỏi, cậu thiếp đi bỗng có tiếng gõ cửa. Lan Nhi thấy vậy lau hết nước mắt của mình, ra mở cửa coi ai kiếm thiếu gia mình giờ này. Nàng mới vừa mở cửa đã thấy ngay hắn- Vân Chính (cũng là con cháu của thừa tướng Vân Ương) kẻ bội bạc tình cảm thiếu gia mình, nàng giận dữ nhưng cũng rất sợ người này:
- Hừ! Vân Chính thiếu gia, cơn gió nào thổi ngài đến nơi thấp kém của bọn ta thế?
Ngay khi nàng nói xong, hắn ngang nhiên còn bước vào trong phòng, phía sau hắn ta là một người thiếu nữ đoan trang, dịu dàng, trong lời đồn Tuyết Nghi! Nàng đưa tay chỉ vào mặt hắn bằng giọng điệu giận dữ mà không nói nên lời:
- Ngươi... ngươi! Cái tên khốn này! Ngươi còn dám dẫn nữ nhân lại đây sao?
Làm sao đây! Làm sao đây! Thiếu gia mà tỉnh dậy, thấy cảnh này đảm bảo thiếu gia sẽ tự vẫn!. Không.. không cho tên khốn này để thiếu gia thấy, dù nàng có dùng cái mạng nhỏ của mình cũng quyết bảo vệ thiếu gia. Sự động viên đó phát ra là tình cảm mẫu tử nàng dành cho thiếu gia, tuy nói vậy là khoa trương nhưng đúng là vậy. Từng miếng ăn, miếng nước, nàng lo không kể hết. Chưa chắc có mẫu thân nào bằng nàng, lúc nhỏ mỗi lần thiếu gia khóc hay cười, nàng cũng luôn là người bên thiếu gia. Nói cách khác, người ta nhìn vào cũng biết nàng coi thiếu gia mình như con ruột, nàng là người dịu dàng, giỏi trong việc nhà và gia tộc nàng là ngành y chuyên về độc dược năm nay nàng cũng đã 35 tuổi cái tuổi này, nàng không thể lấy chồng nữa. Không phải vì nàng xấu hay tiếng tăm không sạch, mà là do nàng yêu thương cưng chiều thiếu gia như con mình, nên nàng từ chối những mối kết hôn. Mặc dù, có nhiều gia đình danh giá hỏi cưới. Nàng tức giận thay thiếu gia mình, tại sao một người tồi tệ như thế! Thiếu gia lại yêu thương, nàng căm phẫn không thôi. Vân Chính nãy giờ không lên tiếng, bỗng nhiên hốt ra một câu nàng nghe muốn giết hắn:
- Hắn ta chết rồi à! - Nói xong ánh mắt hắn nhìn người nằm trên giường cười lạnh, khinh bỉ không thôi. Đúng là hắn công nhận Nguyệt Lam Minh đẹp, nhưng mà tính cách nhu nhược, với sự ỷ lại đó! Hắn không thích, ngược lại càng chán ghét. Nàng tức giận giậm chân, quát lớn không câu nệ lễ nghi nữa:
- Đồ khốn! ngươi còn nói thêm một câu nữa coi, coi ta với ngươi ai là người chết trước. Ta biết ngươi giỏi võ, nhưng ngươi đừng quên! Gia tộc ta là Độc Dược, chỉ cần ngươi hít phải một hạt bụi thôi ngươi cũng chầu trời! - Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt " một ngươi chết hai ta sống " Vân Chính thấy vậy nên hơi do dự, nàng thừa cơ thấy hắn do dự nàng đuổi thẳng cổ:
- Mời thiếu gia đi cho, trong khi ta còn đang lịch sự với ngươi
Hắn tức giận không thôi, hắn quát lớn để cậu tỉnh giấc:
- Nguyệt Minh Lam! Ngươi tỉnh ngay cho ta, không thôi đừng trách ta giết nàng
Dương Cao Minh nghe có người gọi tên hiện tại của mình thì mở mắt, nhìn thấy Vân Chính kí ức của chủ cơ thể này chạy mạnh và sâu vào não của cậu làm cậu điên cuồng đau đớn la lên, những hình ảnh hắn đối xử với Nguyệt Minh Lam và sự van xin nài nỉ của y trước khi chết, hiện lên trong đầu cậu từng chút rõ rệt. Nguyệt Minh Lam nắm lấy đôi tay rắn chắc của hắn- Vân Chính (do là con cháu nhà võ nên học võ sẽ được cơ thể cứng chắc) van xin hắn nói:
- Chàng đừng từ hôn ta, ta yêu chàng thật lòng mà! Tại sao trái tim chàng không dành cho ta, không phải trước khi kết hôn chàng thề non hẹn biển với ta sao? Sao bây giờ chàng đối xử như vậy với ta
- Hừ! Ngươi không làm gì sai hết, nhưng ta hết cảm giác với ngươi, mà thay vào đó là sự ghê tởm của ta dành cho ngươi
Bỏ lại câu đó, hắn giực mạnh tay mình ra khỏi cơ thể Nguyệt Minh Lam như thể chỉ cần thấy chậm một chút, hắn sẽ chết vì mùi ghê tởm của sự ngu dốt trong tình yêu đó. Giựt tay ra xong, hắn để lại Nguyệt Minh Lam té ngã trên sàn, hắn quay lưng đi và không bao giờ nhìn lại Nguyệt Minh Lam. Sau khi khôi phục trí nhớ cùng với kí ức của Dương Cao Minh và Nguyệt Minh Lam, cậu bấu chặt tay mình đến nổi nó rỉ máu mà cậu cảm thấy không hề đau, ngược lại càng thêm tức giận, cảm giác khốn kiếp này lại quay lại quá khứ kia của cậu. Cậu nhìn hắn- Vân Chính nghiến răng nghiến lợi, nói thầm trong thầm tâm " ngươi yên tâm! Đã có ta sống thay ngươi, ta sẽ không để một ai dám khi dễ hay nhục mạ ngươi nữa" trong khi cậu gầm mặt xuống, đầu đầy hắc tuyến. Vân Chính hắn tưởng cậu run sợ núp trong lòng của Lan Nhi kẽ hừ xem thường cậu, cậu thấy vậy đứng lên sát ý bao quanh thân, không giận mà uy nhìn hắn khiến hắn nổi một tầng mồ hôi lạnh, lùi về sau vài bước. Khi cậu dừng lại khẽ mở đôi môi hồng nhợt, nở nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi:
- Cơn gió nào thổi thiếu gia đến đây, khiến rồng đến nhà tôm vậy? - Thấy nụ cười tự tin của cậu, hắn si ngốc nhìn cậu không thôi.
Cảm thấy lòng ngực đập phập phồng mà bản thân hắn đó giờ không biết. Tuyết Nghi đứng bên cạnh hắn mắt thấy hắn si ngốc nhìn Nguyệt Minh Lam, nàng biết nàng không đẹp bằng Nguyệt Minh Lam nhưng là nàng vẫn không cam lòng, ôm vòng tay của Vân Chính nàng nũng nịu kéo đi. Vân Chính trong khi vẫn còn nhìn về phía Nguyệt Minh Lam- hắn thay đổi, chưa bao giờ trước mặt hắn cậu nở nụ cười tự tin, càng không nói đến dám ngước nhìn thẳng vào đôi mắt hắn mà nói chuyện. Vân Chính cảm thấy có gì đó sâu trong tim mình rất đau từ trong mắt Nguyệt Minh Lam ngày nào còn có hắn, e thẹn, ngượng ngùng nhưng hôm nay thì khác, ánh mắt ấy nhìn hắn lạnh lùng hơn ánh trăng ngoài kia. Sau khi thấy người đã đi xa cậu phun ra một câu:
- Hừ! Cẩu nam nữ
Lan Nhi nàng nhìn từ nãy đến giờ không tin vào mắt mình, cư nhiên thiếu gia của nàng đã thay đổi, ánh mắt thiếu gia không phải ngây thơ, khờ dại mà thay vào là ánh mắt tuyệt tình, lạnh lùng sâu không thấy đáy, chỉ có chết chóc với đau thương. Nàng nhìn mà không khỏi thầm trách mình chưa tốt, bởi thế thiếu gia mới ra nông nổi này, cậu thấy nàng đang tự trách mình thì không khỏi cảm động. Cư nhiên còn một người là quan tâm thật lòng với hắn trong thế giới này:
- Lan Nhi! người đừng vì ta mà tự trách nữa, có trách là trách bản thân ta sinh ra không đúng lúc - Nụ cười cậu đau khổ bi thương đến không thể tả
Phải! Đúng là cậu sinh ra không đúng lúc, nàng nhìn thấy nụ cười đó thì khóc, không thể nói lời gì ôm chặt cậu khóc nức nở, nàng khẽ mở đôi môi khô khốc nãy giờ do khóc và lớn tiếng nói chuyện mà giờ nghe hơi khàn khàn:
- Thiếu gia! Người phải hứa với nô tài. Trước mặt người khác ngài sống con người ra sao, ta không quan tâm! Nhưng hãy trước mặt ta, thiếu gia phải thành thật phải tâm sự nói với ta được chứ!
Lan Nhi buông Nguyệt Minh Lam ra và nhìn thẳng vào ánh mắt cậu là sự chân thành, và là ánh mắt quan tâm thật sự không có một chút gì gọi là giả dối! Cậu thấy thế nên gật đầu và "Ân" với nàng khiến nàng vui không thôi. Nàng chợt nhớ vụ hồi nãy mà nhìn cậu lo lắng hỏi:
- Thiếu gia! thật sự người không sao chứ - Thấy nàng quan tâm hỏi cậu nên cậu nở nụ cười ôn nhu nói:
- Lan Nhi! Ta cũng có lời hứa muốn nàng thực hiện giúp ta!
Nàng nghe xong khẩn trương không thôi, không lẽ thiếu gia từ biệt nàng mà đi tự vẫn. Không? Không thể nào? Nàng nhìn Nguyệt Minh Lam vừa lo vừa sợ cậu dại dột định nói. Ai dè cậu cướp lời nàng khiến nàng rơi lệ không thôi:
- Lan Nhi! Con muốn người xem con là con của mình và con cũng muốn gọi người bằng tiếng "nương" được chứ
Phải! Nàng đã rơi lệ mà lệ này là giọt nước mắt của hạnh phúc, hạnh phúc của người làm mẹ khi nhìn thấy con mình trưởng thành. Nàng thút thít nói:
- Cái này... hức cái này có phải có hơi mất lễ nghi không thiếu gia! - Thấy nàng do dự với sự hạnh phúc cậu cười hòa ái
- Chỉ cần có ên con và người cứ kêu con là Lam Nhi là được, còn gặp người khác chúng ta chỉ cần đóng giả vai trò chủ tớ
- Hức hức vâng thiếu gia
- Người quên lời hứa của con sao nươnggggg! - cậu làm nũng mà giả vờ giận dỗi nàng
Từ đó đến giờ cậu rất thèm khát tình cảm của gia đình, đã vậy nàng coi cậu như con mình bảo sao cậu không thích làm nũng. Thấy thiếu gia nhỏ bé ngày nào làm nũng với nàng nay đã lớn còn làm nũng, nàng khẽ cười đoan trang, phúc hậu
- Ừm! Nương nhớ rồi! Ngươi đó lớn già đầu rồi còn làm nũng - nàng vui vẻ lấy tay mình chỉ nhẹ trán cậu khiến cậu vui không thôi bèn nói
- Hì hì tại trước mặt nương con mới là chính mình đó a~
Nói chuyện vui vẻ xong, nàng hỏi cậu về việc từ hôn cậu vui vẻ nói dạng người đó không đáng để cậu quan tâm, và cậu kêu nàng dẫn mình lại gặp phụ thân cùng mẫu thân mình để nói vụ từ hôn. Sau khi cha cậu Nguyệt Minh Tâm nghe xong tức giận đập mặt bàn một cái thật mạnh ra tiếng, còn kêu người tới lấy mạng chó của tên khốn đó, thấy vậy cậu ngăn lại cười nói với phụ thân mình:
- Thưa cha! Việc này đồ nhi biết mình nên làm gì và không nên làm gì, chỉ cần cha gặp sui gia bên kia nói về việc từ hôn là được, còn về phần con! cha không cần lo nhiều về vụ này nữa- Cậu nở nụ cười ôn nhu với cha mình, Nguyệt Minh Tâm thấy con mình nói đúng và giờ cậu đã trưởng thành không còn bộ dạng khóc thảm như hôm qua ông mới an tâm mà đồng ý với cậu