Bên kia, gia đình Tống Tri Thu cũng về phòng.
“Tiểu Lễ, con nói mẹ nghe, có phải Mãn Kim thường xuyên bắt nạt con không?” Trên mặt Hứa Chương Nam vẫn còn sự giận dữ.Đây là lần đầu tiên Tống Tri Lễ thấy mẹ như vậy, cậu bé sợ đến mức run lên, ánh mắt ngấn nước có chút giãy giụa.
Cuối cùng cậu bé ngập ngừng nói: “Anh Mãn Kim hay cướp kẹo của con và chị…”
“Vậy tại sao con không nói cho cha mẹ?”
“Là, là anh Mãn Kim nói, nếu chúng con nói cho cha mẹ thì sẽ đánh chúng con. Hu hu hu, anh Mãn Kim còn nói, còn nói, cha đi ra ngoài rồi, mẹ không đánh lại họ được…” Tống Tri Lễ không nhịn được mà òa khóc.
Hứa Chương Nam vội vàng ôm cậu bé: “Đừng đợ, cha mẹ đều ở đây, không ai bắt nạt các con được.”
Tống Vĩnh Dân ngồi cạnh nghe vậy thì siết chặt nắm tay theo bản năng.Ông cảm thấy rất tự trách, ông thường xuyên vắng nhà, không ngờ rằng điều này sẽ khiến người khác nghĩ rằng có thể tùy tiện bắt nạt người nhà của ông!
Tống Vĩnh Dân ôm chặt lấy Tống Tri Thu theo bản năng.
Rốt cuộc thì con gái ông bị bắt nạt đến mức nào, đây là bị ép đến đường cùng nên con gái mới lấy hết can đảm để phản kích…Càng nhớ đến cảnh Tống Tri Thu đánh Tống Mãn Kim, Tống Vĩnh Dân càng thấy khó chịu.
Nếu Tống Tri Thu có thể nghe được tiếng lòng của cha thì chắc chắn cô sẽ phủ nhận: Không phải, không có, đừng nói bậy!
Tóm lại, Tống Tri Thu đã được gán cho cái danh đáng thương như vậy.
Tống Vĩnh Dân ôm mấy mẹ con vào lòng: “Xin lỗi, đều do anh không tốt.”
Hốc mắt Hứa Chương Nam đỏ ửng: “Cũng do em không tốt, không phát hiện sớm hơn…”
Bà dừng lại một chút: “Nhưng mà, có vẻ Mãn Kim chỉ cầm kẹo đi thôi, cũng không làm tổn thương Thu Thu và Tiểu Lễ…”
Nếu Tống Mãn Kim đánh hai chị em thì bà nhất định sẽ phát hiện ra.
“Yên tâm, anh sẽ lo chuyện này.” Tống Vĩnh Dân ôm ba mẹ con rồi hứa.
Ban đêm, sau khi ăn cơm chiều xong, Tống Vĩnh Dân rủ Tống Vĩnh Phú đi uống rượu.
Không biết hai người nói gì với nhau, sau khi Tống Vĩnh Phú trở về thì họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tống Mãn Kim truyền ra…Sáng hôm sau, vành mắt Lý Phượng Hà cũng đỏ ửng, gặp phải ba mẹ con Tống Tri Thu, bà ta trừng mắt nhìn họ một cách hung hăng.Đương nhiên là chuyện không thể cho qua dễ dàng như vậy.Ăn cơm sáng xong, Tống Tri Thu đưa mắt ra hiệu cho em trai, khổ nỗi Tống Tri Lễ cũng không hiểu cô có ý gì…Tống Tri Thu lặng lẽ thở dài, cô kéo tay Tống Tri Lễ, hô vào phòng một tiếng: “Cha, mẹ, chúng con ra ngoài chơi một lát!”
Danh Sách Chương: