• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng cũng trở về Thái thành, Nhiễm Ngọc Nùng bị ép làm đến một chút khí lực cũng không có, hai chân yếu đuối căn bản không đứng dậy được. Rất là mất mặt buộc lòng để Triệu Dự ôm ra khỏi xe ngựa, cùng nhau bước lên kiệu trở về Phượng Nghi cung. Vào lúc ban đêm y dùng khí thế hết sức chống trả lại, hù dọa đẩy lùi Triệu Dự, cuối cùng cũng giành được giấc ngủ bình thường đầu tiên trong mấy ngày nay. Đợi ngày thứ hai rời giường, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều. Đối với Triệu Dự cuối cùng cũng không hề thà chết không theo, nhưng thật ra lại khiến cho Triệu Dự thở phào nhẹ nhõm.

Qua vài ngày, chính là yến tiệc trăm ngày của hai vị hoàng tử mới sinh. Đã là hoàng hậu con trai trưởng, lại là thái hậu bệ hạ đặc biệt căn dặn phải lo liệu tiệc mừng hớn hở không e dè, đương nhiên là phô trương thái quá. Các cung phi tần hoàng tộc cũng đều có dâng lên lễ vật. Sau đó vài ngày, kết thúc một năm, thì sang năm mới.

Lễ mừng năm mới có một điểm lớn thật là tốt, chính là có thể quang minh chính đại mà lười biếng. Làm vua Nhật lý vạn ky của một nước, Triệu Dự cũng sẽ có vài ngày liên tục được nghỉ ngơi. Những khoảng thời gian này toàn bộ được hắn tiêu phí để đến cùng Nhiễm Ngọc Nùng vui đùa ầm ĩ. Ngoại trừ ngày thứ nhất của năm hắn theo lệ cũ tế tổ, ngoài ra tiếp nhận Triều thần cùng các cung tần phi tử yến kiến thưởng thức vui chơi. Sẽ không có cái chuyện gì quan trọng hơn, vì thế cả ngày chỉ là làm ổ ở Phượng Nghi cung không ra. Có thể nói là, làm tổ ở trên Phượng tháp Phượng Nghi cung không ra.

Mấy ngày này, hai người rảnh rỗi không có việc gì làm, cứ tha hồ ăn nhiều đồ ăn sáng lại quay về nằm trên giường. Thấy Hạo Nguyệt canh giữ ở trước giường khổ cực, dứt khoát cho cách nàng một ít bạc, để các nàng ra ngoài sảnh đánh mạt chược chơi đùa, Hạo Nguyệt các nàng ngày thường cũng đều được Nhiễm Ngọc Nùng nuông chiều, khó có được thời gian rỗi, cũng vô cùng phấn khởi cảm tạ ân huệ lui ra. Tẩm điện to như vậy, vỏn vẹn thừa lại hai người bọn họ ở trên giường đang quấn chăn vui đùa ầm ĩ, cũng rất an nhàn.

Ai dè qua một hồi, một thân ảnh thoáng hiện ở cửa. Lại là Trầm Thúy Nhi, hóa ra là hôm nay nàng ta đặc biệt tự tay làm bánh điểm tâm sở trường, muốn đưa tới dâng đế hậu nếm thử. Không nghĩ tới lại từ cửa bên tiến đến, dọc theo đường đi cũng không gặp phải nội thị cận thân của đế hậu, bản thân đành phải lớn mật bưng đi vào. Vừa tiến tới nơi bốn phía yên tĩnh, chỉ có hoa mai trôi lơ lửng trên mặt nước, vài cái huân lung(lư khói) từ từ tỏa lên khói nhẹ. Giường lớn ở giữa tẩm điện màn rủ xuống, một chiếc áo ngủ bằng gấm đã buông xuống ở một góc bên ngoài, bên trong thậm chí còn truyền đến hết tất cả thanh âm, còn có tiếng nhấp lưỡi vang dội. Trầm Thúy Nhi nhất thời hiếu kỳ, dù sao còn chưa trải đời, nhất định nhanh chân nhanh tay đi tới, đem áo ngủ gấm giơ lên vén màn muốn đem áo ngủ bằng gấm nhét trở lại. Không ngờ, nàng phóng tầm mắt nhìn vào trong màn trướng, vừa nhìn nhất thời mặt đỏ tới mang tai, suýt nữa thì kêu lên sợ hãi. Thì ra trong trướng là đế hậu cả hai thân thể đang xích lõa, bệ hạ tựa ở đầu giường, đang ôm hòang hậu vào trong ngực mình hôn môi. Hoàng hậu đang đưa lưng đối diện nàng, hai tay quàng ở trên cổ bệ hạ, hai người hôn thoải mái khí thế hừng hực, khó ngừng khó đoán. Lại làm cho Trầm Thúy Nhi một thiếu nữ khuê trung thấy như lửa đốt, giương mắt đờ đẫn. Đang muốn đào tẩu, bệ hạ đột nhiên giương mắt thấy nàng ta đến, sửng sốt, lại trợn mắt liếc nàng ta một cái. Trầm Thúy Nhi vội vàng cấp thiết phóng ra khỏi màn rời đi, hoảng hốt nhìn ngó rời khỏi tẩm điện.

Nhiễm Ngọc Nùng nghe được tiếng vang, cùng Triệu Dự dừng hôn môi lại. Quay đầu nhìn ra ngoài trướng, nói: “Ai vào vậy?” Triệu Dự khoát khoát tay nói: “Cần gì quan tâm hắn là ai, cuối cùng cũng không phải là cái nhân vật gì quan trọng.” Nhiễm Ngọc Nùng gật đầu, ở trước ngực Triệu Dự lười biếng cọ cọ xuống dưới. Hai vú cũng đồng thời xẹt qua, lại bị Triệu Dự bắt được ở trong lòng bàn tay thưởng thức. Vừa thưởng thức vừa nói: “Ngày hôm nay còn dài mà, nếu không thì chúng ta tìm chút việc gì làm đi?” Hai tay Nhiễm Ngọc Nùng đặt ở trên vai hắn, miệng ở bên môi hắn hôn một cái, nói: “Hay a, nếu không thì, ngươi liền theo ta chơi cờ đi.” Nguyên lai là Nhiễm Ngọc Nùng vừa qua mới học được cờ tướng, rất là đam mê. Bất đắc dĩ năng lực chơi cờ của hắn thật sự rất kém, khiến Triệu Dự hoàn toàn chẳng đáng cùng y đánh cờ. Bây giờ nghe y đề nghị như vậy, lông mày Triệu Dự cũng bắt đầu xoắn quýt cả lên. Nhiễm Ngọc Nùng thấy thần sắc hắn như vậy, trong lòng biết rõ ràng. Chán ngán ở trong lòng hắn nhăn nhó, lại cố ý dùng hai vú cọ xát ở trong ngực hắn, ghé tai nói thầm nũng nịu cầu xin nói: “Được không~! Ngươi chỉ theo ta một lần thôi! Một lần là tốt rồi.” Triệu Dự bị y quấn lấy không biết làm sao, buộc lòng phải ưng thuận. Nhiễm Ngọc Nùng mừng rỡ, liền giương giọng gọi người mang bàn cờ tới đưa vào trong trướng. Tự mình ngồi dậy dọn xong trận thế liền muốn cùng Triệu Dự đánh cờ.

Triệu Dự làm sao có thể cùng y chăm chú, theo phe mình cầm một xe một pháo bắt đầu kéo eo nhỏ của Nhiễm Ngọc Nùng di chuyển quân cờ lên, tay nhỏ lại ở trên thân thể trơn tuột của Nhiễm Ngọc Nùng chạy xung quanh. Nhiễm Ngọc Nùng đầu tiên vẫn còn hăng hái bừng bừng, sau cũng bị Triệu Dự trêu chọc mà rối loạn tâm thần. Đến cuối cùng lại thành hai người dính chung một chỗ, bàn cờ bị đẩy ra đặt ở một bên. Nhiễm Ngọc Nùng vắt ngang ngồi ở trên người Triệu Dự, hai người giao cảnh triền miên, hai bên cũng thế vuốt ve trên người nhau, trong lúc nhàn hạ mới rút tay ra di chuyển một quân. Bắt đầu cùng nhau ve vãn cùng nhau đánh cờ như thế. Đột nhiên, Nhiễm Ngọc Nùng đẩy đẩy Triệu Dự đang chôn ở trong lòng y đang chút chút gặm cắn đầu v*, mừng rỡ nói: “Ta chiếu tướng!” Triệu Dự ngẩng đầu nhìn, Nhiễm Ngọc Nùng cư nhiên dùng một quân xe chống lại tướng của hắn. Cũng cười lên, bập môi một tiếng hôn ngoài miệng Nhiễm Ngọc Nùng, nói rằng: “Ngươi giỏi, biết dùng tới mỹ nhân kế.” Nhiễm Ngọc Nùng đắc ý vòng lên cổ hắn chỉ cười không nói. Triệu Dự lại di chuyển quân cờ nói: “Đáng tiếc không ngờ chiêu chơi cờ yếu kém.” Nhiễm Ngọc Nùng quay đầu vừa nhìn, không biết một Tướng từ đâu nhảy ra, vừa lúc đem quân Xe của y ăn tươi. Lo lắng một chút, đang chỉ việc đó muốn hỏi Triệu Dự: “Cái này là từ đâu xuất hiện?” Triệu Dự không nhanh không chậm nói: “Nương tử chính là sơ suất nhiều, thế nào lại chưa từng chú ý tới Tướng của ta vấn đứng tại chỗ án binh bất động chính là chờ người đến mà?” Nhiễm Ngọc Nùng thế mới biết bản thân lại trúng kế của hắn, tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đừng đắc ý, chúng ta chơi lại!”

Triệu Dự cười tít mắt trả lời: “Cam tâm tình nguyện phụng bồi!” Hai người lại như vậy ngươi tới ta đi tiếp tục chơi cờ. Nhiễm Ngọc Nùng chuyên tâm muốn làm phân tán chú ý của Triệu Dự, thân thể vặn vẹo đang cuốn lấy Triệu Dự không tha, mỗi khi đến phiên Triệu Dự hạ xuống một bước, lại cắn vành tai hắn liếm liếm, hoặc nằm ở trên lưng hắn dùng hai vú tỉ mỉ ma xát. Triệu Dự ưu tai hưởng thụ khiêu khích chủ động khó có được ở y. Hai tay bắt lấy hai vú của y chủ động đưa lên ra sức vuốt ve, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên một cái. Chẳng mấy chốc, hai người lại nổi lên dục hỏa, cuối cùng Triệu Dự dứt khoát đỡ lấy cái mông vểnh của Nhiễm Ngọc Nùng, ở mị huyệt Nhiễm Ngọc Nùng thâm nhập một ngón tay đem ngọc bổng tối hôm qua để vào trong lấy ra, rồi mới cầm ‘Nhục nhận’ đã dâng cao đẩy vào. Hai người liền làm tình trong tư thế kỵ tọa(cưỡi ngồi), Nhiễm Ngọc Nùng giống như bức tranh vẽ bị rào lại đang vặn vẹo thắt lưng phối hợp với luật động của Triệu Dự, hai bên thỉnh thoảng trao đổi một nụ hôn nồng nhiệt, hoặc lúc thừa dịp Triệu Dự cầm lấy vú y đùa giỡn, di chuyển quân cờ. Cứ như vậy, hai người nhất tâm nhị dụng kết thúc ván cờ. Đợi đến lúc sắp có quyết định thắng bại thì, Triệu Dự bỗng nhiên thẳng lưng đẩy hướng về phía trước, Nhiễm Ngọc Nùng chịu không được hướng bên cạnh ngã xuống, vừa lúc làm xáo trộn bàn cờ. Hai người sửng sốt, Nhiễm Ngọc Nùng ra sức xoay thắt lưng, làm ‘Nhục nhận’ của Triệu Dự chôn ở trong cơ thể cũng bị kích thích mà căng lớn, giống như không vừa lòng, giống như khiêu khích nói: “Người xấu, thấy bản thân sắp thua lại cố ý giở trò xấu.” Triệu Dự nhàn nhàn cười, không cùng y tranh cãi, thấp giọng nói: “Nếu không thì, tiếp theo lại chơi một ván?” Nhiễm Ngọc Nùng bĩu môi, nói: “Thì tới, lần này phải giết ngươi một miếng giáp cũng không để lại.” Không đề phòng Triệu Dự đột nhiên dừng thắt lưng đẩy về phía trước, một tiếng thở gấp kinh sợ, thắt lưng cũng mềm ra. Triệu Dự đỡ lấy thắt lưng y, cười xấu xa nói: “Hảo oa, vi phu liền xem nương tử làm thế nào để giết ta một miếng giáp cũng không để lại.”



Ngày đó rốt cuộc là ai thắng ai thua, Nhiễm Ngọc Nùng kỳ thực cũng không nhớ kỹ lắm. Lúc Thanh Nguyệt đến bẩm báo ngọ thiện đã mang tới thì, Triệu Dự vừa kết thúc một lần bắn tinh trong cơ thể y. Bản thân cũng vì cao trào tới rồi tình trạng tinh thần sa xút, tự nhiên vô tâm suy nghĩ nhìn bàn cờ. Thế là cùng ngày ngọ thiện lại mang lên giường giải quyết. Sau khi ăn uống no đủ lại có khí lực, hai người lại ôm nhau chán ngán, nửa đường Triệu Dự xuống giường đi ra ngoài gọi Phúc Lộc qua thấp giọng dặn dò cái gì, Nhiễm Ngọc Nùng cũng lười hỏi. Đợi sau khi Triệu Dự trở lại trên giường tiếp tục bắt nạt thân thể, Triệu Dự đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Ăn uống no đủ, trong lòng đang ôm ôn hòa Hương Nhuyễn Ngọc, cái gọi là thỏa mãn tâm tư ham muốn phóng túng ấm áp. Mặc dù Triệu Dự thực sự cũng không thích buông thả dục vọng quá mức, thế nhưng đối với thân thể đẹp sống động thơm mát của Nhiễm Ngọc Nùng hắn lại có nhiều mánh khóe. Thế là hai người bắt đầu dùng một chút giờ trưa cộng cả lúc đêm hảo hảo nghiệm chứng một phen lời nói kinh nghiệm của cổ nhân. Kế tiếp vài ngày, hai người cứ như vậy mà tiêu mòn.

Đợi đến đầu xuân, cũng không có năng lực để tiếp tục đụng chạm làm nữa. Triệu Dự nhất định phải thực hiện chức trách là Vua một nước của hắn, cùng lục bộ giải quyết xây dựng để ý đến toàn bộ của cải công chuyện quốc gia. Nhiễm Ngọc Nùng cũng không có nhẹ nhõm, hậu cung có phi tần phẩm giai, còn có Mệnh phụ khấu kiến thỉnh an đều phải nhất nhất chu toàn. Rồi toàn bộ sự vụ hằng ngày của hậu cung cũng phải can dự. Cũng may thủ hạ chính là Phúc Lộc hắn là người có khả năng mà Triệu Dự đặc biệt an bài, còn có Ngọc Du cùng một nhóm nữ quan có thâm niên theo bên cạnh hiệp trợ. Không ngờ cũng sắp xếp việc trong cung trên dưới gọn gàng ngăn nắp. Chỉ là có đôi khi lúc đang nghe cung nhân báo cáo sổ sách, nghe được bản thân mình ăn tết mặc một bộ váy gấm điểm hoa cư nhiên tốn mười lượng vàng, so sánh với bản thân năm mười 16 tuổi cùng sự phụ phiêu bạt khắp nơi, tình trạng mỗi tháng khó khăn chi tiêu ít hơn hai bạc, phải âm thầm cảm thán đời người luôn thay đổi.

Đợi ba tháng đầu, chiếu theo tổ chế, Phiên vương các nơi đều phải vào kinh gặp Thánh. Nhiễm Ngọc Nùng làm hoàng hậu, cũng phải tiếp nhận phi tần vào triều kiến. Vì năm ngoái Triệu Dự vừa đăng cơ, dựa theo quy củ, Phiên vương không được vào kinh. Thế là năm ấy xóa bỏ triều kiến. Vì đã trở thành hoàng hậu, lần đầu tiên chân chính đối mặt với hoàng tộc thực hiện trách nhiệm của mình, cho nên cũng có chút không dám sơ suất. Sớm đóng cửa học tập lễ nghi liên quan, cũng lệnh cho Thượng phục cung chuẩn bị lễ phục tiếp nhận các Vương chư hầu Vương phi triều kiến. Cố gắng làm tới mỗi một chỗ cũng không bị xoi mói, để tránh náo làm chê cười cũng để Triệu Dự cùng toàn bộ hoàng gia không mất mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK