Nhiễm Ngọc Nùng tự mình sờ sờ hai vú vì sữa căng ra ngạnh trướng đau nhức, bĩu môi mong đợi, trong lòng tràn đầy mất hứng. Y trước kia làm sao phải chịu cái loại thống khổ này? Mỗi ngày tên cầm thú nào đó đều đã luôn luôn thay y thỏa mãn đem hai luồng tuyết nhũ tích sữa mà hút sạch sẽ, rồi mới ôm y trắng trợn hoan ái một phen. Ai biết được một tháng qua, Triệu Dự quả thật giống như là thay đổi bản thân, đột nhiên trở nên thanh tâm quả dục (trong sạch). Việc bị thương lúc đầu có thể nói là lo lắng tới thương thế của y. Nhưng lúc mắt thấy vết thương đã hoàn toàn lành lại rồi, cư nhiên đến chạm cũng không chạm một chút, hoán dược đều là Thanh Nguyệt tới làm. Ngay cả sữa của y, cũng phải dựa vào chính bản thân để bài trừ, vậy cũng hơi quá đáng. Lẽ nào hắn không biết bản thân mình cũng rất muốn sao?
Nhiễm Ngọc Nùng căm giận bất bình, lại không tiện nói thẳng. Dứt khoát quyết định chủ động dụ dỗ Triệu Dự một chút. Thế là, vài ngày sau, y lại cố tình thừa dịp lúc Triệu Dự có mặt, cởi xiêm y trên thân xuống cúi đầu ở trên giường, bảo Thanh Nguyệt để tự mình bôi dược. Luôn luôn cố ý phát sinh ra thanh âm ngâm khẽ thoải mái. Để có thể khiêu khích thành công, thế nhưng thanh âm kia so với bình thường còn muốn tiêu hồn ghẹo nhân, âm thanh tiếng động đều mị hoặc đến tận xương tủy. Thanh Nguyệt cùng các nữ hài tử nghe được cũng mặt đỏ tới mang tai, Triệu Dự nên là có phản ứng nhất, nhưng lại vô động vu trung. Mặt không chút thay đổi nhìn y tự mình ở nơi nào nảy sinh rối loạn làm một mình, bản thân làm vậy cũng cảm thấy buồn chán rồi, không ngờ không có chút phản ứng nào. Còn hay nửa đường ly khai, sau đó cũng không quay trở về. Để lại y một người tức giận đến mức đem cái gối xem như là Triệu Dự đập nó mãnh liệt một hồi.
Vài lần câu dẫn thất bại, khiến cho Nhiễm Ngọc Nùng hổn hển lên tới cực điểm. Y suy nghĩ một chút, từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, Thanh Điệp, Mặc Thiền vội vàng bắt đầu một trái một phải mặc y phục mềm mại vào cho y. Y đứng dậy đi tới bên giường, vỗ vỗ ám cách (lộp cộp) ở đầu giường, lấy ra một cái vật gì đó nhìn một chút. Cười đắc ý, hung hăng nói: “Không tin thế này cũng không trừng trị được ngươi”
Thế là buổi tối ngày thứ hai, Triệu Dự liền nhận được tin tức thân thể Nhiễm Ngọc Nùng không khỏe. Hắn giật nẩy người, vội vàng nhanh chóng đi tới Phượng Nghi cung, một bước tiến vào tẩm điện, liền thấy Ngọc Nùng đang tóc tai tản mạn, nghiêng người nằm ở trên giường. Triệu Dự vội vàng đi tới bên giường ngồi xuống, thân thiết hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ở đâu khó chịu? Có cần gọi thái y đến chẩn bệnh không?” Nói xong còn sờ sờ cái trán của Ngọc Nùng xem nóng hay là không nóng. Nhiễm Ngọc Nùng lắc đầu, ngồi dậy mà nói: “Không có gì, chỉ là mỗi ngày ở trong phòng buồn bực, tim đập mạnh mà loạn nhịp, nhàm chán mà thôi.” Y đứng dậy, Triệu Dự liền thấy rõ thứ phủ ở trên người y.
Chỉ thấy Nhiễm Ngọc Nùng mặc một bộ y phục trắng thuần có ám văn (vân tối) ở giữa, áo lại buông ra thật to, lộ ra mạt hung màu hồng phấn ở bên trong. Mạt hung kia cũng là không có thắt kỹ, dây lưng đều cũng được nới lỏng rồi. Thế là từ theo hướng của Triệu Dự, vừa lúc có thể thấy được mạt hung không thể che lại hai luồng tuyết nhũ cao ngất cùng một đường nhũ câu (rãnh) thật sâu. Ở giữa màn thật to còn có dạ minh châu nho nhỏ chiếu rọi xuống, chợt hiện lên một lượng quang mang óng ánh trong suốt. Triệu Dự thấy vậy miệng mồm khô khốc, cực kỳ gian nan đem ánh mắt của mình đang dán vào hai luồng tuyết nhũ kia tháo xuống di chuyển chỗ khác. Thanh âm ấp úng nói rằng: “Nếu không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong đã muốn đem y nhét vào trong ổ chăn. Nhiễm Ngọc Nùng lại kề sát tiến vào trong lòng hắn, ôm thắt lưng của hắn làm nũng nói: “Nhưng lòng ta rất buồn bực, cuống cuồng, người giúp ta nhu nhu (vân vê) có được hay không?”
Triệu Dự vừa nghe, cảm thấy cổ họng càng thêm khô. Còn không kịp có phản ứng, một tay liền bị Nhiễm Ngọc Nùng nhân cơ hội kéo qua đè lên vú phải. Nhiễm Ngọc Nùng thanh âm chán ngán nói:
“Ngươi mau vân vê a~! Làm cho ta thoải mái một chút, mau a~~ nhanh lên một chút, di chuyển a~…!”
Triệu Dự bị ép buộc bắt lấy vú của y, cảm giác được tuyết nhũ trong lòng bàn tay có chút phát ngạnh. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nhu lộng hai vú, hắn rất nhanh phán định rằng bên trong hai vú đã chứa đầy sữa rồi. Bên tai còn có thanh âm khóc lóc mềm mại của vợ, bảo bối trong bảo khố. Cổ họng của hắn hầu như muốn bốc hỏa, hận không thể lập tức cắn lên đầu v* cực kỳ quen thuộc kia, hung hăng thưởng thức một cú. Nhưng hắn chính là cố nén nhịn xuống, khẽ cắn môi, vẫn cứ đem tay của mình rút ra, đứng lên, vội vã bận bịu bỏ lại một câu nói: “Trong lòng phiền muộn thì nên truyền thái y tới bắt mạch cho ngươi ba!” Liền xoay người muốn chạy trốn.
Nhiễm Ngọc Nùng há có thể để hắn đào tẩu, quát lên một tiếng “Đứng lại” liền vươn tay kéo một cánh tay của hắn. Chỉ nghe ‘Lộng đát (cạch cạch)’ một tiếng, Triệu Dự cảm giác cổ tay có chút rét buốt, hắn quay đầu lại nhìn xem, Nhiễm Ngọc Nùng cư nhiên mang cho hắn một cái còng tay. Trên dây xích còn có một vòng trang sức màu trắng bạc không trau chuốt. Xuôi theo cái vòng trang sức trông thấy đầu kia cư nhiên được giam chết ở trên một cái trụ giường. Triệu Dự có hơi chút biến sắc, thốt ra nói: “Ngươi đây là làm cái gì?” Nhiễm Ngọc Nùng bĩu môi, mũi nhẹ nhàng hừ một cái, nói rằng: “Ngày hôm nay ngươi không nói rõ ràng minh bạch với ta, cũng đừng mong rời khỏi giường của ta!!!!!”