Triệu Vân Lan mở lời đánh gãy bầu không khí: "Lâm lão trước đây như thế nào thì hiện tại cứ giữ thái độ như vậy là được."
Lâm Thiên Hành cười khổ, mặc dù biết lời Triệu Vân Lan là thật nhưng một khi đã biết thân phận vị này rồi thì làm sao ông dám dùng thân phận trưởng bối để nói chuyện như trước đây nữa chứ?
"Thượng tiên đến đây hôm nay chắc là vì Trảm Ngọc Lệnh nhỉ?" Lâm Thiên Hành hỏi, Triệu Vân Lan thấy không khuyên được ông cũng không nhiều lời, gật đầu thừa nhận.
"Thực ra đến hôm qua lão đây mới biết nó có liên quan đến Trảm Hồn Sứ đại nhân, 20 năm trước, cha chú của lão đã chết trong trận đại chiến ở địa phủ, thư tịch liên quan bởi quá lâu đời nên đã thất lạc gần hết. Lão chỉ biết thứ này được tổ tiên Lâm gia Lâm Tử Phục, người sáng lập ra Lâm gia truyền lại, còn công dụng cũng như nguồn gốc thì lão đây thật sự không biết."
Lý Dịch Phong nhấp ngụm trà, cảm nhận hương vị thanh thanh, hơi nước ấm áp tràn từ cổ họng xuống bụng, một hồi sau y khẽ hỏi: "Lâm lão, có phải từ hai năm trước ngài đã nhận ra chuyển thế của tôi rồi phải không?"
Lâm Thiên Hành: "Đúng thật là như vậy, năm đó Vĩnh Thái để lại lời nhắn bảo nếu đến chiều mà không liên lạc được ai thì tức là các cậu đang gặp nguy hiểm. Lúc đó lão đây đến đó vừa lúc nhìn thấy đại nhân ngài triệu hồi ra Trảm Hồn đao, một đao bổ đôi thi vương. Ánh mắt cùng với thần thái đó chẳng khác nào người mà lão nhìn thấy trên đỉnh Côn Luân hơn 20 năm về trước. Đến đây lão mới thật sự nhận ra thân phận của ngài."
Triệu Vân Lan nghe đến đây cũng hiểu tại sao Lâm Thiên Hành lại nhận ra mình, thì ra là do trong vụ công đức bút lúc đó người này cũng bị địa phủ lấy mấy thứ 'thiên hạ thương sinh' lừa đi lên đỉnh Côn Luân.
Họ lại nói về chuyện tối hôm qua, sau khi hai người Triệu Vân Lan rời đi thì cực kỳ thảm thiết, không biết cái tên Tân Thời đó đã mượn tay bọn người kia giết bao nhiêu người nữa, lúc những linh hồn oan khuất đó được thả ra chính là tiếng rên đầy trời, lão phán quan phải điều thêm quỷ sai ở Địa phủ lên mới trấn áp được tình cảnh hỗn loạn đó, người Lâm gia phụ trách tụng kinh siêu độ, địa phủ thì kiểm kê số lượng, những ai muốn đầu thai liền vào luân hồi, còn lại chắc khoảng cũng gần mười mấy linh hồn oán khí cực nặng, cuộc đời bọn họ chính là bị huỷ hoại trong tay của mấy người Tống gia Dương gia nên địa phủ liền cho họ mấy tờ giấy thông hành để họ tự đi báo thù.
Sau cùng hai người ở lại Lâm gia ăn cơm tối rồi mới ôm theo Đại Khánh dưới sự đưa tiễn nồng nhiệt của Lâm gia mà ra về.
Đại Khánh nhìn chiếc nhẫn trên tay hai người, một lúc sau nó hỏi: "Hai người chừng nào thì đi kết hôn?"
Lý Dịch Phong: "Khụ khụ!"
Triệu Vân Lan hình như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, vậy mà lại chẳng nghe được lời trêu chọc của Đại Khánh, tầm mắt hắn từ nãy đến giờ vẫn cứ nhìn ra cửa xe.
Lý Dịch Phong thấy vậy bèn hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Triệu Vân Lan quay sang Lý Dịch Phong hỏi: "Hè này chúng ta đi du lịch nhé? Tôi muốn đi tắm biển!"
Lý Dịch Phong chẳng suy nghĩ đã lập tức nói: "Được"
Tôi muốn cùng anh đi ngắm nhìn thế giới này.
Được, cậu đi đâu tôi cũng đi cùng cậu.
"À, sẵn tiện chúng ta đi Thuỵ Điển đăng ký luôn cũng được." Ước chừng vài giây sau, còn chưa đợi Lý Dịch Phong tưởng tượng đau lòng xong Triệu Vân Lan bổ sung thêm.
Lý Dịch Phong: "..."
Y phát hiện đối với Triệu Vân Lan y chẳng thể nói lại chuyện gì.
......
Sau đó mọi chuyện trở về như cũ, Lý Dịch Phong và Triệu Vân Lan lại rơi vào vòng xoáy của bài tập, Triệu Vân Lan tìm tư liệu vừa chửi má nó, có rất nhiều thứ hắn đã quên mất sạch sành sanh rồi, đâu ngờ là có ngày mình sẽ học đại học lại thế này.
Mới được ba ngày sau sự việc hai người họ bị tấn công, Lý Văn Đức gọi điện thoại cho Lý Dịch Phong, bảo cậu lên xem tin tức liền đi. Lý Dịch Phong vừa xem cũng có chút giật mình đưa cho Triệu Vân Lan cùng xem.
Triệu Vân Lan kinh ngạc hỏi: "Chuyện này cũng là sắp xếp của anh?"
Lý Dịch Phong lắc đầu, nói: "Tôi còn ngạc nhiên hơn cậu nữa đây."
Trên tin tức đang lan truyền một đoạn video, trong video là một nam một nữ, người nữ lên giọng mắng: "Lý Nghiêm, rốt cuộc cậu muốn tôi làm sao? Cậu là đồ vô dụng, một chút thuốc cũng bỏ không xong, giờ cậu còn dám mắng tôi?"
Chàng trai bị chửi đó kích động nói lại: "Con mẹ nó, Dương Linh Nhi cô là đồ đàn bà lẳng lơ, tôi phải gọi cô là chị dâu mới đúng chứ? Có cần tôi nhắc lại cho cô không? Bây giờ trong bụng cô là con của tôi! cô đính hôn với anh trai tôi rồi lại lên giường với tôi!"
Dương Linh Nhi gào lên, đâu còn hình dáng một vị tiểu thư xinh đẹp xuất sắc ngày xưa, cô vớ lấy cái gạt tàn ném vào Lý Nghiêm nói: "Anh còn nói? Là anh cưỡng ép tôi!! là anh quay phim lại uy hiếp tôi!! Là anh! Tất cả là lỗi của anh!!!"
Lý Nghiêm dùng tay đỡ lấy cái tay cầm gạt tàn của cô, giữ chặc cổ tay cô, giọng gằn lên giận dữ: "Chị dâu, có cần tôi nói lại cho cô không? Không phải ngày xưa cô cũng dùng thủ đoạn này khiến cho người yêu của Lý Tranh tự vẫn sao? Là cô sai người nặc danh gửi mail uy hiếp Vương Lộ Lộ. Cũng là cô bảo cha tôi tìm cách giữ chân Lý Tranh ở nhà để cô sai người bỏ thuốc cưởng hiếp Vương Lộ Lộ." Hắn cười lạnh rồi nói tiếp: "Cô tưởng những chuyện này không ai biết sao?"
"Còn có, là cô vô dụng, không phải cô nói Lý Tranh yêu cô lắm sao? Vậy mà bấy lâu nay lại chẳng leo được lên giường của hắn! Còn phải nhờ tôi bỏ thuốc hắn ta, giờ cô lại mắng tôi!?"
Dương Linh Nhi tát cho Lý Nghiêm một cái, dường như Lý Nghiêm đã mất hết kiên nhẫn, hắn xé áo cô ta ra, đè cô ta xuống giường. Cảnh tượng sau đó thảm không nỡ nhìn thẳng, tiếng la hoà với tiếng chửi bới và thở dốc.
Lý Dịch Phong nhìn không nổi nữa liền tắt video, rồi nhìn Triệu Vân Lan vẫn còn mang bộ dáng xem kịch vui: "Sao anh tắt rồi? Đang gây cấn mà." Lý Dịch Phong thở dài không biết nói gì hỏi: "Cậu có cái nhìn thế nào về chuyện này?"
Triệu Vân Lan tâm sáng như gương, nhìn một cái đã hiểu: "Không phải lần trước anh và Lý Văn Đức bảo Lý Tranh vừa đồng y đính hôn với Dương Linh Nhi vừa ra tay chèn ép Lý Nghiêm à?"
"Còn không phải dễ đoán sao? Lúc đó có thể Lý Tranh đã phát hiện ra chuyện hai người này có gian tình với nhau rồi, hắn tương kế tựu kế khiến cho Dương Linh Nhi yêu hắn đến mức không thể bỏ được. Sau đó lại chèn ép Lý Nghiêm trên phương diện kinh doanh để hắn trúc giận lên người Dương Linh Nhi, chỉ là không ngờ Lý Nghiêm lại làm cô ta có thai." Triệu Vân Lan dừng một chút rồi đánh giá: "Tự đội nón xanh cho mình, người này đủ ác."
Lúc hai người họ cảm khái chuyện này thì ở trong Dương gia và Lý gia đã loạn thành một đoàn rồi, Dương Duy tát vào mặt Dương Linh Nhi một cái thật vang khiến cô ngã xuống, hắn quát: "Cô nhìn xem chuyện tốt cô đã làm kia kìa!"
"Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái như cô chứ? Mặt mũi của tôi bị cô làm mất sạch hết rồi, cô bảo tôi làm sao ăn nói với Lý gia đây hả? Là cô trăm phương ngàn kế muốn gả cho Lý Tranh, cuối cùng cũng đính hôn được với cậu ta! Tại sao cô lại không yên phận đợi gả vào nhà người ta?"
"Cô, cô muốn làm tôi tức chết cô mới vừa lòng đúng không? Cái đồ bại hoại gia phong! Dương Duy tôi đây tung hoành thương trường mấy chục năm, hôm nay coi như uy tín mặt mũi đều bị huỷ hết trong tay đứa con gái là cô!"
Dương phu nhân ở một bên đau lòng con gái, muốn mở miệng khuyên can, chỉ là vừa mới động đậy liền bị Dương Duy mắng: "Con hư tại mẹ, bà xem con gái cưng của bà kìa! bà xem nó làm gì kia kìa! Cái nhà này chính là bị mẹ con bà phá cho không còn mặt mũi nào hết!"
Tại Lý gia, trong thư phòng của Lý Phi Hùng, Lý Tranh ngồi đối diện cha mình hỏi với giọng trào phúng: "Ngài hãy nhìn xem con dâu ngoan ngài chọn cho tôi đã làm gì kìa."
Lý Phi Hùng gương mặt có chút mệt mỏi hỏi: "Con cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Lý Tranh bình tĩnh nói: "Còn giải quyết thế nào nữa? Không lẽ bắt tôi lấy cô ta về làm vợ rồi giúp người khác nuôi con à?"
Lý Phi Hùng nhìn Lý Tranh thật sâu sau đó thở dài, có chút mệt mỏi xua tay bảo hắn ra ngoài, giúp ông gọi Lý Nghiêm vào.
Từ lúc video bị phát tán thì tất cả người hầu kẻ hạ còn có tất cả mọi người quen biết gặp hắn đều dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn. Lý Tranh đều nhìn thấy, nhưng hắn chỉ cười nhạt không thèm quan tâm, trong lòng hắn biết rõ, nói một cách nào đó thì hắn chính là người một tay thúc đẩy mọi thứ đi đến tình cảnh này.
Lý Tranh vào nhà vệ sinh thì gặp Lý Nghiêm cũng đang ở trong đó, dường như là đợi hắn.
Lý Nghiêm biết thói quen sau khi vào thư phòng gặp cha xong thì chắc chắn sẽ vào nhà vệ sinh rữa tay của hắn nên đã đứng đợi sẳn.
Lý Nghiêm nắm vai Lý Tranh, có chút kích động lớn tiếng nói: "Có phải là anh, có phải tất cả là do anh làm đúng không?"
Lý Tranh đẩy hắn ra, trợn mắt giận dữ quát lại: "Con mẹ nó, cậu vừa vừa phải phải thôi được không? Tôi chưa tìm cậu tính sổ cậu lại ở đây ra vẽ oan ức này với tôi là sao?? Có cần tôi nói cho cậu rõ không? Người bị cấm sừng là tôi! Là Lý Tranh tôi con mẹ nó bị em trai mình và vị hôn thê cấm sừng!"
Lý Tranh hình như giận sắp điên lên, ra tay nện cho Lý Nghiêm một cú vào bụng, hung tợn gằng giọng nói: "Lý Phi Hùng ở trong thư phòng chờ cậu, cậu vào đó mà giải thích rõ với ông ta kia kìa! Đừng có mà ở đây chướng mắt tôi." Nói xong hắn buông tay khiến Lý Nghiêm lảo đảo ngã xuống rồi xoay người bỏ đi.
Vừa ra khỏi nhà chính Lý gia, lên xe riêng để tài xế chở về nhà mình, Lý Tranh vươn tay lên sờ mặt dây chuyền màu đen giống cái cúc áo trên cổ, khoé miệng gợi lên một nụ cười không rõ nghĩa.
Lúc nãy tới gần Lý Nghiêm, thứ Lý Dịch Phong cho hắn run lên.
Trên người Lý Nghiêm có dụng cụ ghi âm.
Về tới nhà, xác định không có vấn đề gì, hắn lấy điện thoại gọi cho ai đó: "Tập tài liệu về cái chết của Lộ Lộ, anh tìm cơ hội giao cho Trần gia giúp tôi. Nói với họ chứng cứ đã có hết, chỉ cần đợi thời cơ thích hợp đưa ra liền có châm thêm chút dầu vào cái mồi lửa ở Ninh Thành này rồi."