Hôm nay Lương Ngọc Y vào lớp sớm, cô nghĩ mình là người sớm nhất nhưng không ngờ vừa vào cửa đã thấy Triệu Vân Lan nằm dài trên bàn, đầu hắn đặt lên cánh tay, tầm mắt gương mặt hướng về bên bàn bên cạnh như thể đang chờ đợi Lý Dịch Phong đến.
Cô đã quan sát cách Triệu Vân Lan và Lý Dịch Phong ở chung mấy ngày nay. Mặc dù bình thường đều là Triệu Vân Lan nói, Lý Dịch Phong nghe, thỉnh thoảng y cũng nói đôi ba câu nhưng hai người bọn họ tuyệt đối không lạnh nhạt.
Nói như thế nào nhỉ? Có lẽ là dạo gần đây cô thấy biểu cảm của Lý Dịch Phong phong phú hơn rất nhiều, có lúc cô thấy y cười bất đắc dĩ nhìn Triệu Vân Lan, cô cũng đã thấy dáng vẽ tức giận nói không nên lời của y với hắn. Còn có, mặc dù bình thường người nói nhiều là Triệu Vân Lan nhưng Lý Dịch Phong rất nghiêm túc nghe hắn nói, bộ dáng chú tâm đó còn hơn là lúc nghe giảng viên giảng bài.
Thật sự có thứ được gọi là duyên phận sao?
Triệu Vân Lan biết có người đang quan sát mình nhưng lười để ý, trong lòng chỉ lẫm nhẫm thời gian tính xem khi nào bà xã nhà hắn mới đến.
Những ngày này Triệu Vân Lan cảm thấy cực kỳ thú vị, hắn vừa tận hưởng cảm giác theo đuổi lại bà xã nhà mình lần nữa, vừa cảm giác bọn họ thật giống một đôi chồng chồng già.
Trong mấy ngày này hắn đã nhìn ra được bà xã nhà mình chính là nam thần cao lãnh chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể lại gần. Hắn cũng nghe ngóng được rất nhiều người từng theo đuổi y nhưng mà chưa có ai thành công, nên có thể nói tình sử của Lý Dịch Phong từ trước đến giờ vẫn trống rỗng.
À, chỉ có cô gái tên Lương Ngọc Y đang quan sát hắn kia là người tiếp cận sâu nhất với Lý Dịch Phong, nhưng trong mắt của hắn thì bà xã nhà hắn chỉ xem cô ta như một người bạn hơi thân thiết một chút mà thôi.
Hiện tại thái độ của Lý Dịch Phong đối với hắn đã có nhiều sự chuyển biến rõ rệt, sẽ không cự tuyệt hắn đụng chạm tay chân. Hôm qua khi biết hắn không ăn sáng còn có thể giận dữ mắng hắn một trận. Thậm chí có một vài lần Triệu Vân Lan còn cảm giác ánh mắt của y nhìn mình có gì đó là lạ, giống như không hiểu rồi lại có một chút tính toán, một ít tò mò đối với mình.
Đối với chuyện này hắn đã có phỏng đoán, từ sau lần thăm dò ngày đầu gặp mặt, hắn đã biết Lý Dịch Phong có một ít ký ức kiếp trước nhưng không rõ ràng.
Hắn còn phát hiện ra một chuyện, quan hệ của Lý Dịch Phong và Lâm gia kia tuyệt đối không phải tầm thường, mấy hôm trước lúc ra về y đã lên xe của Lâm Vĩnh Thái cùng đến Lâm gia.
Lâm Vĩnh Thái chính là chàng trai dẫn đầu bắt oán linh ở khu chung cư thôn Tân Duyên một tháng trước. Ngoài lão Trương ra thì đây là người thứ hai Triệu Vân Lan thấy Lý Dịch Phong có thể thoải mái nói chuyện, hai người như bạn bè lâu năm, có thể nói đùa đôi ba câu, hơn nữa bà xã nhà hắn còn gọi Lâm Vĩnh Thái một tiếng 'anh'.
Hắn nghe Lâm Vĩnh Thái hỏi sức khoẻ Lý Dịch Phong: "Dạo này cậu còn đau đầu không?"
Lý Dịch Phong: "Vẫn như cũ, lúc đau lúc không. Tôi cũng quen rồi."
"Chuyện của Yến Thanh An anh đã liên lạc Trần gia điều tra chưa?" Lý Dịch Phong sau một lúc im lặng lại hỏi Lâm Vĩnh Thái.
"Rồi, có phương hướng cụ thể. Chắc không lâu là có thể điều tra ra được. Nhưng quan hệ chuyện này rộng như vậy. Chắc chắn không phải cứ có chứng cứ là được. Cậu định xử lý như thế nào?"
Lý Dịch Phong không nhanh không chậm nói: "Không hẳn, đầu cơ đất đai là chuyện lớn, đặc biệt là đất đai được chính phủ quy hoạch. Hơn nữa tôi chắc chắn đây không phải là lần đầu bọn chúng làm như vậy, chỉ cần tìm ra chứng cứ đủ lớn đủ oanh động, chính quyền nhất định sẽ nhúng tay vào. Đến lúc đó kéo thêm cả Hàn gia vào nữa, bọn chúng không phế cũng tàn."
Lâm Vĩnh Thái: "Hàn gia? Gia tộc chuyên bên lĩnh vực ngân hàng lớn nhất nhì nước á hả?"
"Ừ."
"Hàn gia thì liên quan gì đến chuyện này?"
"Khoảng hơn 20 năm trước Hàn Doanh Doanh gả cho Dương gia gia chủ hiện tại là Dương Duy, sau khi con trai lên 4 tuổi liền bệnh chết. Một năm sau Dương Duy lấy em gái của Tống Trọng Đạt gia chủ Tống gia hiện tại, hai người này bắt đầu chèn ép anh trai của Dương Duy là Dương Quang Khải. Sau khi đứa con trai duy nhất của Dương Quang Khải chết thì Dương Duy chính thức đá anh trai mình ra khỏi chức vị gia chủ. Tống Trọng Đạt dưới sự trợ giúp của Dương Duy, thành lập nên Tống gia – ông trùm bất động sản ở Ninh Thành."
"Vô tình người của tôi điều tra được, khoảng 20 năm trước chú của tôi Lý Phi Hùng đã cùng với nhóm nghiên cứu dược phẩm của Lý gia bí mật nghiên cứu một loại thuốc khiến cho người uống vào sẽ có triệu chứng như mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Sau đó không biết vì lý do gì mà nghiên cứu bị dừng lại."
"Cậu nghi ngờ Lý Phi Hùng cấu kết với Tống gia và Dương Duy hạ độc Hàn Doanh Doanh?" Dừng một chút Lâm Vĩnh Thái hỏi tiếp: "Không đúng lắm, Hàn Doanh Doanh vừa có gia thế vừa tài giỏi, vì sao lại muốn giết cô ấy?"
Lý Dịch Phong lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, nhưng từ sau khi Hàn Doanh Doanh chết thì Dương Duy, Tống Trọng Đạt còn có Lý Phi Hùng đột ngột phất lên, ba người này tạo thành liên minh trong âm thầm, tôi cảm thấy chuyện này còn cần điều tra thêm."
Nói đến đây thì hai người họ im lặng, Lâm Vĩnh Thái tiếp tục lái xe một đoạn nữa, họ lái xe một khu tứ hợp viện rộng lớn ở ngoại thành. Xuyên qua tường vây bao là sân vườn rộng lớn, như một khu chung cư phức hợp, có những toà nhà nhỏ hai ba tầng, có vườn hoa cây xanh trãi khắp, có một khoảnh sân rộng lớn có sức chứa hơn trăm người đứng dàn hàng vươn tay, bên trên có đầy đủ dụng cụ để luyện tập thể dục, tập võ,..
Hai người cất xe, đi vào ngôi nhà ở giữa nơi đó, khác với những toà nhà có vẽ hiện đại xung quanh, ngôi nhà này mang đậm khí chất cổ điển tinh xảo thời xưa kết hợp với lối kiến trúc hiện đại, nó như là sự giao thoa giữa hai thời đại, tạo thành một phong cách rất đặc sắc.
Tổ trạch của Lâm gia.
Đây là khu đất riêng thuộc quyền sử hữu tư nhân của Lâm gia.
Triệu Vân Lan cách xa âm thầm đi theo nhìn thấy, những người gặp họ trên đường đều cúi chào hoặc gật đầu chào họ một tiếng "Đại thiếu gia, Lý thiếu gia."
Lâm Vĩnh Thái chợt hỏi: "Sắp tới cậu có bận gì không? Tôi dự định đi một chuyến đến tỉnh ngoài, giúp chi thứ ở Lâm gia khảo sát phong thuỷ xây dựng nhà cửa,..."
Lý Dịch Phong ánh mắt hiện lên nét cười, nét cười đó bao hàm một sự tò mò, dịu dàng, khoé miệng cậu khẽ giương cao chút biểu lộ tâm tình khá tốt, nói: "Sắp tới tôi có một ít dự định riêng, lần này không thể đi cùng anh được rồi."
Lâm Vĩnh Thái nghe vậy thì có chút tò mò, trước giờ có chuyện gì Lý Dịch Phong cũng nói thẳng ra, sao lần này lại thành "Dự định riêng" rồi? Chỉ thấy hắn ghé sát lại, ra vẻ thần bí hỏi: "Chuyện gì khiến cậu có biểu cảm kỳ quái thế này?"
Triệu Vân Lan ở đằng xa nhìn thấy khoảng cách của hai người liền tức đến nghiến răng ken két, trong lòng không biết đã hỏi thăm hết 18 đời tổ tông của tên kia bao nhiêu lần: "Con mẹ nó, ngươi dám nhít lại gần chút nữa thì tối nay ông đây sẽ đi vào giấc mộng ngươi, không doạ cho ngươi tè ra quần lão tử không mang họ Triệu."
Hắn còn đang mắng thì thấy Lý Dịch Phong ở phía trước đưa tay lên đẩy cái đầu tên kia đang kề sát vào ra, mặt không tỏ vẻ gì như đã quen rồi, nói: "Không có gì cả, tôi chỉ phát hiện ta một người rất thú vị."
Lý Dịch Phong nói xong thì hơi ngẩn người, khoé miệng bất giác cũng cong lên hơn, bị Lâm Vĩnh Thái nhắc như vậy làm y lại nhớ đến Triệu Vân Lan rồi, không biết hiện tại người kia đang làm gì nhỉ?
Lâm Vĩnh Thái bị biểu cảm này của Lý Dịch Phong làm chấn động, quên mất luôn việc phải điều tra xem 'người thú vị' trong miệng y là ai.
Hắn ta ngơ ngác đi cùng y đến thư viện rồi đi xử lý công việc của mình
Triệu Vân Lan đợi cho hai người họ vào cửa một lúc rồi mới theo cảm ứng của mình với Lý Dịch Phong mà tiến vào, hắn thấy Lâm Vĩnh Thái đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa ra ngoài một mình, chắc Lý Dịch Phong đang ở trong. Y đục một lỗ nhỏ trận pháp bao quanh, đi xuyên qua tường, nhìn thấy bên trong bày đầy giá sách, là thư viện. Trong cả cái thư viện lớn như vậy chỉ có một mình Lý Dịch Phong đang tìm đọc sách.
Triệu Vân Lan không biết Lý Dịch Phong đọc cái gì, chỉ thấy y tìm sách một lúc lâu rồi ôm nguyên đống đó đến bên cái bàn nhỏ ngồi đọc, y ngồi một lần chính là từ trưa đến chiều.
Hơn 6 giờ tối, có một cô gái xinh đẹp từ ngoài đi vào, ngồi trước bàn Lý Dịch Phong. Lúc này y mới ngẩn đầu lên, cười nói: "Chào chị Vân, sao hôm nay chị rảnh rỗi đến đây vậy?"
Tiêu Thanh Vân cười, đưa tay xoa đầu Lý Dịch Phong: "Dịch Phong, sao lâu vậy không đến đây? Cả tháng rồi chị chưa được gặp cậu."
Cô nói tiếp: "Đi, chị dọn dẹp phụ cậu. Nghe Vĩnh Thái nói cậu đến nên lúc nãy chị tự nấu một bàn đồ ăn ngon kia kìa."
Y dọn hết mớ sách đó vào ba lô mang theo, ăn cơm ở Lâm gia xong thì được tài xế nhà họ đưa về, Triệu Vân Lan cũng ẩn thân theo sau nhìn y bước vào nhà mình rồi mới rời đi.
Cạch!
Tiếng mở cửa lớp kéo Triệu Vân Lan đang suy nghĩ miên man trở lại hiện tại. Như cảm ứng được người đến là ai, hắn ngước mắt lên thì thấy Lý Dịch Phong lưng mang ba lô, trong tay là một cái túi giấy đang hướng về bàn họ đi đến.
Lý Dịch Phong nhìn thấy hắn nằm dài trên bàn nhìn mình thì thở dài, đưa cái túi lên trước mặt Triệu Vân Lan rồi nói: "Bánh bao gần nhà tôi, cậu ăn đi cho nóng."
Triệu Vân Lan he he cười cầm cái túi giấy, mở ra nhìn vào thì thấy hai cái bánh bao thơm phức trắng trắng bên trong, hắn không nói gì cả mà lấy ra ăn tự nhiên, không cảm ơn cũng chẳng khách sáo.
Giống như việc Lý Dịch Phong mua đồ ăn sáng cho mình là chuyện hiển nhiên.
Lý Dịch Phong ngồi bên cạnh nhìn Triệu Vân Lan ăn ngon lành, có chút ngạc nhiên phát hiện, y không tức giận với chuyện hắn không cảm ơn, thậm chí còn có cảm giác vui mừng khi hắn không xem y là người ngoài.
Đợi Triệu Vân Lan ăn xong rồi y mới hỏi: "Nếu cậu ngủ không đủ thì sao không vào lớp trễ một chút? Đến sớm như vậy để làm gì?"
Triệu Vân Lan miệng vẫn còn nhai bánh bao, lúng búng nói: "Không biết, nói ra chắc anh không tin." Dừng lại cỡ 5 giây để nuốt hết đồ ăn trong miệng Triệu Vân Lan mới nói tiếp: "Tôi đến sớm để gặp được anh sớm chứ gì nữa."
Lý Dịch Phong cảm thấy mặt mình hơi nóng lên: "Cậu lại ăn nói linh tinh."
Triệu Vân Lan thấy y không tỏ thái độ cáu hay khó chịu, cảm thấy mình có thể tiến thêm bước nữa, bèn ngã người ghé lại gần y hơn: "Không phải anh không nhìn ra tôi đang theo đuổi anh chứ Lý thiếu gia?"
Lý Dịch Phong không nghĩ đến tên đó lại nói thẳng ra như vậy, y không biết phải trả lời như thế nào. Một phần y có chút hưởng thụ việc Triệu Vân Lan theo đuổi mình, một phần y lại không dám chắc tình cảm trong lòng mình là như thế nào.
Dù sao bọn họ mới gặp nhau chưa đầy một tháng...
Sau một lúc rối rắm, y cảm thấy cứ bị chọc ghẹo hoài như vậy thì sau này biết làm sao, thế là trong cái khó ló cái khôn, y đánh trả quả bóng lại cho Triệu Vân Lan: "Không nhận ra, cậu có bảo là muốn theo đuổi tôi à?"
Triệu Vân Lan không ngờ y đáp lại như vậy, có chút ngỡ ngàng. Nhưng hắn là ai chứ, vèo một cái liền lấy lại phong độ, lấy ngón tay mình móc vào ngón tay đang đặt trên bàn của Lý Dịch Phong, cười mờ ám hỏi: "Không nhìn ra à? Không nhận ra thì để tôi nói cho anh."
Lý Dịch Phong bị ánh mắt của hắn nhìn cho đỏ mặt, ngón tay bị hắn câu lên như có một dòng điện chạy qua, y rút tay ra nhanh như chớp, quay mặt sang hướng khác ho khụ khụ.
"hahhahahahaaa" Triệu Vân Lan nhìn biểu cảm của y mà bật cười đến ra nước mắt, hắn vừa cười vừa đưa tay ôm bụng mình, gương mặt có chút méo mó.
Bạn học Triệu nào đó vì quá cao hứng mà tự làm mình sóc hông vì cười.
Lý Dịch Phong cũng bị biểu cảm kỳ dị của hắn chọc cho bật cười khe khẽ, chút ngượng ngùng mới nãy cũng tan biến trở thành một tiếng thở dài không biết phải làm sao, bàn tay đặt ra sau lưng giúp Triệu Vân Lan vỗ nhẹ: "Đừng cười nữa. Đau bụng thì khổ"
Lý Dịch Phong không phát hiện, ánh mắt y lúc này tràn đầy sự cưng chiều.