• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hừa.

Minh Lộ Xuyên tan tầm sớm hơn nửa tiếng, cùng Hạ Văn Nam về nhà ăn cơm tối. Hắn không để tài xế chở mà tự mình lái xe đưa cả hai về.

Mặt trời vẫn chưa lặn, tia nắng từ phía Tây rọi xuyên xuống mặt đất. Đây là thời điểm bắt đầu kẹt xe, Hạ Văn Nam ngồi bên ghế phụ lái nhìn thấy một hàng dài xe cộ đang tiến về ngã tư. Minh Lộ Xuyên từ từ lái xe đến nối đuôi hàng dài ở phía trước.

“Nhà anh có mấy người vậy?” Hạ Văn Nam cảm thấy có chút bất an, không nhịn được muốn tán gẫu với Minh Lộ Xuyên.

Minh Lộ Xuyên kê tay lên vô lăng, nhìn về phía trước, nói: “Ba tôi và hai em trai.”

Hạ Văn Nam hỏi một cách dè dặt: “Còn mẹ anh thì sao?”

Minh Lộ Xuyên nói: “Ba tôi là Omega.”

Hạ Văn Nam hiểu ra: “Vậy anh còn một người ba nữa hả? Hay là mẹ? Chắc là Alpha nhỉ?”

Minh Lộ Xuyên khẽ nhíu mày, đáp: “Qua đời rồi.”

Hạ Văn Nam nghe thấy giọng điệu Minh Lộ Xuyên khác với bình thường, thầm đoán có lẽ gia đình hắn có mâu thuẫn gì đó, vì vậy cậu không hỏi thêm nữa.

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, dòng xe cộ bắt đầu tiến lên. Lúc này Minh Lộ Xuyên đột nhiên nói: “Em đừng hỏi về người cha Alpha kia của tôi, ông ta và ba tôi đã không còn gì từ lâu rồi.”



Hạ Văn Nam nhỏ giọng nói: “Ò.” Sau đó cậu không nói nữa, yên lặng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Minh Lộ Xuyên lái xe về hướng phía nam thành phố, khung cảnh gần ngoại ô rất đẹp, nhiều biệt thự xa hoa của giới nhà giàu được xây ở đây, trong số đó là một biệt thự là của nhà họ Minh. So với tưởng tượng của Hạ Văn Nam, nhà họ Minh còn giàu hơn nữa, họ không chỉ sở hữu một căn biệt thự mà cả một khu vườn rộng lớn và bãi cỏ ở phía trước.

Cánh cửa tự động mở ra khi họ đến nơi, đợi đến khi chiếc xe của bọn họ vào sân trong thì lại từ từ đóng lại. Minh Lộ Xuyên tùy ý đỗ xe ven đường, đợi Hạ Văn Nam cùng xuống xe thì hướng đi đến căn biệt thự cao ba tầng.

Cả hai đi được một chút thì Hạ Văn Nam nghe thấy có người lớn tiếng gọi từ tầng hai: “Lộ Xuyên, Văn Nam!”

Hạ Văn Nam dừng bước ngẩng đầu nhìn lên, trên ban công tầng hai là một Omega nam đang tươi cười vẫy tay với bọn họ.

Những tia nắng cuối ngày còn sót lại chiếu lên người Omega nam đang nằm nhoài lên ban công kia, khiến mái tóc đen nhuốm màu vàng óng, người đó cụp mắt nhìn xuống, khóe miệng tươi cười, sau đó quay người đi vào trong phòng.

Hạ Văn Nam nhỏ giọng hỏi: “Em trai anh đó hả?”

Minh Lộ Xuyên đáp: “Là ba tôi.”

Ba của Minh Lộ Xuyên, là một Omega nam tên Minh Khâm, lúc chú đi từ lầu hai xuống cũng là lúc Minh Lộ Xuyên và Hạ Văn Nam bước vào nhà.

Khi nãy khoảng cách khá xa nên Hạ Văn Nam không nhìn rõ được khuôn mặt của Minh Khâm lắm, bây giờ mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của Omega độ tuổi trung niên này.

Nhìn bề ngoài, Minh Khâm thực sự không giống một người đang ở tuổi trung niên chút nào, chú ấy giống với phần lớn các Omega khác, vóc người nhỏ nhắn không cao lắm, mặc dù không còn trẻ nữa nhưng vẫn mảnh khảnh như xưa. Làn da trắng nõn mịn màng, điểm này rất giống với đứa con trai Omega của chú, thoạt nhìn cứ tưởng là món đồ sứ tinh xảo đắt đỏ. Khuôn cằm thon nhọn, đôi mắt to tròn, ánh mắt trong veo như không hề nhuốm màu thời gian.

Nếu như bắt buộc phải tìm ra thì có lẽ là nếp nhăn trên khóe mắt và rãnh cười bên má.

Nói tóm lại, nhìn Minh Khâm như chỉ mới hơn ba mươi, càng không giống một người đã có đứa con trai lớn như Minh Lộ Xuyên.

Minh Khâm mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cùng với quần thể thao, vóc người chú nhỏ nhắn nên mặc đồ như vậy không khác học sinh là bao, chú đi tới trước mặt Hạ Văn Nam, đưa tay nắm lấy tay cậu, nói: “Văn Nam, ba nghe Tư Ngạn nói con bị mất trí nhớ.”

Hạ Văn Nam cảm thấy có chút khó chịu, ngại ngùng đẩy tay chú ra, chỉ đành đáp: “Từ sau năm hai đại học thì con không còn nhớ gì ạ.”

Minh Khâm nhíu mày: “Vậy con không nhớ nhà ba sao?”



Hạ Văn Nam đáp: “Vâng” Cậu nhẹ nhàng rút tay trở về rồi đút vào túi quần.

Minh Khâm lại hỏi: “Cả Lộ Xuyên con cũng không nhớ à?”

Hạ Văn Nam đưa mắt nhìn Minh Lộ Xuyên một cái: “Không luôn ạ.”

Minh Khâm cũng nhìn về phía Minh Lộ Xuyên: “Rốt cuộc bác sĩ nói thế nào? Lần trước ở trong điện thoại, con chưa nói rõ cho ba.”

Minh Lộ Xuyên đáp: “Là suy giảm trí nhớ do chấn thương gây ra, bác sĩ nói vẫn có hi vọng khôi phục nhưng cần phải mất một thời gian.”

Minh Khâm: “Vậy sao lại xuất viện nhanh thế? Ba còn đang định vào viện đi thăm Văn Nam.”

“Việc nằm viện không giúp khôi phục trí nhớ, bác sĩ khuyên nên về lại không gian sống ban đầu càng sớm càng tốt, có lẽ sẽ gợi lại một chút ký ức.”

Minh Khâm nhìn về phía Hạ Văn Nam: “Vậy có tác dụng gì không?”

Hạ Văn Nam: “Tạm thời chưa có ạ.”

Hàng lông mày của Minh Khâm vẫn luôn nhíu chặt: “Là vì không tìm được bác sĩ tốt sao? Có cần ba liên hệ với chuyên gia trong nước không? Hay là ra nước ngoài khám thử xem?”

“Không cần đâu ạ.” Minh Lộ Xuyên đáp, “Con sẽ tự giải quyết.”

Hắn vừa dứt lời, tiếng mở cửa liền vang lên, có người ở ngoài vừa trở về nhà.

Hạ Văn Nam quay đầu lại nhìn, là một Alpha nam cao lớn đang bước vào, thoạt nhìn Alpha đó còn rất trẻ, cùng lắm chỉ tầm hai mươi tuổi, mái tóc xoăn nhuộm màu vàng kim, tướng mạo khôi ngô đẹp trai. Cậu ta mặc bộ đồng phục bóng rổ, ba lô khoác một bên vai, tay còn lại thì ôm trái bóng rổ.

Lúc bước vào cửa, cậu Alpha đó còn đang xoay tròn trái bóng trên ngón tay, mãi đến khi nhìn thấy Minh Lộ Xuyên và Hạ Văn Nam thì mới dừng lại, nhồi bóng hai lần bên chân rồi ném đi, để trái bóng lăn tới góc tường.

“Về rồi à, Tiểu Cạnh?” Hạ Văn Nam thấy Minh Khâm lên tiếng.

Nam Alpha trẻ tuổi “Vâng” một tiếng rồi tiến lại gần Minh Khâm, cúi đầu hôn một cái lên mặt Minh Khâm, sau đó gật đầu với Minh Lộ Xuyên và Hạ Văn Nam: “Về rồi hả, Văn Nam có khỏe không? Hồi phục thế nào rồi?” Cậu ta hỏi một hơi mấy câu liền như vậy, có vẻ cũng chẳng vội biết đáp án, không đợi Hạ Văn Nam trả lời, cậu lại nói tiếp: “Em mới chơi xong trận bóng nên đi tắm trước đã nhé.”



Minh Khâm nở nụ cười: “Trận này có thắng không?”

Khóe miệng Alpha nhếch cao: “Tất nhiên.” Rồi cậu ta phất tay một cái, đi lên trên tầng.

Hạ Văn Nam lén kéo vạt áo Minh Lộ Xuyên, cậu đang thắc mắc người kia là ai mà ngại không dám hỏi thẳng Minh Khâm.

Nhưng vừa chờ Alpha kia đi khuất, Minh Khâm đã chủ động nói với Hạ Văn Nam: “Chắc Văn Nam cũng không nhớ Tiểu Cạnh đâu đúng không?”

Hạ Văn Nam vội vàng lắc đầu ngay lập tức.

Minh Khâm đáp: “Đó là bạn trai của ba, tên là Doãn Trạch Cạnh.”

Mới đầu Hạ Văn Nam còn tưởng Alpha kia là một là một người em trai khác của Minh Lộ Xuyên, cho đến khi cậu ta hôn Minh Khâm thì mới thấy sai sai, ngay lúc này Hạ Văn Nam cố gắng đè nén cơn sốc trong lòng, dùng giọng nói bình tĩnh nhất có thể đáp: “Trông cậu ấy trẻ thật.”

Minh Khâm nở nụ cười, thản nhiên đáp: “Năm nay em ấy hai mươi tuổi, vẫn đang còn học đại học.”

Hạ Văn Nam cố gắng kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt mình, tay thì siết chặt vạt áo của Minh Lộ Xuyên hơn một chút để trấn an cảm xúc thăng trầm trong lòng.

Minh Lộ Xuyên lạnh mặt nhìn cậu, ngay lúc ấy đột nhiên Minh Khâm nhìn về phía sau lưng Hạ Văn Nam: “Thần Thần?”

Hạ Văn Nam quay đầu lại, Minh Tư Ngạn đang ngồi xe lăn xuất hiện tại hành lang phòng khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK