• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hừa.

Minh Tư Ngạn nhìn thấy Hạ Văn Nam thì lập tức nở nụ cười rồi đi tới bên cạnh Hạ Văn Nam.

Hạ Văn Nam lấy cái lá đang che trên đầu xuống, tác phong điềm đạm như thể đang nhấc một chiếc mũ dạ.

“Sao anh lại ở đây? Lúc nãy em thấy anh với anh hai ra ngoài cùng nhau mà?”

Hạ Văn Nam thuận miêng đáp: “Tôi đi dạo chút.”

Minh Tư Ngạn cười nói: “À đúng rồi, sáng nay em nghe ba nói anh và anh hai định dọn đến nhà ba ở.”

“Hả?” Hạ Văn Nam hơi bất ngờ, “Thật không?”

Minh Tư Ngạn nghi hoặc: “Không phải sao ạ?”

Hạ Văn Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đang bàn bạc với anh cậu, vẫn chưa quyết định.”

“Về nhà ở tốt mà.” Minh Tư Ngạn nói, “Nhà đông người náo nhiệt, cơ thể anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn, ở đó có người chăm sóc anh.”

Hạ Văn Nam cười cười không nói gì.

Minh Tư Ngạn nói: “Chúng ta cùng đi lên đi.” Nói xong, cậu ta lại gần muốn khoác tay Hạ Văn Nam.

Hạ Văn Nam né tránh theo bản năng.

“Văn Nam?” Sắc mặt Minh Tư Ngạn kinh ngạc.

Hạ Văn Nam giơ tay dùng sức vỗ một cái vào vai Minh Tư Ngạn, ngữ khí vô cùng hào sảng: “Đi thôi nào, người anh em!”



Cú vỗ mạnh làm thân thể mảnh mai của Minh Tư Ngạn hơi lảo đảo, cũng khiến cho ý định muốn khoác tay của Minh Tư Ngạn biến mất, cậu ta hơi choáng váng, “Ừm” một tiếng thuận theo Hạ Văn Nam, Minh Tư Ngạn theo sau Hạ Văn Nam đi đến cổng chính của tòa nhà cao tầng.

Hai người tạm biệt nhau trong thang máy, một mình Hạ Văn Nam đi tiếp lên tầng hai mươi. Giờ cơm trưa vừa trôi qua không lâu, cả tòa nhà dường như yên tĩnh đến lạ, hành lang tầng hai mươi không có một bóng người.

Bên ngoài văn phòng của Minh Lộ Xuyên là nơi làm việc của trợ lý, Hạ Văn Nam gặp được Từ Phong và Omega nữ làm đổ ly cà phê vào người cậu ngày hôm qua.

Từ Phong nhìn thấy cậu liền đứng dậy chào.

Hạ Văn Nam vội phẩy tay, sau đó chỉ chỉ vào cửa phòng Minh Lộ Xuyên, nhỏ giỏng hỏi: “Có ở trong không?”

Từ Phong gật đầu.

Hạ Văn Nam thấp giọng: “Để tôi tự vào.” Cậu đi tới mở cửa phòng làm việc.

Thế nhưng ngay lúc này ở phía sau bàn làm việc lớn không có ai, Hạ Văn Nam thắc mắc quay đầu nhìn Từ Phong, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền bước vào trong, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa gỗ to dày.

Cậu đi tới trước phòng nghỉ ngơi thử vặn tay nắm cửa, thấy cửa có thể mở được từ bên ngoài thì chậm rãi đẩy ra một khe nhỏ, ló đầu vào nhìn thấy Minh Lộ Xuyên đang nằm ngủ ở trên giường. Hạ Văn Nam lặng lẽ đóng cửa lại, lui về ngồi vào bàn làm việc của Minh Lộ Xuyên.

Chiếc ghế xoay ở dưới dễ dàng xoay tròn nửa vòng, Hạ Văn Nam nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bên ngoài là các tòa cao ốc san sát nhau của CBD, phía trên là bầu trời xanh trong, nắng vàng xuyên qua tầng mây mỏng rọi xuống, khiến vạn vật đều được phủ ánh sáng mặt trời óng ánh.

Hạ Văn Nam tựa trán vào cửa kính, cậu cho rằng cửa sổ sẽ nhiễm hơi nóng từ bên ngoài, thế nhưng thực tế lại vô cùng lạnh lẽo, hơi lạnh dọc theo trán Hạ Văn Nam thấm vào cơ thể, hơi thở phả trên mặt kính tạo thành một mảng hơi nước nho nhỏ.

“Hạ Văn Nam.” Âm thanh lạnh lùng vang trong căn phòng yên tĩnh.

Hạ Văn Nam bị dọa cho hết hồn, cậu vội ngẩng mặt lên, không biết cửa phòng nghỉ đã mở ra từ bao giờ, còn Minh Lộ Xuyên thì đang đứng ngay trước cửa.

Minh Lộ Xuyên mới rời giường, lúc nãy ngủ nên hắn mặc đồ ngủ, còn bộ âu phục được treo lên phẳng phiu, bây giờ mặc vào vẫn giữ được nếp áo thẳng tắp. Chỉ là hắn chưa mặc cho hoàn chỉnh, áo ngoài mở rộng, vạt áo sơ mi chưa bỏ vào trong, nút áo đầu tiên vẫn để mở.

Hạ Văn Nam vẫn còn hơi sợ, “Minh Lộ Xuyên.”

Sắc mặt Minh Lộ Xuyên vẫn lạnh như băng không thua kém gì lúc đưa Hạ Văn Nam đến Cục Dân chính, hắn tựa vào bên khung cửa, nhìn Hạ Văn Nam không nói gì.

Hạ Văn Nam nói: “Anh còn giận hả?”

Minh Lộ Xuyên cười lạnh một tiếng: “Tôi giận chuyện gì?”

“Anh vẫn muốn ly hôn với tôi à?”

“Không phải em mới là người muốn ly hôn sao?”

Hạ Văn Nam đã nghĩ xong lời muốn nói với Minh Lộ Xuyên trước khi đến đây: “Không phải là tôi muốn ly hôn với anh, mà cũng không phải không muốn ly hôn. Chỉ là tôi thấy nếu ly hôn ngay lúc này thì thật không công bằng với anh và tôi, cho nên đợi đến khi tôi khôi phục trí nhớ đã rồi chúng ta lại nói đến vấn đề này.”

Minh Lộ Xuyên khoanh tay trước ngực: “Nếu như cả đời này em vẫn không nhớ lại được thì sao?”

Hạ Văn Nam suy nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần nghĩ đến cái giả thiết vô nghĩa đó, cố gắng thử mọi cách mới là biện pháp tốt nhất.”



Minh Lộ Xuyên trầm mặc một lúc, đứng thẳng đi tới chỗ Hạ Văn Nam.

Hạ Văn Nam vội đứng dậy khỏi ghế, nói với Minh Lộ Xuyên: “Giám đốc Minh, mời ngài ngồi.”

Minh Lộ Xuyên liếc cậu một cái, ngồi xuống.

Hạ Văn Nam dựa vào mép bàn làm việc, nói: “Chúng ta thương lượng một chút đi nhỉ?”

Minh Lộ Xuyên ngẩng đầu lên, lạnh mặt nhìn cậu.

Qua một lúc, Hạ Văn Nam ngồi quỳ xuống bên người Minh Lộ Xuyên, níu lấy tay vịn của ghế, ngửa đầu nhìn Minh Lộ Xuyên: “Giám đốc Minh, chúng ta tâm sự được hong?”

“Đừng có gọi tôi là giám đốc Minh.”

“Anh giai ơi?”

“…”

“Anh Lộ? Anh Xuyên? Anh Lộ Xuyên ơi?”

“…”

“Chồng ưi?”

“Cái gì?”

“Gọi nhầm rồi.”

Minh Lộ Xuyên cau mày: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”

“Hai chúng ta mỗi người đều nhường một bước, tôi sẽ tiếp nhận điều trị để sớm khôi phục ký ức, anh cũng không bắt tôi dọn đến nhà ba anh ở được không? Đối với tôi người nhà của anh cũng như người lạ vậy, đột nhiên phải chuyển đến ở chung với bọn họ thực sự tôi chịu không nổi.”

Minh Lộ Xuyên nặng nề thở ra một hơi, nghe như đang thở dài vậy: “Hạ Văn Nam, bây giờ em cảm thấy quan hệ của chúng ta là gì?”

Hạ Văn Nam cảm thấy vấn đề này thực sự rất khó trả lời, không bàn đến chuyện Minh Lộ Xuyên nghe xong có tức điên lên hay không, mà chính cậu cũng mông lung với đáp án của mình.

Hai chữ “bạn bè” lộn một vòng trong miệng cậu không thể nói ra, cậu cẩn thận từng li từng tí: “Đồng sàng dị mộng*… Vợ chồng?” Vừa nói, cậu vừa nhìn sắc mặt Minh Lộ Xuyên.

*Đồng sàng dị mộng: cùng chung sống làm việc với nhau nhưng suy nghĩ, chí hướng khác nhau.

May mà sắc mặt vốn khó coi của Minh Lộ Xuyên không vì câu trả lời này mà càng khó coi hơn nữa.

Hạ Văn Nam liền nói: “Vợ chồng kết hôn giả?”

Đột nhiên Minh Lộ Xuyên lên tiếng: “Hạ Văn Nam, có phải em vẫn luôn nghĩ như vậy không?”



“Gì cơ?”

“Có phải em luôn cảm thấy chúng ta không phải thật sự kết hôn?”

Hạ Văn Nam cảm thấy Minh Lộ Xuyên đang thăm dò cậu, vì vậy cậu lập tức thăm dò ngược lại: “Tôi nói vậy có đúng không?”

Đôi mắt lạnh lẽo của Minh Lộ Xuyên nhìn cậu: “Em có như vậy hay không sao tôi biết được?”

Hạ Văn Nam bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi cũng không biết, có nhớ rõ đâu mà.”

Ngay khi Hạ Văn Nam vừa nói xong câu đó, dường như Minh Lộ Xuyên lại càng buồn bực hơn, hắn cầm một xấp tài liệu trên bàn ném mạnh xuống đất.

Lần này Hạ Văn Nam thật sự sợ mất hồn vía, cậu vội đứng lên từ bên chân Minh Lộ Xuyên rồi lùi về sau hai bước. Khóe môi Minh Lộ Xuyên giật giật, lại mím chặt. Hạ Văn Nam lờ mờ đoán là hắn sắp bảo cậu cút ra ngoài, nhưng cuối cùng hắn không nói gì, chỉ đứng lên nhặt mớ tài liệu tán loạn dưới đất.

Hạ Văn Nam đứng bên cạnh nhìn hắn.

Minh Lộ Xuyên xếp tài liệu lại lên mặt bàn, không nhìn Hạ Văn Nam mà chỉ trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý nổi nóng.”

Hạ Văn Nam lấy làm sợ hãi: “Không sao, anh cũng nổi nóng với tôi nhiều rồi mà.”

Minh Lộ Xuyên giương mắt nhìn cậu.

Hạ Văn Nam nói: “Anh đừng đánh tôi là được rồi.” Nói xong, cậu lại bổ sung một câu: “Tuy tôi là Beta nhưng mà đánh nhau hơi bị ghê đó, chưa chắc anh đánh lại tôi đâu.”

Minh Lộ Xuyên buông tầm mắt, nhìn chằm chằm bàn làm việc hồi lâu: “Chuyện bên kia tôi sẽ nói với ba, em muốn làm gì thì làm đi, đừng ở đây phiền tôi.”

Hạ Văn Nam hỏi: “Thế tôi trở lại làm việc được luôn hả?”

“Tùy em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang