Đào Vị Lăng bị Kiều Sở Ân trói chặt hai tay ném lên giường. Hắn ngồi đè lên người y, trên tay cầm một con dao sắc bén. Đào Vị Lăng nuốt nước bọt cái ực, khí khái nói: “Muốn cắt thì cắt nhanh đi.”
Kiều Sở Ân quơ con dao qua lại trước mắt Đào Vị Lăng: “Không van xin nữa?”
“Cá nằm trên thớt rồi, tùy người định đoạt.”
Kiều Sở Ân cắm phập con dao xuống ngay cạnh cổ Đào Vị Lăng. Đào Vị Lăng hú hồn một phen, bị Kiều Sở Ân nắm cổ áo dữ dằn nói: “Ngươi đã lấy mất trinh bạch của ta, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta. Ngày mai chúng ta thành thân.”
Đào Vị Lăng ngẩn ra: “Hả…ả…???”
“Hả cái gì mà hả? Ngươi không thành thân ta liền thiến ngươi. Từ đây đến ngày mai ta sẽ theo sát canh chừng ngươi, bảo đảm ngươi không thể nào bỏ trốn được.”
Kiều Sở Ân nằm sang một bên mở to hai mắt canh chừng Đào Vị Lăng. Đào Vị Lăng dở khóc dở cười, nhìn đỉnh màn không biết nên vui hay buồn, cho đến lúc cảm thấy có một cánh tay đang vòng qua ôm cánh tay của mình, liếc mắt sang thì Kiều Sở Ân đã ngủ quên. Giống hệt như lúc nhỏ, khi ngủ chung hắn luôn có thói quen ôm chặt Đào Vị Lăng, thậm chí còn chui rúc trong lòng y tựa như mèo con.
Đào Vị Lăng thở dài, tiếp tục nhìn đỉnh màn: “Sở Ân, ngươi cứ như vậy…cả đời này ta buông tay cũng không nổi.”
33
Đào gia và Kiều gia liên hôn.
Tin này được truyền khắp các đường lớn ngõ nhỏ của kinh thành.
Thế nhưng…
Không ai biết là nhà nào gả đi, nhà nào lấy về?
Tóm lại một câu, hai nhà đều có hỷ sự.
Kiều Sở Ân bám theo Đào Vị Lăng như ong bám mật. Ngài minh chủ cùng đám bạn già của ông khó khăn lắm mới đẩy được Kiều Sở Ân ra tiếp khách để thủ thỉ thì thầm với Đào Vị Lăng.
Ngài minh chủ đau khổ nói: “Vị Lăng, ta có lỗi với con và phụ thân của con, nhưng mà Sở Ân cương quyết phải lấy con cho bằng được, ta cũng không còn cách nào. Năm nay vào dịp thanh minh, ta nhất định sẽ mang đồ cúng gấp đôi tạ lỗi với Đào hiền đệ. Huhuhu…”
Bạch lão bản chen vào: “Thật ra Sở Ân cũng không có gì xấu, mỗi tội hơi biến thái. Kiều tẩu qua đời đã lâu, đừng nói là cho Kiều huynh tái giá, chỉ tính chuyện Kiều huynh đi thanh lâu hay đến gần những nữ tử khác thì Sở Ân đã đủ nổi điên lên cầm roi đi hù dọa người ta rồi. Sở Ân đối với phụ thân nó còn vậy, huống hồ là đối với người chung chăn gối tương lai…ôi thôi…Vị Lăng, con phải bảo trọng.”
Giang đại phu nói: “Ta chỉ có thể nói là…tiệm thuốc của ta luôn hoan nghênh con. Nếu có thương tích gì thì cứ đến tìm ta, đừng cố nhịn, vạn nhất khiến thương tích thêm nặng thì không hay đâu.”
Chung sư phụ rươm rướm nước mắt nhìn y: “Con đã hy sinh thân mình lấy Sở Ân vì thiên hạ, nam nữ trong thiên hạ này đều sẽ ghi nhớ ân đức của con.”
Đào Vị Lăng giơ cao tay để ngăn những vị trưởng bối khác nói tiếp: “Thật ra, Sở Ân cũng không tệ vậy đâu.”
Sau đó, Đào Vị Lăng nghe được một tràng than thở. Lúc quay vào trong đổi hỉ phục, Đào Vị Lăng vểnh tai lên, các trưởng bối người này một câu, người kia một câu thay phiên nói lén y. Chung quy đều nói là mắt y không tốt.