Kiểm sát trưởng đứng lên, bắt đầu trình bày dài dòng. Thẩm Hạo nghe thấy chuyện tất cả người trong biệt thự Trình Phàm đều chết sạch, tâm trạng thích cực, ngay cả hít thở cũng trong lành hơn. Những kẻ trong cuộc đã chết, Tiểu Ngọc thuộc diện người mất tích khiến lòng anh nhẹ nhõm hẳn.
Chờ kiểm sát trưởng đọc xong, chánh án hỏi anh: “Bị cáo, anh có nghe rõ không?”
Thẩm Hạo nói: “Nghe rõ.”
Chánh án hỏi: “Bị cáo Thẩm Hạo có phản đối những tình tiết phạm tội trong bản cáo trạng không?”
Thẩm Hạo vui vẻ đáp: “Không.”
Cao Minh tức giận thở hổn hển giơ tay lên, la to: “Có!!! Đây là một vụ ẩu đả của băng đảng, hành vi của thân chủ tôi là hành vi phòng vệ chính đáng, không cấu thành phạm tội!”.
Chánh án vuốt cằm, ra hiệu nói: “Tiếp theo, công tố viên sẽ tiến hành thẩm vấn bị cáo.”
Công tố viên đứng lên, bắt đầu hỏi từng câu.
Cao Minh giẫm lên chân Thẩm Hạo, hơi thở rất khẽ. Anh cau mày, cố gắng nhớ lại lời khai của mình, trả lời với công tố viên.
Thẩm Hạo nhớ lại ngày đó, anh mặc quần áo cho Tiểu Ngọc, cầm túi to nhét vào trong tay cậu, để cậu đón xe trên con đường nhỏ gần đó.
Trước khi đi, anh đưa cho Tiểu Ngọc một cây súng lục cỡ nhỏ còn chưa dùng qua, dạy cậu qua loa. Nói cho cậu biết, nếu nhỡ gặp phải người của Trình Phàm có thể phòng thân; còn nếu không thì lau khô súng sạch sẽ, vứt vào cống thoát nước rồi ngồi xe chạy đến nơi xa xôi.
Chờ Tiểu Ngọc đi rồi, Thẩm Hạo mở khí ga, cầm dầu hắt lên đồ đạc và sàn nhà, ở ngoài cửa bắn một phát, ngay lập tức bùng lên ngọn lửa to. Anh quay về xe xắp xếp số đạn dược còn lại, chuẩn bị xong mai phục.
Trình Phàm phái người lập tức giết tới, vừa chữa cháy vừa đuổi giết Thẩm Hạo thanh lý môn hộ. Mất đi sự khống chế của Trình Phàm, trong ánh lửa bọn họ bắn nhau loạn xạ, ném vũ khí, tiếng súng nổ vang tận mây xanh.
Bắt đầu từ tiếng nổ mạnh đầu tiên, cục công an nhận ngay tin báo. Hành vi của băng đảng đã mất kiểm soát nghiêm trọng, ngạo mạn đến nỗi cảnh sát phải xấu hổ.
Trưởng cục công an thành phố A gọi điện thoại cho phòng ban, với lời lẽ nghiêm khắc hạ lệnh cho bọn họ hợp tác với tất cả cảnh sát chống bạo động, lái xe thiết giáp cho cái bang xã hội đen chó cái nuôi này nhìn biết tay. Cục trưởng rít gào: “Cần phải nhân cơ hội này một lưới bắt hết”, cũng cảnh cáo cấp dưới “Không đưa cái đám này vào thì tôi sẽ đưa anh vào đó”.
Cục trưởng phân cục không gọi điện thoại được cho Trình Phàm, hắn cảm khái nhận mệnh, ra lệnh cho toàn bộ cảnh sát ra trận. Hắn lấy cây bút mực gạch chéo lên lý lịch Trình Phàm, thì thầm: “Đừng trách bạn bè qua sông đoạn cầu, là do anh chơi quá trớn thôi”. Hắn treo khẩu súng bên eo, chuẩn bị ra ngoài.
Khi cảnh sát vũ trang cấp tốc bao vây hiện trường, cuộc đấu súng đang đến hồi gay cấn. Trên người Thẩm Hạo trầy da mấy chỗ lại sắp hết đạn, một giây cũng không chần chờ, anh chạy về phía côn sắt cảnh sát, nằm sấp tự thú.
Những người còn lại không cam lòng chửi bậy hoặc chạy thoát thân hoặc giằng co, cảnh sát người đông thế mạnh quyết tâm muốn diệt trừ băng đảng lớn này, bọn họ mang theo súng tự động, dùi cui điện và khiên, bắt đầu đếm ngược. Khi thời cơ đến, cảnh sát giống như vô số con chó săn, đánh úp về phía đám kẻ địch, đánh bại toàn bộ bọn họ, bắt lấy, đẩy vào trong xe cảnh sát giống như nhét vào túi tiền.
Xe cứu thương chờ ở bên cạnh, nâng người còn chưa chết đi lên. Tiếng còi gào thét thê lương. May mà dân khu biệt thự cao sang này không nhiều lắm, nhà trống rất cao, không có người dân nào thương vong.
Tin tức xã hội không có gì là bí mật, sáng sớm ngày hôm sau, thị trưởng cấp tốc gọi điện thoại cho trưởng cục công an, chất vấn ông về sự kiện tập kích khủng bố ngày hôm qua.
Trưởng cục công an một tay cầm bản tổng hợp vừa mới sửa sang lại, một tay nắm microphone, giải thích với ông ta: “Vì để bắt cái đám băng đảng đó, tổ lãnh đạo cục quyết định nhân cơ hội khi bang phái bọn họ sống mái với nhau, thiết kế mai phục. Chúng ta đã khống chế được hiện trường, không có người dân nào thương vong! Phá huỷ đám xã hội đen do Trình Phàm cầm đầu, đây vốn là tổ chức băng đảng ngầm lớn nhất, tính chất cực kỳ ác liệt! Không buông tha cho một tên tội phạm nào!”
Lúc này thị trưởng mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi vài câu về tình tiết vụ án. Cục trưởng tắt điện thoại của thị trưởng lại gọi điện sở công an, đồng thời ra lệnh cho thư kí đi viết tài liệu, bắt đầu trình báo 10 vụ án lớn và tiên tiến khen ngợi năm nay.
Người phát ngôn tin tức của cục công an cũng dự thính trong phòng xử án.
Luật sư Cao Minh khẳng khái trình bày lời lẽ một phen, nói rằng: “Khi sinh mệnh bị uy hiếp, thân chủ của tôi —— anh ta không còn lựa chọn nào khác!”.
Kiểm sát trưởng xụ mặt, đối kháng nói: “Trước khi anh ta lựa chọn, ít nhất đã giết chết 10 nạn nhân.”
Giọng điệu Cao Minh bị kiềm hãm, cầm lấy chứng cớ biện hộ còn nói thêm: “Anh ta chủ động tự thú nhận tội, hối lỗi sửa sai, cần được suy xét”.
Kiểm sát trưởng cười mỉm, quay đầu hỏi Thẩm Hạo: “Anh có hối hận không?”
Thẩm Hạo cũng cười lại với anh ta, bình tĩnh nói: “Tôi hối hận khi không giết sạch bọn họ.”
Kiểm sát trưởng mỉm cười với Cao Minh, yên ổn ngồi xuống.
Cao Minh tức giận thiếu chút nữa ngất đi, không chú ý tới kiểm sát trưởng lén thở dài, âm thầm làu bàu: “Đúng vậy, sao anh không giết sạch bọn họ… Hại ông đây còn phải viết nhiều bản ghi chép và đơn khởi tố, tống từng đứa từng đứa khốn nạn đi vào, mẹ nó,là đại công trình đấy!”.
Người phát ngôn tin tức của cục công an cũng có điều suy nghĩ, vuốt cằm, trong lòng phụ họa nói: “Đúng vậy, con mẹ nó sao anh không sảng khoái chút hả? Hại chúng tôi phí không ít chuyện nhỉ? Thiếu chút nữa phạm sai lầm!”
Ở bên ngoài phòng, người nhà của kẻ bị hại lớn tiếng kêu khóc, tiếng chửi rủa như núi kêu sóng gầm, cảnh sát toà án đứng thành một hàng, dùng tấm chắn ngăn cản họ ập vào.
Thẩm Hạo quay đầu nhìn thoáng qua biển người tấp nập sau lưng. Vô số ánh đèn chớp nhoáng vang lên, camera cấp tốc rung lắc. Đáng tiếc anh nhanh chóng quay đi …, sắc mặt hờ hững nghĩ: Thật có lỗi, tôi không thể đảm bảo được nhiều người nhà các người đến thế.
Phiên toà kéo dài trong bốn giờ, với những màn chứng minh, đối chất, hỏi han, biện hộ rườm rà. Trước mặt kiểm sát trưởng chồng chất một xấp tài liệu chứng cớ, đáp trả với luật sư đến khô miệng khô lưỡi, thiếu chút nữa không còn sức.
Chánh án gõ búa, cắt ngang màn giương thương múa kiếm hai bên, kêu hoãn phiên toà, buổi chiều tiếp tục.
Thẩm Hạo đi theo Cao Minh, bị áp giải đến phòng nghỉ ngơi uống nửa bình nước, cảm thấy giết người cũng không mệt mỏi đến thế.
Cao Minh giữ một bên cửa, hung tợn hỏi: “Moá! Anh muốn chết à?”
Anh dửng dưng nắm chai nước suối trong tay, hỏi: “Anh không khát? Thế tôi uống hết.”
Cao Minh chống đỡ bên trán, tìm cái ghế sô pha ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thẩm Hạo uống nước xong, thở một hơi, nói: “Anh cảm thấy có thể lật lại bản án?”. Trừ phi bọn họ xác chết vùng dậy, thưa đại luật sư…
Cao Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn anh, nói: “Tôi sẽ không để cho anh đập chiêu bài của tôi đâu! Ngu xuẩn! Tôi vừa mới thành danh, anh cũng phải sống sót để tiếng xấu muôn đời chứ!”
Anh nhún nhún vai, lắc lắc một chút, ngồi xuống đưa hộp cơm cho hắn. Cao Minh lấy chiếc đũa bới cơm, mơ hồ chỉ bảo anh. Thẩm Hạo gật gật đầu, cũng cầm đũa lên ăn hai miếng.
Hắn lấy chiếc đũa chọc anh, nói: “Có phải anh muốn bị bắn chết mới vui đúng không?”
Thẩm Hạo lấy ra điếu thuốc, tới gần ống thông gió, nói: “Bị nhốt tại chỗ không thể đi đây đi đó còn không bằng bị bắn chết.”
Cao Minh hít một hơi ngược vào, chỉ mấy hớp đã bới xong cơm, đi qua, tình cảm dạt dào nói cho anh về đạo lý cuộc sống, giống như chúa cha nhân từ xuống trần gian dạy bảo dê con vô tri.
Đầu anh to ra như được gom lại, vội vàng gật đầu, lấy bản tự thuật do Cao Minh viết, cố gắng đọc thuộc lòng.
Trong phòng nghỉ rất yên ắng, chữ viết trước mắt Thẩm Hạo dần dần nhoè đi, chuyển động kỳ ảo.
Thẩm Hạo nhớ lúc tìm được Tiểu Ngọc từ tầng hầm, cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi, phản ứng dại ra.
Anh mặc cho cậu một áo khoác lông, bên trong có thẻ căn cước giả và vé xe, để cậu đi dọc theo đường ra bên ngoài. Bóng dáng Tiểu Ngọc trong bóng đêm gầy yếu, cậu choàng một cái áo lông rộng thùng thình, giống một đứa trẻ mặc lầm số đo, một cơn gió lạnh ùa tới, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay.
Tiểu Ngọc đi hai bước, tỉnh táo lại, quay đầu hỏi anh: “Anh Hạo, anh không đi cùng em sao?”
Thẩm Hạo lắc đầu, nói với cậu: “Chúng ta tách ra đi. Chờ mọi chuyện qua đi, em ở tiểu khu XX, ở thành phố B gần đó chờ anh.”
Tiểu khu XX là nơi bọn họ từng ở, điều này hiển nhiên thuyết phục được Tiểu Ngọc. Cậu gật gật đầu, nói: “Anh Hạo, anh phải đến tìm em đấy.”
Thẩm Hạo mỉm cười với cậu, hứa hẹn nói: “Anh sẽ.”
Tiểu Ngọc giấu súng trong ngực, trên tay ôm túi to, khập khập khiễng khiễng, bước cao bước thấp đi đến con đường nghiêng gần đó, ngăn cản một chiếc xe taxi đằng xa, mất vài giây mới mở cửa xe rồi quay đầu lại nhìn anh.
Ánh mắt cậu vẫn giống như lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, như một con động vật nhỏ không nhà để về. Tiểu Ngọc sửng sốt, nhìn lại Thẩm Hạo, đôi mắt trong veo tràn ngập chờ mong, cũng đầy ắp mong manh, dường như chỉ xoa nhẹ thôi, cũng sẽ vỡ nát…
Thẩm Hạo phất phất tay với cậu, Tiểu Ngọc mới đi vào xe. Chiếc xe kia chở cậu nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
Dưới ánh sao sáng thưa thớt, Thẩm Hạo nhìn xe mình ở đằng xa, thì thầm: Chỉ có thể cùng em đến đây thôi…
Anh dạt dào thành kính cầu nguyện hy vọng Tiểu Ngọc có thể thuận lợi né tránh đuổi bắt, né tránh tất cả bẫy rập mơ hồ ở cuộc sống mai sau, không gặp được hung hiểm nào. Nhưng, Thẩm Hạo biết, đây chỉ là mơ tưởng của riêng anh.
Tiểu Ngọc có bị bắt lại không? Nhóc có an toàn tới thành phố B không? Nhóc có hít lại thuốc phiện không? … Mấy vấn đề này như đám mây u ám quấy nhiễu anh khiến anh mất ngủ hằng đêm. Thẩm Hạo một chữ cũng không nhìn vào, anh che mặt, gian nan thở dốc.
Buổi chiều mở phiên toà, công tố viên đổi thành hai gã kiểm sát viên khác cùng với Cao Minh ý chí chiến đấu sục sôi triển khai kịch liệt khẩu chiến “Tội và không tội”, “Cân nhắc mức hình phạt tình tiết”.
Vụ án này quá nổi tiếng, đề cập đến tổ chức xã hội đen trở thành lối thoát cho công chúng phát tiết cảm xúc bất mãn, trước đó tiến hành phiên toà dư luận, nghiêng một phía về mắng nhiếc chính phủ, đồng tình với bị cáo.
Truyền thông bàng quan ngồi xem tạo áp lực rất lớn cho công tố viên. Chánh án cũng bị dư luận làm cho chóng mặt nhưng vẫn kiên trì cố gắng xem hồ sơ, sắp xếp lại lý luận.
Chánh án không ngừng thôi miên bản thân “Mình phải tuân theo nguyên tắc suy đoán vô tội, những người bị giết chết không phải là tội phạm khiêu dâm, cờ bạc, ma tuý, bọn họ là dân lành, bị bắn chết tại nhà” … Rất hiển nhiên, suy tư của ông đã không còn thuốc chữa, từ chỗ ngồi bị cáo vượt lên trên thân thể người bị hại đã chết…
Bầu không khí hiện trường giống như cơn lốc xoáy, kịch liệt rung chuyển. Thẩm Hạo thờ ơ hờ hững nhìn bọn họ tranh đua lẫn nhau, quyết định sống chết của anh.
Cuối cùng, chánh án để cho Thẩm Hạo đứng lên, trình bày. Sau khi nghe xong, bọn họ tạm hoãn phiên toà, tiến hành thảo luận tập thể.
Chờ sau khi chánh án ngồi trở lại, toàn thể đứng dậy. Truyền thông tập trung.
Chánh án tuyên án trước toà: “Bị cáo Thẩm Hạo mắc phải ba mục tội danh là tội cố ý gây thương tích, tội cố ý giết người và tội tàng trữ trái phép súng đạn. Bên bào chữa đưa ra ý kiến phù hợp với sự thật, toà chấp nhận, hình phạt cho số tội được phán quyết như sau: Tử hình nhưng hoãn chấp hành, cướp đoạt quyền lợi chính trị chung thân!”.
Hoãn tử hình vô thời hạn không khác biệt mấy, Cao Minh hưng phấn đứng lên, vẫy tay qua lại giống như quyền vương chiến thắng bảo vệ được danh hiệu. Tia sáng đèn huỳnh quang tách tách rầm rộ.
Vẻ mặt Thẩm Hạo rất bình tĩnh, đối với anh, sự khác biệt này không lớn. Anh nhìn còng tay mình, trong lòng nhung nhớ Tiểu Ngọc điên cuồng.