Trầm Hạo trở lại phòng đơn, có được một khoảng yên tĩnh. Anh nhìn những vì sao bên ngoài lấp lánh, không ngôi sao nào sáng bằng đôi mắt Tiểu Ngọc. Trầm Hạo không buồn ngủ, anh đứng trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời, nhớ lại những vụn vặt trong quá khứ, chúng chảy xuôi trong lòng anh từng li từng tí.
Anh nhớ khi Tiểu Ngọc vẫn còn sống với anh.
Một ngày nọ, Tiểu Ngọc xem một bộ phim thần tượng bị trúng độc, trong một lần bất chợt, hỏi anh: “Anh Hạo, nếu ngày mai là tận thế, anh sẽ làm gì?”.
Trầm Hạo đang thay quần áo nói: “Em bớt thần kinh đi”.
Cậu tiến lại gần anh và thay đổi câu hỏi của mình: “Được thôi, thế nếu ngày mai anh sẽ chết thì hôm nay anh sẽ làm gì?”.
Trầm Hạo quay người mắng một câu miệng quạ đen rồi sau đó nhét quần áo cho cậu: “Đi giặt quần áo đi!”.
Tiểu Ngọc hừ một tiếng, cầm lấy quần áo, mang dép nhung lạch bà lạch bạch chạy đi.
Tiểu Ngọc là một nhóc thỏ, trải qua những ngày tốt đẹp, bắt đầu mơ mộng giữa ban ngày, cất giọng điệu xuân hoa thu nguyệt gì đó. Trầm Hạo cười bảo cậu đến lớp đúng giờ, đừng có để lãng phí học phí.
Khả năng chống đả kích của Tiểu Ngọc rất mạnh, thường xuyên nằm sấp thảm thiết rồi trong nháy mắt lên tinh thần. Anh không bao giờ lo lắng cậu sẽ luẩn quẩn trong lòng. Cho đến một ngày, Trầm Hạo tan tầm, đã là nửa đêm.
Khi trở về nhà, anh thấy Tiểu Ngọc đang nằm nhoài trên ban công, thất thần nhìn con đường vắng.
Trầm Hạo đi tắm xong, uống một cốc nước lớn, thấy Tiểu Ngọc vẫn ở đó, tư thế không thay đổi. Anh bước tới, phá tan suy tư của cậu trong màn đêm yên tĩnh: “Em đang làm gì vậy?”.
Cậu giống như bừng tỉnh, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy anh thì khẽ thở phào.
Anh nhìn những cảm xúc chứa đựng trong đôi mắt Tiểu Ngọc chưa từng thấy trước đây.
Lông mi cậu run run, hướng về phía anh, mang theo bi thương nhuộm màu sâu thẳm bởi đêm tối, Tiểu Ngọc nói: “Anh Hạo…… Mẹ em bị bệnh, sợ rằng sẽ chết…”.
Lần đầu tiên nghe cậu nói về tin tức người nhà bất ngờ đến vậy, anh lắp bắp kinh hãi, dụi tắt tàn thuốc, đưa tay chậm rãi sờ sờ đầu cậu, nói: “Em muốn về nhà gặp bà ấy à?”.
Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, ứa nước mắt nói: “Bọn họ không thích em … không cho em về nhà…”.
Trầm Hạo cau mày nói: “Cha em đâu?”.
Nước mắt cậu chảy xuống cằm, nghẹn ngào một hồi mới nói nhỏ: “Em không có cha…”.
Anh nghe vậy, không nói nữa, anh không biết an ủi người khác, đành mặc đồ cho Tiểu Ngọc, mang cậu đi mua vé tàu.
Lúc đó là vào đông. Tháng 12 vừa đến, các nhà buôn vội vàng treo bảng hiệu lễ giáng sinh, dựng lên cây thông Noel, treo vô số đèn màu, bóng bay để tạo nên không khí lễ hội ấm áp.
Tiểu Ngọc bật khóc vỡ òa dưới ánh đèn rực rỡ.
Có một giọng hát ngọt ngào truyền tới từ trung tâm mua sắm, giọng nói đầy từ tính, vần điệu rất nhẹ nhàng. Trầm Hạo cảm thấy Tiểu Ngọc giống như một nốt nhạc không hợp vần, một sản phẩm lỗi bị cả thế giới bỏ rơi.
Tiểu Ngọc hít hít mũi đi theo sau anh, đi suốt quãng đường.
Anh dừng lại, đi vào siêu thị 24 giờ mua kẹo mút sữa và miếng dán ấm bảo bối nhãn hiệu Thỏ Vàng.
Cậu ngậm kẹo mút trong miệng, trên người dán hai miếng ấm, tiếng khóc dần dần nhỏ đi, đi tới nắm lấy góc áo Trầm Hạo.
Anh lo lắng mẹ Tiểu Ngọc sẽ không còn nữa, rất đáng được thông cảm, có thể tuỳ hứng một lúc, xoay người lại nắm tay cậu. Tiểu Ngọc nhào vào lòng anh, nức nở.
Anh kéo cậu đến nhà ga. Đến cửa sổ mua vé và đưa cho Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc ngập ngừng cầm lấy vé, ánh mắt cậu chớp chớp. Trầm Hạo biết mỗi khi cậu nói dối, ánh mắt luôn như vậy. Anh giận tái mặt, giục Tiểu Ngọc ra ga.
Cậu úp mở một lúc, Trầm Hạo lấy tiền ra, đếm vài tờ rồi đưa cho cậu, nhét vào trong túi. Tiểu Ngọc cầm vé xe, vẫn đứng trong sảnh, bất động, như thể bị đóng đinh trên mặt đất.
Anh hối thúc một lúc lâu, trong lòng bốc hỏa, dùng sức đẩy mạnh cậu một cái, lớn tiếng quát: “Mua vé cho em rồi! Em có đi không hả?”.
Tiểu Ngư bị đẩy loạng choạng ngã xuống đất, đầu rũ xuống tuyệt vọng, không biết đang nghĩ gì. Trầm Hạo khẽ chửi một câu, mặc kệ cậu, xoay người đi về nhà.
Anh vừa đi được vài bước liền nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Tiểu Ngọc từ phía sau: “Anh Hạo!”.
Trầm Hạo kiên nhẫn, quay lại nhìn cậu. Tiểu Ngọc khóc nấc vài cái, trong mắt cậu là một khoảnh tuyệt vọng ảm đạm, nói với anh rằng: “Không cần trở về nữa…Khi bọn họ thông báo thì mẹ em đã chết rồi”.
Nước mắt Tiểu Ngọc ứa ra làm ướt cả sàn nhà bẩn thỉu của sảnh chờ, Trầm Hạo đứng ngây ra một lúc, rồi bế cậu lên, đặt cậu lên ghế, cầm cây lau nhà lau sàn.
Họ đi bộ không mục đích dọc theo những con phố đã tắt đèn.
Nước mắt Tiểu Ngọc dường như vô tận, anh lấy khăn giấy lau mũi cho cậu.
Khi ngọn đèn màu vụt tắt, những ngôi sao cuối cùng cũng toả ra chút ánh hào quang, Trầm Hạo kéo Tiểu Ngọc loạng choạng, đi ngang qua một trường tiểu học, anh nhấc cậu lên, để cậu trèo qua hàng rào, còn mình nhảy qua.
Cậu ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, anh đẩy cho cậu từng lượt từng lượt, chiếc xích đu phát ra âm thanh cót két.
Chờ Tiểu Ngọc khóc xong, anh đi mua một ít đồ uống nóng, đưa cho cậu một ly còn mình cũng ngồi uống trên xích đu bên cạnh, mũi Tiểu Ngọc đỏ lựng, uống một ít sữa nóng, bình tĩnh lại cùng ngắm sao với Trầm Hạo..
Trầm Hạo uống cà phê, không buồn ngủ nữa, châm một điếu thuốc chậm rãi hút.
Cổ họng của Tiểu Ngọc khàn khàn, kêu một tiếng, “Anh Hạo …”. Trầm Hạo ừ một tiếng.
Cậu nói: “Mẹ em chết vì ung thư …”.
Anh quay đầu nhìn lại cậu, thần sắc cậu phiêu diêu về một nơi xa xôi nói, “Mẹ em làm việc trong một quán bar … Bà ấy rất đẹp, rất được nhiều người thích bà ấy …”.
Trầm Hạo sờ sờ đầu cậu, Tiểu Ngọc phiền muộn nói: “Sau này bà ấy kết hôn, đối tượng của bà không thích em làm bóng đèn… Bèn đuổi em ra ngoài …”. Như sợ bị hiểu lầm, cậu nhanh chóng bổ sung thêm câu: “Anh Hạo, mẹ em đối xử với em rất tốt nhưng em trở về sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của họ, hơn nữa em cũng đã lớn …”.
Trầm Hạo gật đầu, nói: “Không sao, nhóc ở với tôi rất tốt”.
Cậu lại bắt đầu nấc lên, anh đưa cho cậu một bịch khăn giấy, cậu cố dằn xuống không khóc, bắt đầu nói linh tinh về mẹ xinh đẹp và đa tình, tuyệt sắc dịu dàng thế nào. Anh yên lặng lắng nghe.
Tiểu Ngọc kể chuyện xưa rất truyền kỳ, Trầm Hạo hoàn toàn không nghe ra thân thế ban đầu của cậu, cũng không biết cha mẹ cậu họ gì tên gì, Tiểu Ngọc không nói, mà anh cũng không hỏi.
Cậu nói chuyện hồi lâu, đột nhiên trầm mặc một lúc, mới quay đầu lại hỏi anh: “Anh Hạo, nếu em bị bệnh nan y cần rất nhiều tiền, anh sẽ cứu em chứ?”.
Trầm Hạo cau mày nhìn cậu: “Em còn nhỏ vậy sẽ mắc bệnh nan y sao?”.
Tiểu Ngọc rầm rì một tiếng, Trầm Hạo suy nghĩ một chút, thỏa hiệp: “Anh sẽ cứu em…”.
Cậu thấy uể oải với câu trả lời này, đôi mắt lại mong chờ nhìn anh, Trầm Hạo tăng giọng điệu: “Sẽ”.
Thái độ thiếu chân thành làm tan nát trái tim Tiểu Ngọc, cậu phớt lờ anh, quay đầu đi, một lần nữa bắt đầu thút thít. Anh hết cách, vắt óc suy nghĩ, tìm ít lời nói cho có lệ với cậu.
Đôi mắt Tiểu Ngọc đỏ hoe như con thỏ nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ “Anh nói dối em, anh là đồ hư hỏng, anh vốn không thích em” so với vừa rồi còn khổ sở hơn.
Trầm Hạo trong lòng đầy cáu kỉnh, xen lẫn chút phiền muộn không quen, hét với cậu: “Được rồi! Cứu em! Nếu không có tiền, tôi sẽ bán máu cứu em! Được chưa?”.
Tiểu Ngọc bị anh hét đến hoảng sợ, lông tơ dựng đứng lên, ôm dây xích đu, co người bên mép ghế, cậu ngơ ngác một lúc, trong chớp mắt, đột nhiên đứng dậy, nhào vào người anh, khóc nức nở.
Trầm Hạo ỉu xìu vỗ cậu vài cái, cảm thấy nghị lực của mình đã chịu đủ tàn phá, cậu vừa mới uống nước rồi lại khóc hết ra, không ngừng thút thít đến khi hừng đông hơi ló dạng.
Anh khiêng cậu lên, trước khi trời sáng, nhảy ra rào chắn, trở về nhà.
Trầm Hạo đặt cậu xuống giường, nhìn khuôn mặt cậu ngủ mê man, hiếm khi phiền não, anh thầm nghĩ: Nếu ngày mai nhóc tiếp tục nữa, mình có nên xin nghỉ không?
Sự lo lắng của Trầm Hạo hoàn toàn dư thừa, Tiểu Ngọc ngủ một giấc, tựa như tế bào tự động sửa chữa, không nhắc đến chuyện khiến cậu khóc cả đêm nữa, sau này không bao giờ nói về quá khứ nữa, mỗi ngày như thường lệ xem đài quả xoài.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nên làm gì thì làm đó nhưng đột nhiên anh bị cảm lạnh.
Trong 7,8 năm qua, anh chưa từng bị ốm. Anh tự hỏi, có lẽ bị cậu dằn vặt nên thoáng chốc quên mặc quần áo bông? Hay anh đã liên tục trực ca đêm mấy ngày? Dù sao thì anh bị ốm và cần phải nằm trên giường để nghỉ ngơi một chút.
Còn Tiểu Ngọc như thể sắp phải đối mặt với kẻ thù lớn, chủ động nấu cháo trắng cho anh, cậu cầm bát nhìn anh rơm rớm nước mắt như thể anh sắp chết, Trầm Hạo ghét bỏ nhìn cháo trắng, nói: “Sao em không bỏ thêm gì hết vậy?”.
Cậu nói lảm nhảm cằn nhằn một số điều vô nghĩa, khuyên anh ăn uống nhẹ để hồi phục sức khỏe tốt.
Anh nghe mà ê răng, quyết định không ăn mà đi ngủ.
Tiểu Ngọc cô đơn chạy vào bếp, cắt thịt lợn thành sợi và trứng muối rồi nấu cho anh ăn, Trầm Hạo ăn bữa ăn tình yêu của cậu nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm mà ngược lại bắt đầu sốt.
Cậu hoảng sợ, mắt ngấn nước, lấy khăn trong tủ lạnh ra, cẩn thận gấp lại thành một đống rồi đặt lên đầu anh, Trầm Hạo cảm thấy mình như thịt nướng, nướng cái khăn kêu xèo xèo, bốc khoí trắng.
Đi kèm với tiếng bốc hơi nước của anh, là tiếng khóc lóc thê lương của cậu, nếu anh không quá nóng, nhất định vứt cái khăn trên đầu xuống, đánh bẹp cậu.
Nước mắt Tiểu Ngọc tí tách rơi, cậu đau lòng muốn chết, nói năng lộn xộn: “Anh Hạo, anh sẽ không sao đâu. Nếu anh bị ung thư máu, em sẽ hiến tủy cho anh. Không có tiền, em sẽ bán thận…”.
Trầm Hạo bị nửa câu đầu của cậu thiếu chút nữa tức chết nhưng ở nửa câu sau lại chẳng hiểu sao được an ủi … Anh đang nâng bàn tay định đánh cậu, từ từ đặt xuống, rồi sờ má cậu. Anh vuốt ve khuôn mặt cậu, cảm thấy thịt ít đến đáng thương, xương tủy chắc cũng không được mấy lạng.
Cậu nắm tay anh, rúc vào chăn bông bên cạnh anh, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Trầm Hạo hết sốt, khi anh dậy thì thấy Tiểu Ngọc vẫn còn đang ngủ bên cạnh, mái tóc mềm mại quấn lại giống như một đứa trẻ lông lá.
Sau này khi họ ở bên nhau, cậu vẫn thường xuyên không ngoan ngoãn khiến anh nhận định, ngày đó cậu chắc chắn bị hỏng não mới trở thành dáng vẻ buồn nôn quỷ quái kia.
Sáng hôm đó, Tiểu Ngọc nắm tay anh, co ro ở bên cạnh, trong giấc mơ dường như chịu đựng sợ hãi và tra tấn, lông mày xoắn xuýt lại, bất giác nói mớ: “Anh Hạo … anh sẽ không chết đâu …”.
Anh Thẩm Hạo rút tay ra, lặng lẽ nhìn cậu một lúc.
Thẩm Hạo cảm thấy Tiểu Ngọc giống như một áng mây mềm mại, anh sẽ chẳng bao giờ đoán ra được cậu có dáng vẻ gì. Tiểu Ngọc bay tới bay lui trên không trung, có lúc hóa thành những áng mây trắng bông mịn hình con thỏ, có khi là cái bánh trôi mây đen lộn xộn rồi thỉnh thoảng áng mây mệt mỏi thì sẽ đổ mưa, tí ta tí tách.
Cậu như một áng mây lơ lửng, không hình thù.
Anh đặt cậu vào một cái cốc, cậu chỉ uống nước mà không nói chuyện.
Anh đặt cậu vào trong phòng, cậu xem TV, tắm bong bóng vô cùng vui vẻ.
Anh đặt cậu trong lòng mình, cậu rên rỉ, tựa vào vai anh.
Anh đặt cậu vào trái tim mình, cậu khẽ kêu to, khuấy động dư âm tận đáy lòng anh …
Trầm Hạo suy nghĩ thật lâu rồi quyết định cất Tiểu Ngọc ở trong tim mình