• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kế hậu thụ phong được một năm, Trương Tam cũng đã đến tuổi phải tới Thượng thư Phòng học tập.

Ở thế giới này, thường thì Thượng thư phòng sẽ là nơi mà tất cả hoàng tử cùng nhau nghe giảng bài. Nhưng sau khi Trương Tam nhập học, lại phát hiện xung quanh vắng vẻ, chỉ có mỗi cậu ngồi giữa thư phòng rộng lớn, tất cả phu tử đứng quanh cậu, cảnh tượng trông rất tếu.

Cậu biết đây là ý đồ của kế hậu, người phụ nữ đầy tham vọng ấy đang cô lập Thái tử ngay từ gốc rễ.

Trương Tam không tin vào số mệnh.

Dẫu không có bản lĩnh thực tế gì, song lòng cậu vẫn hiện hữu cái cảm giác ưu việt của người hiện đại, không muốn dễ dàng khuất phục như vậy. Cậu muốn dốc hết khả năng thay đổi tình hình, cho đến khi tìm được người bạn ấy.

Trương Tam ngoan ngoãn đi học vài hôm, đợi đến lúc Đế Hậu tới kiểm tra việc học mới ngại ngùng thưa: “Nhi thần ngày ngày ngồi một mình, hiu quạnh và buồn chán lắm ạ. Mong phụ hoàng mẫu hậu khai ân, chỉ cần cho thêm một người bạn cũng được.”

Cậu muốn thử kết bạn, bồi dưỡng thế lực của mình.

Hoàng đế nhìn kế hậu một chút. Kế hậu xoa đầu Trương Tam, mỉm cười nói: “Vậy hãy để Bạc nhi đến học cùng con đi.”

Hạ Hầu Bạc lớn hơn cậu mấy tuổi, tuy là con thứ xuất thân hèn mọn, lại trông rất tuấn tú nhã nhặn, tài đức hơn người. Chỉ những lúc cậu ta làm lễ mới không giấu nổi sự căm ghét lạnh lẽo trong ánh mắt.

Phu tử khiến Hạ Hầu Bạc ngồi đối diện Thái tử.

Trong tiếng giảng bài dài dòng, tầm mắt Trương Tam càng ngày càng trĩu nặng, đương lúc sắp gục xuống, một tiếng “Chát!” lại thình lình ập vào lỗ tai.

Cậu như trở lại tiết toán ở trường trung học, hoảng sợ ngẩng đầu.

“Chát!”, lại thêm một tiếng. Thước của phu tử giơ lên thật cao rồi quật mạnh xuống lòng bàn tay của Hạ Hầu Bạc: “Không được mất tập trung!”

Hạ Hầu Bạc không mất tập trung.

Phu tử chỉ là muốn cậu ta gánh tội thay Thái tử thôi.

Tiếng giảng bài vang lên lần nữa, Hạ Hầu Bạc siết chặt bàn tay sưng tấy, trừng Trương Tam chòng chọc, môi mỏng mím thành một đường nhỏ.

Sau khi tan học, Trương Tam lập tức hỏi tiểu thái giám đi theo mình: “An Hiền nè, Hạ Hầu Bạc bị sao vậy? Đừng có giấu giếm ta, coi chừng ta điều tra ra đó.”

An Hiền nơm nớp lo sợ, không nói rõ, nhưng cậu cũng nghe hiểu đại khái: Trong lịch sử cung đấu dài đằng đẵng, mẫu hậu quá cố của mìnhđã hại chết mẹ Hạ Hầu Bạc.

Nhưng mà, người trong cuộc cũng chết hết rồi, trong chốn thâm cung này, thật giả lẫn lộn, chẳng biết đâu mà lần, ai dám chắc rằng chuyện đó đúng thật là vậy cơ chứ?

Điều duy nhất mà Trương Tam có thể xác nhận rõ chính là: Hạ Hầu Bạc hận cậu.

Mà kế hậu vô cùng khoái trá với việc khiến sự thù hận này càng thêm đậm sâu.

Kể từ ngày đó, tất cả phu tử đều phạt Hạ Hầu Bạc rất nặng. Chẳng mấy chốc họ không còn đủ thước nữa, trong Thượng Thư Các lại xuất hiện những cành liễu.

Ngay cả thái giám cung nhân, cũng muốn tranh nhau thể hiện ý tưởng trước đồ ăn thức uống, biến ra hàng tá biện pháp làm nhục người khác. Mỗi khi Hạ Hầu Bạc bình tĩnh uống nước bẩn, thể nào họ cũng sẽ mừng khấp khởi nhìn về phía Trương Tam, cứ như đang chờ mong cậu ban thưởng không bằng.

Nghe nói, kế hậu đã dặn dò bọn họ thế này: “Nếu cơn đau của Thái tử phát tác, thì bên cạnh nó buộc phải có người đau hơn nó.”

Trương Tam lại yếu ớt cầu giúp đỡ vài lần, nhưng lúc này Hoàng đế đã dần dần không lo việc gì nữa, toàn bộ giao cho kế hậu làm chủ.

Kế hậu không khai ân việc chuyển Hạ Hầu Bạc đi, thậm chí còn gọi thêm nhiều hoàng tử bị ghẻ lạnh khác tới.

Dễ dàng mường tượng ra, mỗi đồng môn đều trở thành đạo cụ giúp “Kế hậu dỗ Thái tử vui vẻ”. Ở trong mắt mọi người, Trương Tam luôn trói chặt với kế hậu, thân thiết như mẹ con ruột thịt.

Đôi khi Trương Tam lại nghĩ, cô lập Thái tử có nhiều cách, kế hậu lựa chọn cách cấp tiến nhất. Có thể là bởi sau khi sẩy thai năm đó, bà đã sớm hận tất cả hoàng tử.

Lúc ấy người phụ nữ kia đâu ngờ được rằng, trong Thượng thư Phòng đầy đủ Ngũ Độc, cuối cùng sẽ nuôi ra một con sâu còn độc hơn cả mình.

Vết máu bầm trên người Hạ Hầu Bạc càng ngày càng nhiều, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Trương Tam lại càng ngày càng thu liễm. Nét mặt cậu ta hoàn toàn chẳng có gì là thù hận cả, mặt mày ôn tồn lễ độ, mỉm cười lễ phép khiêm nhường. Cậu ta được nhiều người quý mến, tất cả hoàng tử bị ngược đãi đều đoàn kết ở phe cậu ta.

Trương Tam không tin vào số mệnh.

Cậu từng thử đứng ra lúc phu tử răn dạy đồng môn, biện luận dựa vào lí lẽ. Phu tử già nua tỏ vẻ sợ hãi khi cậu hành lễ, xin cậu bớt giận, sang hôm sau còn sử dụng bạo lực nặng nề hơn. Sự phản kháng của cậu biến thành một trò hề vụng về, khua mồm múa mép dưới cái nhìn chế giễu của các hoàng tử.

Cậu từng thử tự mang cơm cho mọi đồng môn với hi vọng có thể xoa dịu quan hệ. Cậu tự mình lựa chọn đồ ăn và bánh ngọt phong phú, tận mắt theo dõi cung nhân bỏ thức ăn vào hộp cơm mang đến Thượng thư phòng. Song, ngay khi các đồng môn mở hộp cơm ra, lại chỉ có cám bã đập vào mắt.

Có một hoàng tử nóng nảy hết chịu nổi nữa, hất ngã hộp cơm ngay tại chỗ: “Thái tử điện hạ quả là biết quan tâm người khác!”

“Tam đệ à.” Hạ Hầu Bạc vỗ vai vị hoàng tử kia, tỏ ý cậu ta hãy bình tĩnh, lập tức nho nhã lễ phép nói, “Đa tạ Thái tử ban thưởng.”

Trương Tam: “Không phải em —— đây không phải —— người đâu!”

Tiểu thái giám bỏ thức ăn vào hộp quỳ trên mặt đất khóc đến thắt ruột. Lúc Trương Tam giận dữ mắng y, các hoàng tử lại để lộ ánh mắt xem trò hề tự biên tự diễn.

Trương Tam hết đường chối cãi, đầu đau như muốn nứt ra, nhấc chân đạp tên thái giám kia một phát: “Rốt cuộc là ai sai ngươi làm trò này hả, khai mau!”

“Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng…”

Chính lúc này, Hạ Hầu Bạc bỗng dịu dàng cất tiếng: “Tội của hoạn quan này không đáng chết, mong điện hạ hãy rộng lượng thứ tha.” Nói đoạn, lại ăn luôn trấu.

Trương Tam đứng sững tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

Vừa nãy, trong phút chốc, cậu phát hiện tiểu thái giám và Hạ Hầu Bạc trao đổi ánh mắt.

Trong lúc cậu chơi nhà chòi và ôm ấp cái suy nghĩ “xoa dịu quan hệ”, thì Hạ Hầu Bạc đã học được cách vu oan hãm hại, mua chuộc lòng người.

Cậu còn thử cáo ốm liên tục nửa tháng, dứt khoát không đi Thượng thư phòng nữa.

Lúc này, kế hậu vốn thờ ơ lãnh đạm với cậu lại ra chiều lo lắng ngồi xuống mép giường: “Đạm nhi con à, bệ hạ nghe phong thanh con không chỉ lười học mà còn nghĩ đủ cách hạ nhục đồng môn, giờ người đang giận lắm, mau sang dập đầu tạ lỗi với người đi con.”

Trương Tam dù tức khủng khiếp nhưng vẫn cố giữ chiếc mặt nạ dại khờ ma lanh của mình, nhìn ả chằm chằm và hỏi bằng giọng ráo hoảnh: “Rốt cuộc ai là kẻ làm nhục bọn họ, nhi thần tin rằng mẫu hậu tinh tường hơn cả.”

Kế hậu kinh ngạc hỏi: “Ai thế? Nói đi, mẫu hậu đòi lại công bằng cho con.”

Trương Tam: “…”

Trương Tam viết một lá thư thật dài, tự nhét vào trong tay Hoàng đế.

Cậu dốc hết toàn bộ trí thông minh, đầu tiên là tâng bốc phụ hoàng nhân hậu một trận, rồi thuật lại việc mình gặp gỡ các huynh đệ một phen, cậu không tỏ rõ nỗi oan ức mà chỉ nói rằng mình lo cho phụ hoàng, sợ ông bị kẻ gian lừa gạt.

Song cậu không chờ được hồi âm từ Hoàng đế.

Kẻ xuất hiện ở trước mặt cậu vẫn là kế hậu mỉm cười: “Thái tử ơi là Thái tử, bổn cung xem con như máu mủ ruột thịt, ngờ đâu con lại hiểu sai về bổn cung đến vậy, quả là khiến người ta đau xót khôn kể.”

Trương Tam: “Phụ hoàng ông ấy —— ”

Kế hậu cười nhạo: “Con tưởng giờ đây phụ hoàng con còn kiểm soát nổi tiền triều hậu cung à? Nói cho con hay điều này, đời ta hận rất nhiều người, nhưng hận nhất thì không ai khác ngoài ông ta cả.”

Trái tim Trương Tam như hẫng lại một nhịp.

Người phụ nữ này đã dám nói thế rồi, chẳng lẽ cậu sẽ bị diệt khẩu ư?

Kế hậu cà móng tay dài ngoẵng lên má cậu, đâm ra một giọt máu: “Nếu con không muốn làm mẫu tử đồng tâm với bổn cung, thì ắt có hoàng tử khác nguyện ý.”

Giây phút đó, lần đầu tiên Trương Tam sực hiểu một điều.

Trong câu chuyện này, cậu là ai, cậu là người ra sao, đều không quan trọng.

Trương Tam quỳ phịch xuống trước mặt kế hậu, dập đầu nói: “Là nhi thần bất hiếu, nhi thần nguyện diện bích sám hối(*).”

(*) Ngồi xoay mặt vào vách để kiểm điểm về những lỗi lầm do mình gây ra.

Suốt chuỗi ngày cậu diện bích sám hối, bụi hoa Ông Lão được xếp theo hình SOS ở Vườn Thượng uyển lại đến mùa trổ bông.

Trương Tam lần lượt chạy tới quan sát lớp đất, rồi lại lần lượt thất vọng trở về. Mãi đến một ngày, cậu bất ngờ dừng bước từ xa —— lớp đất dưới bụi hoa đã có dấu vết bị đào xới.

Trương Tam chẳng buồn tìm xẻng nữa, cậu quỳ thụp xuống vươn tay không đào đất, đào ra chiếc hộp chôn tuốt sâu bên trong.

Cậu dùng móng tay bẩn cạy mở hộp. Tờ giấy được giấu bên trong đã biến mất, thay vào đó là một phiến lá có hình thù kì lạ.

Mấy ngày sau, Trương Tam tìm hết từng thân cây, cuối cùng phát hiện ra gốc cây có kiểu lá ấy nằm ở một góc thâm cung nào đó.

Cậu lại sờ thân cây từng tấc từng tấc, cuối cùng sờ đến một kí tự được khắc cẩn thận: “Sửu.”

Đêm khuya giờ sửu, Trương Tam lén cung nhân ngủ say chạy tới, một mình đi tới gốc cây kia.

Một tiểu cung nữ gầy yếu đang đốt đèn đứng dưới tàng cây, mặt tái mét nhìn về phía cậu.

Trương Tam ngừng thở.

Cậu chạy chậm đến trước mặt nàng: “…Bạn đang giữ tờ giấy của tôi hả?”

Tiểu cung nữ run tay vứt phăng đèn lồ ng, đột nhiên quỳ thụp xuống: “Xin điện hạ tha mạng, nô tì không biết đó là đồ của điện hạ ạ!”

Trương Tam nhìn phản ứng của nàng, trái tim dần dần nguội đi.

Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, thử thăm dò nàng: “Hello?”

Tiểu cung nữ mờ mịt mà sợ hãi.

Máu trong người Trương Tam lạnh dần: “Nếu như bạn không hiểu ý nghĩa bụi hoa đó, sao lại đào lên?”

“Nô tì… Nô tì đang hầu hạ trong thiên điện gần đó, hay thấy một bóng người đi quanh quẩn phía xa xa, lại thấy hình dạng kì lạ của bụi hoa ấy nên sinh lòng tò mò, bèn đào thử…”

Tiểu cung nữ cất giọng nghẹn ngào: “Kiểu chữ trên tờ giấy ấy rất lạ, đọc vô nghĩa quá, nên nô tì tưởng rằng… Tưởng rằng là thị vệ nào đó không biết chữ… Nô tì đáng chết!”

Trương Tam phì cười.

“Đừng diễn, bạn sợ tôi hại bạn à? Tin tôi đi, chúng ta là đồng loại đó.”

Tiểu cung nữ khó hiểu.

“Ở… ở thế giới này… tôi chỉ có mỗi mình bạn thôi.” Trương Tam đến gần nàng từng bước, nhưng nàng lại thụt lùi.

Trương Tam đứng khựng.

“Không phải thật à?”

“Không phải… gì cơ?”

Trương Tam bất ngờ nở nụ cười trìu mến, vươn tay xoa nhẹ mặt nàng: “Không có gì. Lần này bạn biết được bí mật của tôi rồi.”

Tiểu cung nữ thẹn thùng, dù chưa hiểu chuyện gì.

Bàn tay Trương Tam từ từ dời xuống cần cổ nhỏ yếu của nàng.

Trước khi mặt trời mọc, cậu đã đẩy nàng xuống hồ.

Đó là người đầu tiên cậu gi ết chết.



Dữu Vãn Âm tìm các cung nhân đáng tin hỏi thăm tin tức, không một ai hay bụi hoa Ông Lão kia là do ai trồng.

“Họ nói, những năm qua không ai động tới Vườn Thượng uyển cả.” Dữu Vãn Âm thất vọng nói.

Hạ Hầu Đạm nhún nhún vai: “Đấy thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà, là cô cả nghĩ thôi.”

“Nhưng nhìn từ trên cao xuống thì nó giống chữ SOS lắm…”

Hạ Hầu Đạm: “Có vấn đề mới nảy sinh nè, hoa này vừa đến mùa trổ bông thôi nên còn lâu lắm mới tàn. Ngày nào đó Tạ Vĩnh Nhi đi ngang qua, cũng nhìn nhầm Đôi Rồng Vờn Ngọc thành SOS như cô, cô đoán cô ta sẽ nghĩ thế nào?”

Dữu Vãn Âm bừng tỉnh, che miệng lại: “Cô ta cũng sẽ hoài nghi có đồng loại xung quanh mình.”

“Tiếp theo, chưa chừng ngày nào đó cô ta bỗng dưng khôn ra, sẽ hoài nghi hai tụi mình đấy.” Hạ Hầu Đạm dần đánh lạc hướng.

Dữu Vãn Âm lo âu: “Thế thì không thể lưu lại bụi hoa đó rồi, tìm lí do gì để nhổ nó đây?”

“Buồn cười, trẫm muốn tân trang Vườn Thượng uyển thì cần gì lí do?”

Xế chiều hôm ấy, sau khi xác nhận Tạ Vĩnh Nhi không đi ra ngoài, Hạ Hầu Đạm sai người sửa sang bụi hoa.

Hoa Ông Lão bị nhổ bật gốc tất cả, Hạ Hầu Đạm ngồi trong đình vọng xuống, ánh mắt vô cảm.

Hắn vừa quay đầu, Dữu Vãn Âm ở bên cạnh lại ủ dột vô ngần.

Hạ Hầu Đạm bật cười: “Sao vậy?”

Dữu Vãn Âm ngượng ngùng: “Anh nghĩ tôi ảo tưởng sức mạnh cũng được, nhưng tôi vẫn đang lo ngộ nhỡ có đồng loại nào đó, trăm cay nghìn đắng trồng hoa cầu cứu, kết quả chẳng những không đợi được câu trả lời mà còn bị nhổ hết hoa… Hay chúng ta chôn lời nhắn ở chỗ đó nhỉ?”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Hạ Hầu Đạm trìu mến nhìn cô: “Có nguy cơ bị Tạ Vĩnh Nhi phát hiện.”

“Thôi được rồi.” Dữu Vãn Âm từ bỏ.

19 – hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK