• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hầu Đạm kéo Dữu Vãn Âm về phòng dùng bữa, A Bạch thì rất chi là kiên nhẫn, bám riết không tha: “Thêm một bộ bát đũa nữa nhé?”

Dữu Vãn Âm hết hồn. Người giang hồ đều to gan thế hả?

Hạ Hầu Đạm liếc y một cái, mặt vô cảm nói: “Quét hết đống cánh hoa ở đằng kia đi.”

A Bạch ngoái đầu nhìn thử: “Có cung nhân đang quét rồi.”

“Vậy trồng lại vườn hoa lần nữa.”

“Đừng nhỏ mọn vậy mà, cho ta ăn ké một bữa thôi…”

Hạ Hầu Đạm khẽ ho, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn: Đừng được đà lấn tới, đã giao kèo là giả bộ không quen nhau mà.

A Bạch hơi khựng lại, thu liễm giọng điệu chút đỉnh: “Ta sẽ không ăn chực. Nghe bảo, bệ hạ có hứng thú với tin tức của nước Yên nhỉ?”

Dữu Vãn Âm sững sờ: “Ngươi biết chuyện ở nước Yên hả?”

Nước Yên trong đầu cô chính là một đống gạch men mơ hồ, chỉ nhớ sơ sơ có giả thiết nội loạn, chi tiết đều lướt sạch bách. Giờ đây muốn đưa yên thử vào, ngăn chặn tai hoạ chiến tranh, đành phải tính đến việc khiến nội bộ bên họ chia bè kết phái, sau đó mượn lực để đánh trả.

“Biết biết, ta biết nhiều thứ lắm, ta còn từng giết…”

Hạ Hầu Đạm vỗ mạnh vào vai A Bạch, ngắt lời y, nói với khí áp thấp: “Ngồi xuống.”

Hạ Hầu Đạm vẫy lui cung nhân phân thức ăn, chỉ còn lại ba người ngồi vây quanh bàn, A Bạch đã được như nguyện ngồi xuống cạnh Dữu Vãn Âm.

Y ngó hết hai bên, đưa tay bóc khăn che mặt, bắt đầu ăn.

Dữu Vãn Âm tò mò nhìn mặt y. Là một thanh niên khá tuấn tú, khí chất hoàn toàn trước ngược với Hạ Hầu Đạm. Da hơi rám nắng, hình như thường xuyên ở ngoài; hai hàm răng trắng bóc, toàn bốc thịt ăn, nhét phồng cả hai quai hàm.

A Bạch nốc rượu, bỗng nghiêng đầu cười gian với Dữu Vãn Âm, ánh mắt ấy như đang muốn hỏi rằng: Nhìn chế làm giề? Ngon giai không?

Dữu Vãn Âm: “…”

Người giang hồ đều bạo dạn vậy hả?

Cô không kìm được trông sang Hạ Hầu Đạm. Cũng chẳng rõ Hạ Hầu Đạm có chú ý tới tiết mục này không, hắn chỉ nói với vẻ hờ hững: “Bàn việc chính.”

“À được được, nước Yên. Nước Yên chính là một quốc gia nhỏ lạc hậu, nghèo đói, thiếu cơm ăn áo mặc, nên muốn cướp của chúng ta.” A Bạch cười nhạo, “Toàn là vài người Man chưa khai hóa, nhưng thằng nào thằng nấy cũng đánh đấm khiếp lắm, chạy còn nhanh nữa, hễ chúng xông vào là lại đốt, giết, cướp của, cướp hết rồi bỏ đi.”

Dữu Vãn Âm: “Đó không phải bọn cướp à.”

“Ngươi nói bọn họ là cướp, họ còn hận chúng ta lắm, ngóng trông người dân Đại Hạ chết sạch để nhường vị thế cho họ đây này.”

Hạ Hầu Đạm: “Vương thất của nước Yên thì thế nào?”

“Chú cháu tranh quyền. Yên vương hiện tại tên là Zahenwakhan, cháu của ông ta thì tên Tours, là cao thủ hàng đầu của nước Yên. Hai chú cháu ganh ghét nhau lắm, chí hướng chung duy nhất là hận Đại Hạ. Nghe đâu đó, họ đang tranh nhau đưa thích khách vào Đại Hạ, g iết chết vương công quý tộc nhiều hết cỡ —— đó không phải một phần trong kế sách nào cả, chỉ đơn giản là vì hận thôi.”

Dữu Vãn Âm nâng trán hỏi: “Thù gì mà ghê quá vậy? Trong số hai tên đó liệu có ai dễ dụ không?”

A Bạch lắc đầu nguầy nguậy: “Không ổn đâu. Ở trận trước Yên vương đã bị người dân Đại Hạ chọc mù một mắt, Tours thì hơi cay cú bệ hạ của chúng ta.”

“Cay cú?”

Hạ Hầu Đạm nâng chân đạp A Bạch dưới bàn.

A Bạch lại nói liến thoắng: “Nương nương chưa nghe kể về mỹ nhân Sani hả? Sani là người tình cũ của bạn gã Tours, năm đó bị đưa vào trong cung Đại Hạ ca múa, danh tiếng vang dội. Tuy vậy bệ hạ bạc tình, chỉ tặng cho cái danh mỹ nhân. Kết quả không bao lâu sau, ả ám sát bệ hạ bất thành, bị tru sát. Nước Yên cũng vin vào đó mà tuyên chiến với nước ta.”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Dữu Vãn Âm: “…À, tự dưng ta quên ấy mà.”

Loại bí sử cung đình này, cho dù cô có là nguyên chủ cũng chưa chắc đã biết.

Nói đi thì phải nói lại, sao A Bạch là nghe ngóng được cơ chứ?

Dữu Vãn Âm vừa mới nảy ra ý nghĩ đó thì Hạ Hầu Đạm lại đưa đũa gắp một miếng cá cho cô: “Bất kể có thể thành công hay không, trước tiên cứ cử người đi thương lượng với họ đã. Hòa đàm ngừng chiến tranh là kế hoạch lớn của quốc gia, nếu trong số họ có quân chủ tài đức sáng suốt, hẳn sẽ hiểu cần đặt việc tư sang một bên. Vãn Âm, nàng nghĩ phái ai đi là phù hợp nhất?”

Dữu Vãn Âm bị dời sự chú ý: “Ờm… Trong số các họ trò được chiêu mộ lúc trước, Uông Chiêu là một nhân tài ngoại giao, còn biết nói tiếng Yên nữa.”

“Được, thế để hắn đi.”

“Nhưng nhằm tránh Đoan vương sinh nghi, chúng ta phải hành động trong âm thầm, không thể công khai cử sứ thần mà phải lén đưa hắn ra ngoài. Biên tái vùng Tây Bắc có lính gác thuộc trung quân, một thư sinh như hắn liệu có lẻn đi thuận lợi không?”

A Bạch chen ngang: “Vậy thì đừng đi ra từ Tây Bắc nữa?”

“Đại Hạ chỉ tiếp giáp với nước Yên ở Tây Bắc thôi.”

A Bạch xoa xoa tay, giải thích: “Là như thế này, Lạc tướng quân ở trung quân chơi thân với Đoan vương, nếu mà so sánh, thì cánh quân hai bên còn lại sẽ ít thân với Đoan vương hơn. Hữu quân trấn thủ Nam cảnh, Vưu tướng quân dẫn quân vừa hay mới về triều báo cáo công việc.”

Hạ Hầu Đạm thoáng chau mày.

A Bạch nhìn Hạ Hầu Đạm, trưng cầu ý kiến: “Theo ta thấy, chi bằng cho tên Uông Chiêu kia một chức quan nào đó, rồi nhét vào hữu quân, để hắn về Nam cảnh với Vưu tướng quân? Nếu hai người không yên tâm, ta sẽ đi tòng quân chung với hắn, đến lúc đó ta sẽ hộ tống hắn, cùng tìm cơ hội bỏ trốn ở biên giới Tây Nam, hướng về nước Khương, rồi đi đường vòng sang Nước Yên nhé.”

Dữu Vãn Âm: “Nước Khương là nơi nào nữa?”

A Bạch lơ đễnh phất tay: “Là một quốc gia còn khép kín và nhỏ hơn nước Yên, có lúc thì giúp nước Yên làm phường cướp bóc, chiến cuộc mà hỏng thì lo chạy lấy người ngay, tóm lại không đáng ngại đâu.”

Hạ Hầu Đạm vẫn chau mày, lắc đầu bảo: “Tòng quân không an toàn. Suy cho cùng sẽ càng dễ bại lộ dưới mí mắt của Vưu tướng quân. Để hắn trà trộn vào đội buôn đi.”

A Bạch há to miệng.

Hạ Hầu Đạm không cho y cơ hội vặc lại: “Ngươi không được phép xuất ngoại, ngươi có nhiệm vụ khác cần làm.”

Hạ Hầu Đạm phái vài tay ám vệ hộ tống Uông Chiêu.

Lúc Uông Chiêu lên đường, hắn không mang theo chiếu mệnh(*), không có tên, cũng không người tiễn biệt. Một chiếc xe chở hàng, lên đường gọn gàng, lặng lẽ đi trên quan đạo(*) vào sớm tinh mơ.

(*) mệnh lệnh từ hoàng đế.

(*) Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi.

Họ sẽ liên lạc riêng với cặp chú cháu ở nước Yên, đề xuất về việc mậu dịch ngừng chiến tranh.

Trước mắt thứ Đại Hạ cần nhất là yên thử, nhưng nhằm tránh tai mắt của người khác, cũng nhằm khiến lời đề xuất này càng dụ người, Uông Chiêu chủ trương liệt kê ra một danh sách thật dài – người người nước Yên có thể đổi được lương thực và vải vóc ở Đại Hạ bằng đặc sản nơi đó. Còn về yên thử, vẫn phải khiêm tốn viết trong danh sách phụ.

Hạ Hầu Đạm vào triều, phái A Bạch lén tiễn Uông Chiêu đi.

Lúc về, A Bạch kể Dữu Vãn Âm nghe tin nóng sốt: “Tối qua tên thống lĩnh cấm quân kia say bét nhè, rơi xuống hồ nước chết đuối rồi.”

Dữu Vãn Âm nhớ ra gì đó: “Thế phó thống lĩnh họ Triệu giành lấy vị trí đó chưa?”

“Chắc đã bổ nhiệm rồi. Mà sao ngươi biết?”

Dữu Vãn Âm lắc đầu.

Đoan vương đang làm theo đúng như những mà Tư Nghiêu ghi chép, từng bước từng bước xâm chiếm thế lực ở phe Thái hậu.

Đây là chuyện tốt, chứng tỏ trước mắt gã vẫn dùng phần lớn tinh lực để đối phó Thái hậu. Phe mình có thể giấu thêm một thời gian nữa, mãi cho đến…

Dữu Vãn Âm bất ngờ giật mình.

Cô bỗng quên một điều. Tạ Vĩnh Nhi cũng biết về chuyện hạn hán.

Trong quyển sách Tư Nghiêu để lại không đề cập đến nạn hạn hán, vậy nên Tạ Vĩnh Nhi hiện nay vẫn chưa nói cho Đoan vương hay. Hẳn nàng cảm thấy cái tương lai kia vô cùng xa xôi, nếu bản thân bất ngờ tiên tri thì sẽ khó mà giải thích. Hoặc cũng có thể, nàng tin rằng đó là chuyện ván đã đóng thuyền, dù có nói hay không cũng thế thôi.

Dù vậy, một khi nàng trông thấy khai trung pháp phát triển rộng rãi, sắp phát sinh giao dịch ở vùng biên giới, sớm muộn gì cũng suy đoán ra kế hoạch ở phe mình.

Chỉ cần nàng mở miệng trước lúc gieo yên thử xuống đất, tất cả sẽ trở thành công cốc.

Nhất định phải bịt miệng nàng lại!

Nhưng biết lấy lí do gì thuyết phục nàng đây? Nếu như báo hết toàn bộ sự thật, liệu có lay động được nàng chăng?

Tạ Vĩnh Nhi toàn tâm toàn đi trên con đường hoàng hậu thiên cổ, nếu phát hiện có hai người xuyên việt khác đang uy hiếp đến địa vị của mình, liệu nàng có dứt khoát đập nồi dìm thuyền, sai Đoan vương gi ết chết cả bọn không?

Có nên liều không nhỉ?

Cô còn chưa kịp đi tìm Tạ Vĩnh Nhi, thì bỗng nhận được tờ giấy do Đoan vương cử người đưa vào.

Hạ Hầu Bạc đang chờ cô trong căn phòng lụp xụp chuyên dùng cho cuộc họp bí mật.

“Vãn Âm à, gần đây em có thấy gì bằng Thiên Nhãn không?”

Dữu Vãn Âm bịa ra một đống manh mối vô dụng, từ hoa nở ở xó nào đó, đến đại thần nào đó bị bệnh liệt dương.

Hạ Hầu Bạc mỉm cười nghe cô nói tào lao, cuối cùng cất giọng: “Ta nghe kể, cao thủ ở cạnh Hoàng đế lại xuất hiện, giờ đây đang ở trong cung.”

Dữu Vãn Âm hú hồn hú vía.

Làm sao có thể? Sao gã phát hiện được Bắc Chu chứ? Kể từ lúc Bắc Chu bại lộ trên hồ thì đã đổi sang mặc đồ Bắc ma ma rồi, chưa bao giờ thể hiện thân thủ trong cung cả…

Đoan vương chau mày hỏi: “Người này chưa diệt, vô cùng nguy hiểm. Em có thể tiên tri một phen chúng ta nên diệt gã kiểu gì không?”

Dữu Vãn Âm: “…”

Cô thử thăm dò hỏi: “Tin này có đúng chưa vậy ạ? Điện hạ nghe ai kể?”

Hạ Hầu Bạc nhìn cô cười khẽ một tiếng, như đang cười cô đạo hạnh nông cạn: “Ta đã nhìn thấy nó bằng Thiên Nhãn trong mơ.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Chính anh vừa mới nói là nghe kể, lươn vừa vừa thôi!

Dữu Vãn Âm cố câu giờ, ngồi xếp bằng ở dưới đất, kết một Liên Hoa Ấn, giả thần giả quỷ nói: “Vậy để em thử xem.”

Hạ Hầu Bạc hứng thú nhìn cô: “Xin cứ tự nhiên.”

Dữu Vãn Âm nhắm mắt giả vờ thiền, trong lòng rùm beng hết cả lên.

Là ai mách cho hắn ta? Ai có cơ hội nhìn thấu lớp ngụy trang không chê vào đâu được của Bắc ma ma chứ?

Chẳng mấy chốc cô sực nhớ —— Bắc Chu chưa từng để lộ thân thủ, nhưng có một người để lộ.

Những cánh hoa tung bay đầy trời trong cú chưởng phong ấy.

Sắc hồng rơi rụng đầy đất, để cung nhân quét dọn.

Dữu Vãn Âm cố nặn ra một kịch bản thô sơ, mở mắt, chậm rãi nói: “Dường như em trông thấy một người đàn ông cao lớn, đi qua một hành lang.”

Cô liếc nhìn Hạ Hầu Bạc.

Hạ Hầu Bạc không có dị nghị: “Hành lang nào?”

Được, người mà tên mật báo nhìn thấy là A Bạch.

Dữu Vãn Âm tính toán cực nhanh, ngoài miệng khó khăn nói: “Hình như là ở cạnh Vườn Thượng uyển… Lại hình như không phải… Bên cạnh hắn còn có người khác… Ầy, nhanh quá nên chả thấy rõ. Tạ phi đã tiên tri cho điện hạ chưa ạ?”

Hạ Hầu Bạc trìu mến: “Ta tìm em trước. Nếu ba hôm sau Vãn Âm vẫn chưa tính ra, ta mới đi hỏi Vĩnh Nhi thử.”

Dữu Vãn Âm kéo lê bước chân trở về Điện Quý phi.

Câu nói của Hạ Hầu Bạc nghe thì nhu tình như nước, nhưng cô biết đó là tối hậu thư: Cho ngươi một cơ hội cuối cùng biểu đạt lòng thành, nếu ngươi vẫn nhất quyết chống đối ta, thì chết đi.

Cô vẫn không đoán nổi kẻ phản bội đi mật báo là ai. Trong nguyên tác, Bắc Chu, ám vệ, đều là những người trung thành với Hạ Hầu Đạm đến hơi thở cuối cùng.

Nếu như ám vệ bất trung, thì Đoan vương đã nhận được tin tức ngay từ khi Bắc Chu vào cung bí mật huấn luyện cho họ, cũng sẽ không thiếu chuẩn bị khi giáp mặt choảng nhau trên hồ.

Kẻ phản bội này chỉ biết có một cao thủ tồn tại, chứ không phải hai…

Dữu Vãn Âm khựng bước khi đi đến phòng ngủ, nửa đường chuyển hướng, đi sang hậu viện tìm một tay ám vệ giỏi nhất nhì trong hàng ngũ: “Ngươi có biết cung nhân quét hoa ở trong viện là ai không?”



“Tiểu thư, đừng chỉ ăn điểm tâm, uống chút trà đi ạ.” Tiểu Mi cười tủm tỉm bưng nước trà đưa đến trước mặt Dữu Vãn Âm.

Dữu Vãn Âm thản nhiên đánh giá nha hoàn gả theo này.

Trong nguyên tác Tiểu Mi không sống được hết nửa cuốn truyện. Nàng bị Tạ Vĩnh Nhi chỉnh chết lúc cung đấu.

Lí do Dữu Vãn Âm chưa bao giờ hoài nghi nàng, là bởi trong nguyên tác, nàng chỉ là một công cụ làm đúng với bổn phận và chưa bao giờ đâm sau lưng cả.

Dữu Vãn Âm thở dài.

Tiểu Mi hiếu kì hỏi: “Sao tiểu thư buồn vậy ạ?”

“Hầy, vừa nãy gặp Đoan vương ở ngoài, hình như ngài ấy đụng trúng bệ hạ, đang bị phạt roi đấy.”

Tay Tiểu Mi khẽ run, nước trà nóng tạt phỏng cả tay.

Nàng không dám rên, há miệng run rẩy đặt bình trà xuống, giấu bàn tay sưng tấy ra sau lưng.

Dữu Vãn Âm chỉ vờ như không thấy: “Cũng chẳng biết đánh mạnh hay không, vết thương thế nào nữa.”

Tiểu Mi cắn môi: “Nô tì đi xem thử giúp tiểu thư nhé?”

“Em điên rồi hả? Nếu như bị bệ hạ bắt được, ta nên giải thích kiểu gì đây?”

Tiểu Mi hơi khựng lại, ngoan ngoãn nói: “Chốc nữa hẵng xem cũng được ạ.”

Nàng lui xuống.

Dữu Vãn Âm gật đầu với ám vệ đang nép trong góc.

Ám vệ lặng lẽ bám theo, chẳng mấy chốc, lại xách gáy cổ áo Tiểu Mi kéo nàng trở về, bắt nàng quỳ xuống trước mặt Dữu Vãn Âm: “Nương nương quả nhiên tinh tường, cung nữ này trộm chạy ra ngoài, đang ngó dáo dác khắp nơi thì bị thuộc hạ bắt được.”

Tiểu Mi hoảng hốt lo sợ: “Tiểu thư, chuyện gì vậy ạ?”

Dữu Vãn Âm: “Ngươi cấu kết với Đoan vương từ khi nào?”

Tiểu Mi: “…”

“Khỏi ngụy biện, ta điều tra cả rồi.” Dữu Vãn Âm gạt nàng.

Tiểu Mi cắn răng không nhận: “Nô tì không biết Đoan vương ạ… Oái!!!”

Ám vệ bóp nát một đốt ngón tay của nàng.

Tiểu Mi nước mắt nước mũi giàn giụa, thưa: “Vào đêm nguyên tiêu trước lúc tiểu thư tiến cung, nô tì đi theo người, lúc gặp Đoan vương điện hạ trên đường phố chợ hoa, bị đốn ngã trước phong thái dung mạo của ngài ấy… Sau này thi thoảng ngài ấy cũng tới tìm nô tì tán gẫu đôi câu, lần đầu tiên trên đời, có người xem nô tì như một con người thật sự…”

Dữu Vãn Âm cười lạnh: “Nên hắn ta hỏi cái gì thì ngươi đáp cái đó à? Trước giờ ngươi luôn truyền tin tức của ta cho hắn ta?”

Tiểu Mi thở hổn hển rồi im lặng.

“Ta không đối xử với ngươi giống con người hả?”

Ánh mắt Tiểu Mi toát lên sự oán độc: “Tiểu thư rất dịu dàng với nô tì. Nên nô tì thấy người và điện hạ lưỡng tình tương duyệt, đã cố giấu thứ tình cảm này vào sâu trong tim, chẳng bao giờ dám thể hiện nó ra cả.”

“Nếu đã vậy, vì sao ngươi lại—— ”

Tiểu Mi không cam lòng: “Nhưng rõ ràng người đã hết yêu bệ hạ từ lâu, cớ sao còn muốn để Đoan vương chờ đợi, để ngài ấy ngày càng héo mòn vì người chứ!”

Dữu Vãn Âm mém tí tức đến bật cười.

Lúc này cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác: “Ta luôn thấy khó hiểu, sao ngày đó Đoan vương có thể tìm tới hồ. Giờ đây nghĩ lại, người giúp ta thay đồ và dịch dung trước khi xuất cung là ngươi mà. Nhưng ta chưa từng nói cho ngươi biết ta sẽ đi đâu, sao ngươi lại đoán được vậy?”

Tiểu Mi từ bỏ việc chống cự: “Điện hạ hỏi, em mới trả lời người ra khỏi cung từ cửa nào đó, rồi ngài ấy lập tức cử thuộc hạ bám theo người.”

Mặt nàng tràn đầy vẻ đắc ý: “Điện hạ thông minh tột đỉnh, đã mất lòng tin ở người từ lâu rồi.”

Dữu Vãn Âm bật cười: “Giỏi, giỏi lắm. Ngươi còn nói thêm gì với hắn ta nữa?”

“Sao nào, giờ mới biết sợ à…”

Bỗng Tiểu Mi gào tướng lên như heo bị giết. Ám vệ bóp nát đốt ngón tay thứ hai của nàng.

Màng nhĩ của Dữu Vãn Âm như ù đi. Cô tập trung sự chú ý hồi tưởng cẩn thận một phen, kế đến thoáng yên lòng —— cô và Hạ Hầu Đạm có thói quen vẫy lui tất cả mọi người lúc bàn chuyện, cung nhân muốn thám thính cũng không nghe được tin tức mấu chốt nào.

Ám vệ: “Nương nương, giết không ạ?”

Dữu Vãn Âm tính lắc đầu theo bản năng, được một nửa thì chợt dừng lại.

Giữ mối nguy hiểm này lại, kể cả có đuổi nàng ra khỏi cung thì Đoan vương cũng sẽ lập tức sáng tỏ lập trường của mình. Nhất định gã sẽ cứu Tiểu Mi, tận dụng tối đa, bắt nàng khai hết về sinh hoạt thường ngày của mình.

Dữu Vãn Âm không tưởng tượng nổi gã có thể đoán ra bao nhiêu thứ từ đó.

Ám vệ: “Thưa nương nương?”

Dữu Vãn Âm muốn gật đầu, lại phát hiện đầu nặng như vạn cân.

Tiểu Mi cuộn mình run lẩy bẩy dưới đất.

Mãi sau, Dữu Vãn Âm mới hít sâu một hơi: “Đừng giết, hãy làm thay ta một chuyện. Kể từ ngày ả Thục phi được phong làm quý phi thì cứ trả trêu ta mọi lúc mọi nơi. Ngươi hãy đi hạ độc ả thay ta, chỉ cần không bị phát hiện, ta tạm tha cho ngươi một mạng.”

Tiểu Mi lập tức bổ nhào ra ngoài.

Ám vệ nhìn sang Dữu Vãn Âm.

Dữu Vãn Âm ghì sâu móng tay vào lòng bàn tay, cố dằn sự run rẩy trong giọng nói, ra lệnh cho hắn: “Bám theo nó, để Thục phi bắt quả tang nó tại trận.”

Cô không thể để người sống sót được.

Không chỉ vậy, nhằm che mắt Đoan vương, cô còn muốn mượn đao giết người.

Dữu Vãn Âm ngồi thừ ra trong phòng, chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.

Chẳng biết qua bao lâu, ám vệ trở về bẩm báo rằng: “Thục phi nương nương đã phát hiện Tiểu Mi đang hạ độc trong phòng bếp, sai người đánh chết nàng, giờ thì đang đi tìm bệ hạ đòi lại công bằng cho mình ạ.”

Dữu Vãn Âm: “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”

Dữu Vãn Âm nôn mửa không ngớt.

Cô gọi cung nhân lấy nước, súc miệng, rồi lại nôn lần nữa, cô cảm giác mình sắp nôn luôn cả dịch mật rồi.

Đây là người đầu tiên mà cô giết.

Hạ Hầu Đạm đã đến: “Ả Thục phi gì đó nói cô cử người đi hạ độc ả, bị tôi đuổi đi rồi. Thế là thế nào?”

Hắn quan sát sắc mặt của Dữu Vãn Âm, giọng nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Dữu Vãn Âm cố ép bản thân tỉnh táo, cô thuật lại sự việc vừa nãy, sau đó nói: “Đã diễn thì diễn cho trót, anh nhớ xử phạt tôi. Giáng chức tần, nhốt vào nhà giam các kiểu…”

Hạ Hầu Đạm trầm mặc gật đầu.

Dữu Vãn Âm: “Xin lỗi.”

Hạ Hầu Đạm mỉm cười: “Có gì mà xin lỗi…”

“Xin lỗi anh, hôm ở trên hồ, tôi không nên hoài nghi anh tự biên tự diễn.”

Dữu Vãn Âm cúi đầu, trông thấy cánh tay Hạ Hầu Đạm bỗng nhúc nhích một cách kì lạ. Dường như hắn định giang tay trao cô cái ôm, rồi lại kiềm chế.

“Không sao, tôi biết cô sợ.”

Dữu Vãn Âm nghẹn uất khôn tả, khóc nấc lên và nhào vào lòng hắn.

“Không sao,” Hạ Hầu Đạm vỗ lưng cô nhè nhẹ, “Bị người ta đâm sau lưng khó chịu lắm đúng không? Mặc dù là người trên trang giấy, nhưng cũng quen nhau lâu rồi. Giết người khó chịu lắm đúng không? Trước kia cô chưa từng ngờ đến cái cảm giác này đúng không?”

Dữu Vãn Âm: “Là do tôi yếu đuối, sao tôi lại yếu đuối như thế hả!”

Hạ Hầu Đạm bật cười: “Cô chỉ là người bình thường.”

Hắn vỗ nhẹ cô: “Nếu sau này cô buộc phải tiêu diệt kẻ nào đó, cứ nói cho tôi, hãy để tôi làm.”

Dữu Vãn Âm bất an định ngẩng đầu: “Tại sao?”

Hạ Hầu Đạm lại ấn đầu cô xuống vai mình lần nữa: “Chắc vì trước khi xuyên tôi từng đóng phim cổ trang, dễ thích nghi hơn cô. Để tôi làm thì kết quả cũng vậy thôi, cô không cần phải tập làm quen với nó.

Ở nơi cô chẳng tài nào nhìn thấy, ánh mắt của hắn nghiêm túc hơn giọng điệu hắn bội phần: “Cô đừng bao giờ thay đổi.”

22 – hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK