Chương 19: Trăng máu
Trong Phiêu Miểu Các, Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi đối diện nhau, tay đặt trên mảnh vỡ của chén lá sen.
Mặt Nguyên Diệu đỏ bừng, rụt tay lại.
Bạch Cơ ngẩng đầu lên: “Sao vậy? Còn nữa mà."
Nguyên Diệu đỏ mặt nói: "Khổng Tử nói, phi lễ chớ nhìn."
Bạch Cơ cũng rụt tay lại: “Thôi được. Xem mảnh tiếp theo đi."
Mảnh vỡ của chén lá sen chỉ còn lại mảnh nhỏ nhất.
Bạch Cơ đưa tay ra, chạm vào mảnh nhỏ này. Vừa chạm vào, nàng lập tức rụt tay lại, thấy Nguyên Diệu cũng đưa tay ra, nói: “Hiên Chi tốt nhất đừng nhìn."
Nguyên Diệu tò mò: “Tại sao?"
"Vì cái tai của ta." Bạch Cơ nói.
"Hả?!" Nguyên Diệu bối rối.
Nguyên Diệu vừa chạm vào mảnh vỡ đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Ngụy Quốc phu nhân mặc chiếc áo mẫu đơn nằm gục giữa một căn phòng, xung quanh là bánh kẹo vương vãi. Nàng đã chết, máu chảy ra từ mắt mũi miệng, ngũ quan vặn vẹo và dữ tợn.
"Aaaa" Nguyên Diệu hoảng sợ hét lên.
Bạch Cơ thông minh đã sớm bịt tai lại.
“Bạch Cơ, chuyện này… chuyện này…” Nguyên Diệu lắp bắp nói.
“Đây là tình trạng cái chết của Ngụy Quốc phu nhân, ký ức cuối cùng của chiếc chén lá sen.” Bạch Cơ nói.
“Ai? Ai đã giết Ngụy Quốc phu nhân? Chẳng lẽ là…”
Bạch Cơ cắt lời Nguyên Diệu: “Ai giết Ngụy Quốc phu nhân không quan trọng. Ít nhất bây giờ Ngụy Quốc phu nhân không còn để tâm đến chuyện này nữa.”
Nguyên Diệu ngẩn ra một lúc, rồi nói: “Cũng đúng, tâm nguyện của Ngụy Quốc phu nhân là tìm lại chiếc áo mẫu đơn. Bạch Cơ có thể lấy lại chiếc áo mẫu đơn từ Hàn Quốc phu nhân rồi trả lại cho Ngụy Quốc phu nhân không? Nàng ấy thực sự quá đáng thương.”
Bạch Cơ lắc đầu: “Không được. Làm như vậy sẽ phá vỡ ‘nhân quả’ của ta.”
Nguyên Diệu có chút tức giận: “Ngươi đúng là sắt đá, hoàn toàn không có lòng nhân từ.”
Bạch Cơ cười: “Lòng nhân từ đối với ta không quan trọng, quan trọng là ‘nhân quả’.”
Nguyên Diệu nói: “Không có lòng nhân từ thì dù người thu thập được bao nhiêu ‘nhân quả’, thì ngươi cũng không thể thành Phật.”
Sắc mặt Bạch Cơ thay đổi, nàng nhìn Nguyên Diệu không cảm xúc, đôi mắt đen sâu lạnh lùng. Đôi mắt đó trống rỗng không thuộc về con người. Không có màu sắc, không có nhiệt độ, không có cảm xúc, như một vùng băng nguyên hoang vu chết chóc, khiến người ta rơi vào cảnh giới trống rỗng, rùng mình.
Nguyên Diệu bị đôi mắt đen lạnh lùng của Bạch Cơ nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy vô cớ sợ hãi, cả người run rẩy.
Bạch Cơ đưa tay đặt lên ngực Nguyên Diệu, giọng nói mơ hồ: “Hiên Chi có một trái tim nhân từ phải không? Nếu ta móc trái tim của Nguyên Diệu ra rồi ăn nó, thì ta cũng sẽ có một trái tim nhân từ. Như vậy thì ta sẽ có thể thành Phật.”
Trán Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, hắn muốn nói gì đó nhưng một sức ép vô hình khiến hắn không thể thốt nên lời.
Ánh mắt Bạch Cơ u ám, làn da trên tay phải của nàng dần dần xuất hiện vảy rồng, móng tay dần dài ra, móng vuốt như dao dường như sắp moi trái tim của Nguyên Diệu ra.
“Ăn trái tim của Nguyên Diệu thì ta sẽ có thể thành Phật.” Bạch Cơ thè lưỡi liếm môi đỏ, cười âm hiểm.
Trong khoảnh khắc móng vuốt rồng xuyên tim, Nguyên Diệu hét lên thảm thiết: “Aaa… đừng ăn tiểu sinh...” và ngất xỉu trên đất.
Ly Nô nghe tiếng hét thảm của Nguyên Diệu thì chạy từ bếp vào phòng, chỉ thấy Nguyên Diệu nằm bất động trên đất. Bạch Cơ đứng bên cạnh, nửa cười nửa không, tay phải vẫn giữ hình dạng móng vuốt rồng.
Ly Nô hỏi: “Chủ nhân, mọt sách… mọt sách ngốc làm sao vậy? Hắn còn sống không?” Bạch Cơ đi vòng quanh Nguyên Diệu, cười nói: “Không sao chỉ là ngất xỉu thôi. Ta chỉ đùa với hắn một chút.”
Ly Nô thở phào nhẹ nhõm, hắn chạy đến lật Nguyên Diệu lại, chỉ thấy Thư sinh nhỏ miệng sùi bọt mép, mặt trắng bệch.
“Chủ nhân, sao người lại dọa hắn đến thế này?”
Bạch Cơ bĩu môi, không vui nói: “Ai bảo hắn nói ta thu thập bao nhiêu ‘nhân quả’ cũng không thành Phật được.”
Ly Nô vỗ vỗ mặt Nguyên Diệu: “Lỡ dọa hắn thành tên ngốc thì sao?”
Bạch Cơ ngắm nhìn móng vuốt rồng đẹp đẽ của mình, nói: “Dù sao, Nguyên Diệu cũng không thông minh.”
Không đánh thức được Nguyên Diệu, Ly Nô thở dài, hắn sợ Nguyên Diệu bị lạnh bèn đi lấy một cái chăn đắp lên người Nguyên Diệu.
Bạch Cơ thấy vậy, cười nói: “Ly Nô hóa ra rất quan tâm Hiên Chi nhỉ.”
“Không có!” Ly Nô vội vàng phản bác. Nó có hơi xấu hổ, hóa thành một con mèo đen, chạy mất: “Trong bếp còn nấu canh cá, Ly Nô đi trước.”
Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh, chống cằm nhìn Nguyên Diệu. Nàng chơi đùa với mảnh vỡ của chén lá sen, lẩm bẩm: “Lòng nhân từ ư, Hiên Chi thật ngốc.”
Khi Nguyên Diệu tỉnh dậy thì đã là giờ ăn tối. Hắn vừa nhìn thấy Bạch Cơ thì đã sợ hãi co rúm lại. Bạch Cơ và Ly Nô bắt lấy Thư sinh nhỏ, Bạch Cơ giải thích với hắn chỉ là đùa giỡn. Nguyên Diệu rất giận. Bạch Cơ thành khẩn xin lỗi Nguyên Diệu và hứa sẽ không dọa hắn nữa thì Nguyên Diệu mới hết giận.
“Bạch Cơ, sau này xin đừng tùy tiện dọa tiểu sinh nữa.” Nguyên Diệu nói.
“Ừ. Sau này nếu Nguyên Diệu lại nói ta không thể thành Phật thì ta sẽ ăn ngươi ngay lập tức.” Bạch Cơ cười nói.
“Ngươi lại dọa tiểu sinh nữa.” Nguyên Diệu tức giận nói.
“Hehe.” Bạch Cơ cười quái gở.
Mặt trăng xuất hiện, đỏ như máu.
Bạch Cơ mặc một bộ nam trang phục màu trắng với hoa văn chim cắt ngậm hoa, đứng yên dưới mái hiên, tay áo rộng, phong thái như tiên nhân. Nguyên Diệu đứng bên cạnh Bạch Cơ, ôm một chiếc hộp gỗ. Trong hộp gỗ là tượng đất sét của Võ Hậu được nặn từ đất ngũ sắc. Tối nay Bạch Cơ dự định đến Đại Minh Cung để thu ‘quả’ của Hàn Quốc phu nhân. Nguyên Diệu đi cùng cô.
Bạch Cơ nhìn lên bầu trời với mặt trăng đỏ như máu, nói: “Tối nay là đêm trăng máu.”
“Trăng máu là gì?” Nguyên Diệu tò mò.
Bạch Cơ mở cây quạt gấp vẽ thủy mặc, nói: “Trăng máu là đêm của những linh hồn uất hận, những linh hồn đầy oán khí lang thang trong nhân gian tỏa ra nỗi oán hận trong lòng, khiến mặt trăng hấp thụ oán khí mà trở nên đỏ như máu. Trong đêm trăng máu, nếu ra ngoài thì chân không được chạm đất, nếu không sẽ gặp tai ương.”
“Chân không chạm đất? Vậy chúng ta đi Đại Minh Cung bằng cách nào?” Nguyên Diệu gãi đầu. Chẳng lẽ phải bay đi sao?
Bạch Cơ nói: “Lúc hoàng hôn ta đã hẹn xe quỷ lửa, nó sẽ đến đón chúng ta.”
“Xe quỷ lửa?”
“Kìa, đến rồi.” Bạch Cơ khép cây quạt lại, chỉ tay vào một nơi nào đó trên bầu trời đêm.
Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai đốm lửa xuất hiện trên bầu trời đêm trượt qua như sao băng, càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn. Hai đốm lửa rơi xuống sân sau của Phiêu Miểu các. Thì ra là một chiếc xe hai bánh. Thân xe khắc hình các quỷ địa ngục vô cùng quái dị, vải phướn tung bay, tua rua lung lay. Hai đốm lửa chính là hai bánh xe. Kẻ kéo xe là một con quỷ toàn thân đen kịt, mặt xanh nanh dài cao tám thước, toàn thân cơ bắp nổi cuồn cuộn, trông rất hung ác.
“Mời Bạch Cơ lên xe.” Quỷ xe trừng mắt nói.
Bạch Cơ bước đến trước xe, quỷ xe cúi xuống đưa bàn tay khổng lồ ra. Bạch Cơ bước lên tay của quỷ xe như bước lên bậc thang leo lên xe. Nguyên Diệu cũng bước đến, quỷ xe mặt mày hung ác, làm hắn run chân không dám bước lên tay của nó. Nhưng không bước thì không thể lên xe quỷ, Nguyên Diệu bối rối.
Quỷ xe dùng đôi mắt to như mắt bò nhìn chằm chằm Nguyên Diệu, làm hắn hoảng hốt.
Quỷ xe bỗng nhiên đứng thẳng lên, đưa cánh tay khổng lồ nắm lấy cổ áo của Nguyên Diệu, nhấc hắn lên đặt vào trong xe.
“Cảm ơn.” Nguyên Diệu nói.
“Không có gì.” Giọng Quỷ như sấm.
“Quỷ xe, đến Đại Minh Cung trước giờ Tý.” Bạch Cơ nói.
“Được.” Quỷ xe đáp.
Một cơn gió lướt qua, quỷ xe kéo xe quỷ lửa rời khỏi mặt đất chạy trong bầu trời đêm. Dưới ánh trăng máu, trên bầu trời đêm không biết từ đâu chạy đến vài con quỷ nhỏ mang mũ cao, chúng có đứa thổi sáo ngắn, có đứa gõ trống da chạy quanh xe quỷ lửa. Chúng thổi bài nhạc vui tươi nhưng tịch mịch, cùng xe quỷ chạy về phía Đại Minh Cung.
Dưới trăng máu kỳ dị, mây mù lãng đãng, xe quỷ cháy sáng, nhạc quỷ huyền ảo. Tất cả như giấc mộng không thực, khiến Nguyên Diệu há hốc miệng đến mức không ngậm lại được: “Bạch Cơ, chuyện này… thật quá thần kỳ.”
Bạch Cơ cười nói: “Ngồi xe quỷ lửa đi đêm luôn rất thú vị. À, ta thích bản nhạc vui này, trước đây hình như chưa từng nghe.”
Nguyên Diệu nói: “Nghe kỹ thì bản nhạc này rất u ám.”
“Dù sao, đó cũng do quỷ thổi mà. Hiên Chi không nên quá khắt khe.”
“Cũng đúng.” Nguyên Diệu cười nói.
Nguyên Diệu ngồi xe quỷ, đi dưới trăng nghe hát ca, hoàn toàn không nhìn thấy trên các con phố Trường An tối nay có vô số linh hồn không thể sang thế giới bên kia trồi lên từ lòng đất, lang thang và lảng vảng trong phố. Chúng hoặc là khóc lóc thảm thiết, hoặc cắn xé nhau, phát tiết nỗi oán hận trong lòng. Những người đi đêm trên phố đêm nay, định mệnh sẽ trở thành mồi của trăm quỷ, bị xé thành mảnh vụn, nuốt vào bụng quỷ, ngay cả trăng cũng nhuộm thành màu máu.
Chỉ còn một khắc là đến giờ Tý, xe quỷ lửa dừng lại cách cửa Cửu Tiên một đoạn, nhạc cũng ngừng.
Quỷ xe quay lại nói với Bạch Cơ: “Đại Minh Cung có kết giới nên không thể đến gần, chỉ đến được đây thôi.”
“Ừ.” Bạch Cơ gật đầu.
Bạch Cơ bước lên tay Quỷ xe xuống xe, nhìn xa về phía Đại Minh Cung.
Nguyên Diệu lấy hết can đảm nhưng vẫn không dám bước lên tay quỷ xe. Quỷ xe đưa tay ra nhấc Nguyên Diệu xuống xe.
Bạch Cơ từ lấy ra một thỏi vàng trong tay áo đưa cho quỷ xe: “Đa tạ. Bài nhạc hôm nay rất hay.”
Quỷ xe nói to: “Hôm nay là bản nhạc mới, phải hai thỏi vàng.”
Bạch Cơ lấy ra ba thỏi vàng, đưa cho Quỷ xe: “Thêm một thỏi, coi như thưởng.”
“Cảm ơn.” Quỷ xe trợn mắt nói.
Quỷ xe kéo xe lửa đi, đám quỷ nhỏ cũng theo xe quỷ lửa đi.
Thì ra Quỷ xe chở người cũng phải lấy tiền. Nguyên Diệu trong lòng kinh ngạc.
Bạch Cơ đi về phía cửa Cửu Tiên, Nguyên Diệu vội vàng theo sau.
"Bạch Cơ hôm nay hào phóng thật đấy." Nguyên Diệu nói.
Bạch Cơ: "À, tối nay ngồi xe Quỷ lửa nên bớt được rất nhiều rắc rối trên đường, lại còn nghe được bài nhạc hay khiến tâm trạng ta rất vui, hào phóng một chút cũng phải thôi."
Nguyên Diệu thở dài: "Tiểu sinh thật mong ngương cũng vui vẻ hơn khi phát lương tháng."
Bạch Cơ mở quạt gấp, cười nói: “Hiên Chi không cần mong chờ gì đâu. Dù tâm trạng ta có vui thế nào cũng không tăng lương cho ngươi đâu."
Nguyên Diệu bị chặn họng: "Ơ..."
Thật mong ông trời giáng xuống một tia sét đánh trúng con rồng yêu keo kiệt, xảo trá, tham lam này! Ấy, không đúng, rồng có lẽ không sợ sét đánh đâu nhỉ? Nguyên Diệu vừa nguyền rủa Bạch Cơ trong lòng, vừa băn khoăn.
Bên ngoài cửa Cửu Tiên, ngoài lính canh Kim Ngô Vệ thì còn có một người mặc trang phục nam là Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng dường như đã đợi khá lâu, khuôn mặt lạnh như băng. Thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu từ trong bóng tối xuất hiện thì khuôn mặt nàng mới dần dần tan băng.
Bạch Cơ cười: "Trên đường có chút trễ nải nên đến muộn, làm Thượng Quan đại nhân phải đợi lâu rồi."
Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng: "Hừ."
Thượng Quan Uyển Nhi dẫn Bạch Cơ và Nguyên Diệu vào Đại Minh Cung, tiến về phía điện Tử Thần.
Ánh trăng đỏ như máu, mây đêm mờ ảo, hai cung nữ cầm đèn lồng màu cam đi trước dẫn đường, Thượng Quan Uyển Nhi, Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo sau, năm người năm cái bóng kéo dài trên mặt đất, mỏng manh và quái dị.
Năm người đi qua hồ Thái Dịch.
Bên bờ hồ Thái Dịch rất đìu hiu, gió thổi rì rào như than thở.
Bạch Cơ bất chợt quay đầu, cười ma quái với mặt nước đen thẫm, nàng im lặng mấp máy đôi môi đỏ, dường như nói gì đó. Một cơn gió thổi qua lá cây ven hồ xào xạc như đang đáp lại Bạch Cơ.
Nguyên Diệu âm thầm kinh ngạc, Bạch Cơ đang làm gì vậy?
Điện Tử Thần đèn đuốc sáng trưng, ba lớp ngoài ba lớp trong đều là lính canh Kim Ngô Vệ mặc áo giáp.
Bạch Cơ mở quạt gấp cười nói: "Chà, trận thế này thật đáng sợ."
Thượng Quan Uyển Nhi: "Chiều nay là bùa thứ hai đã rơi xuống. Vì sự an toàn của Thiên Hậu nên chỉ có thể để Kim Ngô Vệ canh giữ suốt đêm."
Bạch Cơ cười: "Trận thế như vậy một hai đêm thì không sao, nhưng kéo dài thì sẽ gây nhiều lời đàm tiếu trong thành Trường An."
Thượng Quan Uyển Nhi khó chịu: "Đó là lý do ngươi phải giải quyết chuyện này. Tối nay ngươi phải giải quyết xong."
Bạch Cơ: "Vì năm nghìn lượng vàng nên ta sẽ cố gắng hết sức. Nếu Thượng Quan đại nhân có thể thưởng thêm thì ta sẽ cố gắng hơn."
Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng: "Đừng hòng. Nếu Thiên Hậu có gì bất trắc thì ngươi cũng không thể sống sót."
Thượng Quan Uyển Nhi vội bước vào trong điện.
Bạch Cơ nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Uyển Nhi, giang tay ra: "Ngươi thật không có khiếu hài hước."
Nguyên Diệu lạnh cả sống lưng: "Chỉ do khiếu hài hước của ngươi quá lạnh mà thôi."
Bạch Cơ không vui, bay vào trong điện: “Hiên Chi cũng không có khiếu hài hước."
Nguyên Diệu thở dài: "Ôi, lạnh thật."
Trong điện Tử Thần, khắp nơi đều có đèn cầy, từ sàn nhà gương trang điểm đến cạnh giường, tất cả đều thắp sáng làm cả tòa điện sáng như ban ngày, không một chút bóng tối. Vì nhiều đèn nên không khí trong điện rất nóng bức. Nguyên Diệu đi trong đó mà đổ mồ hôi liên tục.
Trong điện ngoài Võ Hậu thì không có ai, các cung nhân đều ở ngoài điện chờ. Võ Hậu đa nghi, khi bà cảm thấy bất an thì sẽ không để bất cứ ai đến gần.
Võ Hậu đứng giữa điện, ở nơi sáng nhất, bà chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu vàng có hình chim loan, tóc búi lỏng, sợi tóc có hơi rối. Khuôn mặt bà lộ rõ sự sợ hãi, bất an.
Nghe tiếng bước chân, Võ Hậu quay lại. Thấy Thượng Quan Uyển Nhi, Bạch Cơ và Nguyên Diệu, đôi mày liễu của bà giãn ra.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu chào.
Võ Hậu mệt mỏi: "Rồng trắng, hãy làm bà ta biến mất đi."
Bạch Cơ cười: "Ta nghĩ nếu Thiên Hậu "chết" thì bà ấy sẽ biến mất."
Võ Hậu: "Tất cả tùy ngươi. Ta mệt rồi."
Bạch Cơ: "Vậy hãy rút hết Kim Ngô Vệ, gỡ bỏ bùa chú của Quang Tạng Quốc Sư, rồi tắt hết đèn không cần thiết, và đuổi hết cung nhân đi."
Thượng Quan Uyển Nhi phản đối: "Không được. Làm vậy quá nguy hiểm."
Võ Hậu: "Nghe nàng đi, làm theo lời nàng."
Thượng Quan Uyển Nhi: "Vâng."
Kim Ngô Vệ rút hết, bùa chú của Quang Tạng cũng được gỡ bỏ, đèn tắt hết chỉ còn lại một ngọn, cung nhân đều được đuổi về ngủ. Điện Tử Thần trở nên tối tăm và yên lặng như một con thú đang ngủ.
Bạch Cơ lấy tượng đất sét của Võ Hậu ra, xin Võ Hậu một sợi tóc, buộc vào cổ tượng rồi bảo Võ Hậu thổi vào miệng tượng.
Võ Hậu nhíu mày làm theo.
Bạch Cơ cười nói: "Xong rồi. Giờ đây tượng đất sét là Thiên Hậu. Ngài và Thượng Quan đại nhân có thể rời điện Tử Thần. Chuyện còn lại cứ giao cho ta và Nguyên Diệu."
Nghe vậy Võ Hậu lộ vẻ buồn, bà không định rời đi: "Ai gia hy vọng có thể nhìn thấy ngươi giải quyết chuyện này."
Nguyên Diệu đoán, Võ Hậu có lẽ còn muốn gặp lại Hàn Quốc phu nhân. Dù sao, họ cũng là tỷ muội.
Bạch Cơ nói: "Ngài ở lại có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Võ Hậu bình thản: "Sau khi việc xong ta sẽ thưởng thêm một nghìn lượng vàng."
Bạch Cơ lớn tiếng: "Thiên Hậu phải ở lại, ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngài. Ai dám hại Thiên Hậu thì ta nhất định sẽ nuốt chửng người đó."
Nguyên Diệu và Thượng Quan Uyển Nhi đổ mồ hôi lạnh.
Võ Hậu hài lòng gật đầu.
Bạch Cơ đặt tượng đất sét của Võ Hậu lên giường rồi đắp một tấm chăn mỏng. Trong chớp mắt, Nguyên Diệu như thấy Võ Hậu đang nằm ngủ.
Bạch Cơ cầm bút chu sa trên bàn viết một loạt bùa chú lên hai bên màn che bằng lụa gai.
Bạch Cơ nói: "Xin Thiên Hậu và Thượng Quan đại nhân đứng sau màn che, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng đừng ra ngoài, cũng đừng phát ra tiếng động."
Võ Hậu và Thượng Quan Uyển Nhi đi đến phía sau màn che, đứng im lặng ở đó.
Bạch Cơ thổi tắt một ngọn nến trong ba ngọn nến trên giá, khiến tòa điện trở nên mờ ảo và tĩnh lặng.
Bạch Cơ bỗng chốc biến thành một con rồng trắng to bằng cánh tay, rồi từ từ bay lên dầm nhà.
Nguyên Diệu ngây ngốc đứng ở giữa đại điện, đợi đến khi rồng trắng ẩn mình trong bóng tối trên dầm nhà, hắn mới bừng tỉnh tức giận nói: "Bạch Cơ, còn ta thì sao?"
Rồng trắng thò đầu ra: “À, không chú ý nên quên mất Hiên Chi. Hiên Chi cũng vào phía sau màn che đi."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "To gan! Một kẻ bình dân, lại là nam nhân sao có thể đứng cùng Thiên Hậu sau màn che?!"
Nguyên Diệu cũng cảm thấy khó xử.
Võ Hậu: "Không sao. Rồng trắng cố ý mang người này tới chắc chắn không phải người tầm thường, có lẽ là một người có đạo pháp cao thâm."
Nguyên Diệu càng thêm khó xử.
Bạch Cơ nói theo: "Thiên Hậu thật tinh tường, Nguyên Diệu tuy trông ngốc nghếch nhưng thực ra là bậc thầy về huyền thuật, cao siêu hơn cả Quang Tạng Quốc Sư, là một người ẩn dật."
Võ Hậu tin vài phần bèn mời Nguyên Diệu ra sau màn che, nhìn hắn với con mắt khác. Nguyên Diệu không dám giải thích thêm, xấu hổ đến mức muốn leo lên dầm nhà để bóp chết Bạch Cơ.
Rồng trắng cuộn mình trên dầm nhà, Võ Hậu, Thượng Quan Uyển Nhi, và Nguyên Diệu đứng sau màn che, thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió đêm thổi qua cung điện lạnh thấu xương.
Nguyên Diệu đứng bên cạnh Võ Hậu, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Thỉnh thoảng ngước lên lại bắt gặp ánh mắt đầy cảnh giác và thù địch của Thượng Quan Uyển Nhi.
Nguyên Diệu bất an, từng giây trôi qua như cả năm.
Võ Hậu lặng lẽ nhìn vào bức tranh trên màn che, chìm vào suy nghĩ của mình, không nhận ra sự căng thẳng của Nguyên Diệu cũng như sự cảnh giác của Thượng Quan Uyển Nhi.
Võ Hậu, Nguyên Diệu, và Thượng Quan Uyển Nhi mỗi người một tâm trạng, ánh đèn trên giá nến lúc sáng lúc tắt.
Không biết đã bao lâu, một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi vào mang theo những cánh hoa mẫu đơn đen.
Nguyên Diệu thấy những cánh hoa đen bay qua khe hở của màn che rồi rơi xuống chân mình, cảm thấy lạnh sống lưng.
Màn che bằng lụa gai rất mỏng, qua màn che mờ ảo có thể thấy cảnh tượng trong đại điện. Một bóng đen bước vào đại điện, vừa đi vừa thê lương nói: "Muội muội, ngươi ở đâu? Ta hận... hận..."
Hàn Quốc phu nhân đã đến.
Võ Hậu, Nguyên Diệu, và Thượng Quan Uyển Nhi nín thở, im lặng quan sát.
Hàn Quốc phu nhân đi quanh quẩn tìm kiếm Võ Hậu. Trong chớp mắt bà thấy Võ Hậu đang nhắm mắt nằm trên giường. Bà bước tới, trong lòng tràn đầy hận thù, đôi mắt dần dần đỏ như máu.
"Ta hận... hận..." Hàn Quốc phu nhân tiến lại gần, tay bóp chặt cổ Võ Hậu.
Võ Hậu mở mắt sợ hãi giãy giụa.
Hàn Quốc phu nhân càng giận dữ, bà mở miệng cắn vào cổ Võ Hậu, xé rách thịt. Máu tươi từ cổ Võ Hậu chảy ra nhuộm đỏ giường.
Hàn Quốc phu nhân hóa thành quỷ dữ, xé thịt Võ Hậu ra từng miếng một, vừa làm vừa oán hận nói: "Hận... hận..."
Võ Hậu hấp hối nằm co giật trên giường.
Hàn Quốc phu nhân mặt đầy máu, dữ tợn nhìn Võ Hậu, vừa cười vừa khóc: “Haha, cuối cùng cũng giết được tỷ tỷ rồi."
Từ đóa mẫu đơn đen trên tóc Hàn Quốc phu nhân vang lên tiếng của Ngụy Quốc phu nhân Quốc: “Hi hi, giết được tỷ tỷ rồi, giết được tỷ tỷ rồi."
“Giết nàng rồi… nhưng, vẫn còn hận…” Nước mắt máu trào ra từ khóe mắt của Hàn Quốc phu nhân, lăn xuống khóe mắt, bà thì thầm: “Tại sao vẫn còn hận… hận… Rốt cuộc ta đang hận ai? Là ai?”
Mẫu đơn đen không trả lời sự nghi ngờ của Hàn Quốc phu nhân, màu sắc của nó càng trở nên đậm và quái dị hơn.
Hàn Quốc phu nhân kéo đầu của Võ Hậu ra khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe. Màn che bằng lụa gai gần giường cũng bị vấy bẩn bởi vết máu đỏ chói.
Nguyên Diệu, Võ Hậu, và Thượng Quan Uyển Nhi sợ hãi đến run rẩy, mặt trắng bệch.
Nguyên Diệu đầu óc quay cuồng, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Sự căm hận của Hàn Quốc phu nhân quá sâu sắc. Mặc dù bà đang giết người nặn bằng bùn, nhưng cảnh tượng này cũng đủ đáng sợ. Nếu người nặn bằng bùn thực sự là Võ Hậu thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Hàn Quốc phu nhân đã giết “Võ Hậu”, thỏa mãn mong muốn của mình, tại sao bà vẫn chưa có ý định rời đi? Bạch Cơ đang làm gì? Tại sao vẫn chưa xuất hiện?
Hàn Quốc phu nhân ôm đầu của Võ Hậu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lơ đễnh của bà ta, bối rối nói: “Ta hận ai? Là hận ai?”
Hàn Quốc phu nhân đứng lên, ôm đầu của Võ Hậu đi tới đi lui, thần sắc điên cuồng: “Ta hận… hận…” Bà bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương đồng, bừng tỉnh nhận ra, chỉ vào bản thân trong gương đồng, nói: “À, người ta hận… là nàng… là nàng…”
Hàn Quốc phu nhân ném đầu của Võ Hậu ra xa, chạy về phía gương đồng.
Cái đầu bay qua một đường cong trên không trung, rơi trúng vai của Nguyên Diệu phía sau màn che. Nguyên Diệu vô thức đưa tay ra, đúng lúc bắt được. Hắn ôm cái đầu vào ngực, đứng ngây người.
Võ Hậu cúi đầu xuống nhìn thấy cái đầu trong tay của Nguyên Diệu.
Bất ngờ đối diện với cái đầu đầy máu của mình, Võ Hậu không thể giữ bình tĩnh, sợ hãi hét lớn: “A...Aaa...”
Nguyên Diệu lúc này mới nhận ra mình đang ôm thứ gì, cúi đầu nhìn thì sợ đến nỗi vội ném cái đầu đi.... Mặc dù Nguyên Diệu ôm đầu của người nặn bằng bùn, nhưng ảo thuật của Bạch Cơ quá thật, cái đầu này cả về kích thước và cảm giác đều như thật, Nguyên Diệu ném cái đầu đi xong, tay vẫn còn dính máu.
Nguyên Diệu hoảng hốt nhảy dựng lên, muốn lau vết máu trên màn che, vì động tác quá mạnh, hắn đẩy ngã màn che.
“Bùm...” Màn che đổ xuống, phát ra âm thanh lớn.
Hàn Quốc phu nhân trước gương đồng quay đầu lại, nhìn thấy Võ Hậu, Nguyên Diệu, và Thượng Quan Uyển Nhi.
Ngay lúc màn che đổ xuống, tất cả ảo thuật biến mất.
Cái xác đáng sợ của Võ Hậu trên giường trở lại hình dạng của người nặn bằng bùn, cái đầu rơi trên đất cũng biến thành người nặn bằng bùn, vết máu trên giường, trên màn che, và trên tay Nguyên Diệu hóa thành bụi bùn.
Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại sợ đến mức gan mật tan nát... đôi mắt đỏ rực Hàn Quốc phu nhân, biểu cảm dữ tợn tiến tới: “Hận… thật hận… bị lừa… giết… giết hết…”
Võ Hậu và Thượng Quan Uyển Nhi mặt trắng bệch, Nguyên Diệu cũng sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Võ Hậu.
Võ Hậu thấy Nguyên Diệu trốn, nói: “Ngươi là cao nhân, sao lại trốn sau lưng ta?”
Nguyên Diệu trong lòng đắng cay, vừa xấu hổ vừa sợ hãi: “Ta…”
Thượng Quan Uyển Nhi phản ứng, không nói một lời kéo Nguyên Diệu ra, đẩy mạnh hắn về phía Hàn Quốc phu nhân: “Nếu đã là cao nhân thì hãy hàng yêu trừ ma đi!!”
Thấy Nguyên Diệu sắp đụng phải Hàn Quốc phu nhân.