Chương 12: Thơ tế
Nguyên Diệu lo Bạch Cơ sẽ rời Đại Minh cung trước bèn vội vàng dậy rửa mặt. Ai ngờ, vừa hỏi thăm, cung nữ hầu hắn nói Bạch Cơ vẫn còn đang ngủ chưa dậy, Nguyên Diệu mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thán con yêu rồng này ngủ thật nhiều.
Buổi trưa, Võ hậu thiết yến trong điện phụ, Bạch Cơ, Nguyên Diệu trang phục chỉnh tề tham dự. Võ hậu theo thỏa thuận thưởng cho Bạch Cơ rồi hỏi Nguyên Diệu: “Ngươi muốn gì? Ngươi vì cứu ta, chỉ cần ngươi đề xuất thì dù là phong quan tước, hay ban mỹ nhân trân bảo, ta đều thỏa mãn ngươi.”
Bạch Cơ cười khẽ bên tai Nguyên Diệu nói: “Hiên Chi vốn đến Trường An để tìm danh lợi, có thể nhân cơ hội này xin một chức quan, tiện thể cưới một tiểu thư quan gia xinh đẹp làm thê tử.”
Nguyên Diệu lườm Bạch Cơ một cái.
Nguyên Diệu suy nghĩ một chút, nói: “Đa tạ Thiên Hậu thánh ân, tiểu sinh không muốn gì cả.”
Bạch Cơ bĩu môi: “Hiên Chi thật ngốc.”
Võ hậu khen: “Quả nhiên là cao nhân, vô dục tắc cương*.”
* Trong văn hóa truyền thống, “vô dục tắc cương” (không có dục vọng thì sẽ mạnh mẽ kiên cường) là một cảnh giới tinh thần cao thượng.(theo gg)
Thượng Quan Uyển Nhi lẩm bẩm: “Cao nhân gì chứ, rõ ràng là một thư sinh nhút nhát.”
Nguyên Diệu cười khổ.
Tiệc tàn, Bạch Cơ và Nguyên Diệu mang theo phần thưởng rời Đại Minh cung, ngồi xe ngựa trở về Phiêu Miểu các.
Trong xe ngựa, Bạch Cơ nhìn mấy rương vàng, tươi cười rực rỡ: “Vừa có nhân quả, vừa được vàng, đúng là tuyệt vời. Hôm nay ánh nắng cũng rực rỡ hơn nữa.”
Nguyên Diệu đưa tay vén rèm xe nhìn ra ngoài: “Hôm nay là ngày âm u, không có nắng.”
Bạch Cơ cười nói: “Chỉ cần trong lòng có nắng thì ngày âm u cũng trở nên sáng sủa. Đúng rồi, sao Hiên Chi lại không nhận phần thưởng của Thiên Hậu? Phong quan tiến tước, vinh quang gia tộc chẳng phải là ước mơ của mỗi người đọc sách sao? Ngươi chỉ cần nói một câu thì sẽ có thể thực hiện ước mơ rồi.”
Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh mà đi làm quan thì Phiêu Miểu các sẽ thiếu người. Ly Nô lão đệ cũng chắc chắn sẽ không vui, tiểu sinh vẫn nên ở lại Phiêu Miểu các làm việc thì hơn.”
Nguyên Diệu không nỡ rời xa Bạch Cơ, không nỡ rời xa Ly Nô, không nỡ rời xa những con người và những thứ phi nhân gặp gỡ ở Phiêu Miểu các. So với việc làm quan thì hắn càng muốn ở lại Phiêu Miểu các tiếp tục cùng Bạch Cơ dạo đêm, cãi nhau với Ly Nô, tiếp tục gặp gỡ đủ loại người và phi nhân, trải qua đủ loại dục vọng, thu hoạch đủ loại nhân quả. Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ đột nhiên không thể thấy Phiêu Miểu các, không thể thấy Bạch Cơ, Ly Nô, nhưng lúc đó hắn vẫn còn ký ức, hắn có thể trân trọng giữ gìn những ký ức đẹp hay không đẹp đó, trải qua những năm tháng nhân thế.
Bạch Cơ nghiêm túc nói: “Thật ra nếu Hiên Chi rời khỏi Phiêu Miểu các, ta cũng sẽ rất cô đơn.”
Nguyên Diệu nói: “Đó là vì ngươi không còn người để trêu chọc và sai khiến nữa đúng không?”
“Hi hi.” Bạch Cơ cười gian.
Nguyên Diệu nói: “Chuyện áo mẫu đơn coi như đã giải quyết xong, còn Quang Tạng Quốc Sư và Sư Hỏa thì sao? Bọn họ vẫn đang ở trong bình hoa mà.”
Bạch Cơ vuốt trán: “Mỗi khi nghĩ đến chuyện này ta cảm thấy thời tiết bỗng trở nên âm u.”
Nguyên Diệu cũng thở dài.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu rơi vào trầm lặng.
Xe ngựa dừng lại ở đầu ngõ, Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước xuống, bảo người hầu lái xe chờ một lát. Hai người đi về phía Phiêu Miểu các, dự định gọi Ly Nô ra để chuyển rương.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu chưa kịp đến gần Phiêu Miểu các đã thấy Ly Nô đi qua đi lại ở cửa, dáng vẻ như có chuyện khó khăn.
Bạch Cơ hỏi: “Ly Nô, sao ngươi lại đứng ở cửa?”
Ly Nô thấy Bạch Cơ, chạy nhanh tới: “Chủ nhân, người cuối cùng cũng trở về rồi.”
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Bạch Cơ thấy Ly Nô thần sắc khác thường, hỏi.
Ly Nô vừa lo vừa mừng, nói: “Ngàn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Nói ngắn gọn, có bốn chuyện, hai chuyện tốt, hai chuyện xấu, chủ nhân muốn nghe chuyện nào trước?”
Bạch Cơ nói: “Chuyện tốt thứ nhất là...?”
“Tên mũi trâu và ngũ công tử đã bình an vô sự trở về.” Ly Nô vui mừng nói.
Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thật tốt quá! Bọn họ trở về bằng cách nào?”
Ly Nô nói: “Tối qua, Ly Nô rảnh rỗi không có việc gì làm bèn dùng đất ngũ sắc gắn lại mảnh vỡ của bình sứ. Trưa nay lúc Ly Nô nấu canh cá, mũi trâu và ngũ công tử xuất hiện từ nồi canh cá!”
Nguyên Diệu trợn mắt: “Là vì sao?”
Ly Nô nói: “Có lẽ là linh khí của đất ngũ sắc trong một khoảnh khắc đã mở cánh cửa dị giới, nhưng vì bình sứ bị vỡ, nên mũi trâu và ngũ công tử chỉ có thể trở về qua nồi đất.”
Nguyên Diệu cười nói: “Dù sao thì trở về là tốt rồi.”
Ly Nô cũng cười nói: “Bọn họ bình an vô sự. Chủ nhân không thể phạt Ly Nô nữa.”
Bạch Cơ lại không cười, nàng hỏi: “Chuyện xấu thứ nhất là...?”
Ly Nô đổi sang bộ mặt buồn bã: “Vì chui ra từ nồi đất, ngâm mình trong canh cá trắm thối quá, mũi trâu và ngũ không nghe lời khuyên nhủ của Ly Nô, kiên quyết dùng bồn tắm gỗ tử đàn của chủ nhân để tắm. Bây giờ vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm.”
Mặt Bạch Cơ lập tức đen lại.
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.
Bồn tắm gỗ tử đàn là báu vật yêu quý của Bạch Cơ, chiếc bồn này được làm từ gỗ tử đàn nhỏ từ Thiên Trúc, “một tấc gỗ một tấc vàng”, trong chất gỗ tỏa ra hương thơm dịu, vô cùng quý giá. Bạch Cơ rất thích chiếc bồn tắm này, có lúc nàng còn hóa thành một con rồng trắng ngâm mình trong bồn cả ngày. Trong Phiêu Miểu các, bồn tắm gỗ tử đàn là vật cấm kỵ của Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô đều không được đụng vào.
Nguyên Diệu lo lắng Bạch Cơ sẽ nổi giận xông vào ăn tươi nuốt sống Quang Tạng và Sư Hỏa, vội vàng nói với Ly Nô: “Ly Nô lão đệ, mau nói chuyện tốt thứ hai.”
Ly Nô nói: “Tóc của mũi trâu đã dài ra.”
“Hả?!!” Nguyên Diệu và Bạch Cơ cùng ngạc nhiên.
Ly Nô nói: “Là thế này. Nghe ngũ công tử nói, vì bình hoa bị vỡ, nó và Ngưu Tị Tử bị kẹt trong núi Tử Hư không thể thoát thân. Rơi vào ảo cảnh, không biết ngày tháng năm, xuân hạ thu đông, tính theo thời gian nhân gian thì họ đã ở trong núi một ngàn năm, nhưng không già cũng không chết. Bên ngoài mới qua chưa đến một tháng. Đây đại khái là ‘nhân gian một ngày, trong bình đã trăm năm’. Vì đã trải qua một ngàn năm nên tóc của Ngưu Tị Tử cũng dài ra, nhưng lông mày lại không dài. Theo lời ngũ công tử thì mũi trâu cũng không muốn trường sinh nữa, mỗi ngày đều u sầu muốn tìm đến cái chết.”
Nguyên Diệu giật mình. Hắn không khỏi cảm thấy thương cho Quang Tạng, nếu đổi lại là hắn bị kẹt trong một ngọn núi suốt một nghìn năm, không gặp được ai, cô độc lẻ loi thì có lẽ cũng sẽ dần dần trở nên trầm uất đến mức không thể sống nổi.
Bạch Cơ hỏi: “Vậy chuyện xấu thứ hai là gì?”
Ly Nô buồn bã nói: “Mũi trâu nói rằng ngài lừa gạt hắn, tuyên bố sẽ bắt ngài phong ấn vào pháp khí.”
Bạch Cơ cắn môi lặng lẽ bước vào Phiêu Miểu các. Nguyên Diệu và Ly Nô cũng theo vào.
Nguyên Diệu đứng bên cạnh quầy, lờ mờ nghe thấy tiếng nước róc rách từ hậu viện, cùng với tiếng cười của Quang Tạng và tiếng gầm của Sư Hỏa.
Nguyên Diệu liếc nhìn Bạch Cơ, chỉ thấy sắc mặt nàng càng đen hơn.
Ánh mắt sắc như dao của Bạch Cơ quét qua Ly Nô, Ly Nô vội vàng giải thích với vẻ mặt đau khổ: “Mũi trâu và ngũ công tử ép Ly Nô mang bồn tắm gỗ tử đàn ra hậu viện, còn đun nước cho họ tắm. Bùa của mũi trâu ghê gớm thế nào chủ nhân cũng biết rồi đó, Ly Nô không dám không nghe. Họ còn dùng cánh hoa, sữa dê, phấn thơm của ngài, còn đốt hai thanh hương đắt nhất trên kệ…”
Sắc mặt Bạch Cơ càng đen hơn, đứng dậy định xông vào hậu viện.
Nguyên Diệu kinh hãi, vội kéo lại: “Bạch Cơ, xin hãy bình tĩnh. Quang Tạng Quốc Sư và Sư Hỏa đang tắm, ngài xông vào như vậy thì ra thể thống gì? Hãy chờ họ tắm xong rồi hãy lý luận.”
Bạch Cơ hít một hơi sâu, cố gắng nhẫn nhịn ngồi xuống: “Hiên Chi nói có lý.”
Bạch Cơ ngồi sau quầy uống trà, Nguyên Diệu và Ly Nô ra ngoài ngõ chuyển rương. Khoảng chừng một nén nhang, Nguyên Diệu và Ly Nô đã mang mấy chiếc rương trên xe ngựa vào Phiêu Miểu các, cũng cho xe ngựa đi, Bạch Cơ cũng đã uống xong một chén trà nhưng Quang Tạng và Sư Hỏa vẫn chưa tắm xong, họ không chỉ ồn ào cười đùa trong hậu viện, mà còn gọi Ly Nô vào đổ thêm nước nóng.
Ly Nô nhìn Bạch Cơ với vẻ mặt khổ sở: “Chủ nhân, nhìn tình hình này có lẽ họ còn tắm cả buổi chiều.”
Sắc mặt Bạch Cơ lại đen hơn, Nguyên Diệu đành cười nói: “Tiểu sinh và Ly Nô lão đệ cùng vào thêm nước, tiện thể báo với họ rằng ngài đã trở về, giục họ tắm mau lên.”
Bạch Cơ kéo Nguyên Diệu lại, dặn dò: “Hiên Chi nhớ kiểm tra xem bồn tắm có bị hư hỏng gì không…”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, thì ra nàng chỉ lo lắng cho bồn tắm.
“Được.” Nguyên Diệu đồng ý rồi cùng Ly Nô đi vào.
Bạch Cơ ngồi sau quầy, lặng lẽ trầm ngâm.
Chẳng bao lâu sau, một con mèo đen nửa ướt chạy tới, nói: “Chủ nhân, không hay rồi! Mọt sách chưa chưa kịp nói gì đã bị mũi trâu và ngũ công tử kéo vào bồn tắm, họ muốn hắn tắm cùng.”
Bạch Cơ đột ngột đứng dậy xông ra hậu viện, nhưng đến giữa đường thì nàng chợt nhớ ra điều gì đó, lại dừng lại: “Ừ, thôi thì kiên nhẫn chờ đợi. Dù sao trước đây mình đã có lỗi trước, bây giờ nhẫn nhịn một chút. Lùi một bước biển rộng trời cao, nếu thực sự chọc giận Quang Tạng thì sau này cũng sẽ gặp rắc rối.”
Mèo đen vừa liếm chân ướt vừa hỏi: “Chủ nhân dự định xử lý mũi trâu thế nào? Lần này mũi trâu giận thật đó, e là không dễ đối phó.”
Bạch Cơ chậm rãi nói: “Lại nhốt hắn vào một chiếc bình hoa khác…”
Mèo đen giật mình.
Bạch Cơ tiếp tục nói: “Điều đó là không thể. Vậy nên hãy xin lỗi hắn, sau đó bồi thường một ít vàng.”
Mèo đen gãi đầu: “Nếu mũi trâu không cần vàng mà nhất quyết muốn phong ấn ngài vào pháp khí thì sao?”
Bạch Cơ giơ tay lau nước mắt. “Vậy thì ta chỉ có thể từ biệt Ly Nô. Ta đi rồi ngươi phải tự chăm sóc bản thân, đừng tham ăn cá thơm, ăn nhiều hại bụng.”
Mèo đen nghe vậy cũng rơi nước mắt, tức giận nói: “Chủ nhân yên tâm, nếu mũi trâu bắt ngài đi, dù không đấu lại hắn, Ly Nô cũng sẽ ngày ngày đến Đại Giác Quan kêu gào, khiến hắn không yên giấc.”
Bạch Cơ vỗ đầu mèo đen: “Ly Nô trung thành như thế, ta rất cảm động.”
Ly Nô lau nước mắt: “Chủ nhân…”
“Ly Nô…”
Một rồng một mèo đối diện rơi lệ, như thể sắp chia tay. Hậu viện thỉnh thoảng vang lên tiếng nước róc rách, tiếng cười đùa của Quang Tạng và Sư Hỏa, tiếng vùng vẫy của Nguyên Diệu. Đột nhiên: “Rào......” “ầm......” một tiếng động lớn vang lên, sau đó là tiếng kêu la của Quang Tạng, Sư Hỏa và Nguyên Diệu: “Ôi chao, hỏng rồi, hỏng rồi.”
Bạch Cơ ngẩn ra: “Xảy ra chuyện gì?”
Ly Nô nói: “Để Ly Nô đi xem.”
Mèo đen chạy vội ra hậu viện xem xét, chẳng bao lâu sau, nó trở lại ngập ngừng nói: “Chủ nhân… cái… bồn tắm đổ rồi, vỡ làm đôi.”
Sắc mặt Bạch Cơ lập tức đen lại, nàng giận đến không thể kìm chế, hóa thành một con rồng trắng, cuốn lốc vào hậu viện. Mèo đen muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa.
Mèo đen rũ nước trên lông, ngồi xuống đất thở dài: “Chà, chủ nhân thực sự nổi giận rồi, mũi trâu và ngũ công tử sẽ gặp rắc rối…”
Chẳng bao lâu sau, hậu viện bùng nổ một trận tiếng động lớn và những tiếng kêu hỗn loạn: “Bạch Cơ, cứu mạng......”
“Rồng yêu, ngươi đến thật đúng lúc, bản quốc sư......”
“Cô cô, con sai rồi......”
Nhưng, sau một tiếng long ngâm chấn động tai và hai tiếng “a......”“a......”, thì thế giới trở nên yên tĩnh.
Mèo đen đứng dậy đi về phía hậu viện.
Cỏ xanh biếc, đào hồng rực rỡ, bồn tắm gỗ tử đàn đặt trên thảm cỏ vỡ làm đôi, nước nóng đổ đầy đất, đạo bào, giày dép, tất của Quang Tạng vứt lung tung trên đất, nhưng người đã biến mất, Sư Hỏa cũng không thấy đâu. Nguyên Diệu toàn thân ướt đẫm ôm đầu ngồi trên đất run rẩy.
Mèo đen ngẩng đầu thì thấy một con rồng trắng oai phong lẫm liệt đang bay lượn trên không trung của Phiêu Miểu Các, thỉnh thoảng phát ra tiếng rồng ngâm.
Mèo đen hỏi Nguyên Diệu: “Mọt sách, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mũi trâu và ngũ công tử đi đâu rồi?"
Nguyên Diệu ôm đầu khóc: “Bạch Cơ cuốn đến như một cơn lốc, sau một tia sáng trắng thì họ đã biến mất, chắc chắn là bị Bạch Cơ ăn mất rồi! Thật đáng sợ! Ngươi mau gọi Bạch Cơ nhả họ ra đi, có thể họ vẫn còn sống cũng không chừng......"
Mèo đen rung râu nhìn về phía con rồng trắng đang gầm rú, nuốt nước bọt: “Nếu thật sự bị chủ nhân nuốt vào thì có nhả ra cũng chỉ còn hai đống xương."
Nguyên Diệu lòng đầy cay đắng, nước mắt tuôn rơi.
Rồng trắng bay lượn trên không hai vòng, rồi từ từ đáp xuống, biến thành một người mặc áo trắng rộng thùng thình, khí chất thong dong.
Bạch Cơ đứng giữa hậu viện ngổn ngang, nói: "Ha ha, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh rồi."
Nguyên Diệu lòng đầy cay đắng: “Bạch Cơ, ngươi đã ăn Quang Tạng Quốc Sư và Sư Hỏa rồi sao?"
Bạch Cơ bĩu môi: “Ta đâu có ăn những thứ khó ăn như vậy. Ta chỉ thi triển một pháp thuật nhỏ, đưa họ đến một nơi khác rồi."
Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Là nơi nào?"
Bạch Cơ liếc nhìn bồn tắm gỗ tử đàn bị vỡ, nghiến răng nói: "Một nơi tốt để họ tiếp tục tắm."
Ly Nô hỏi: "Chẳng lẽ chủ nhân đã ném họ xuống biển?"
Bạch Cơ cười gằn, không trả lời.
Ly Nô và Nguyên Diệu dù tò mò nhưng cũng không dám hỏi kỹ.
Bạch Cơ nói: "Ly Nô, dọn dẹp sạch sẽ hậu viện, Hiên Chi đi lấy một ít chu sa đến phòng ta, cần phải lập lại kết giới để Quang Tạng không tìm thấy Phiêu Miểu Các."
Ly Nô đáp: "Vâng."
Nguyên Diệu hắt xì một cái, nói: "Được."
Ly Nô lại hỏi: "Chủ nhân, bồn tắm gỗ tử đàn bị vỡ thì sao?"
"Bổ ra làm củi đốt đi." Bạch Cơ nói mà không quay đầu lại.
Ly Nô dọn dẹp hậu viện, Nguyên Diệu đi thay một bộ quần áo sạch. Hắn nhìn thấy vết thương trên vai phải có hơi đen, lòng đầy sợ hãi, muốn đi tìm Bạch Cơ xin một ít nước bọt rồng để bôi, nhưng nhớ lại cảnh Bạch Cơ bôi nước bọt rồng cho mình đêm qua, lại cảm thấy nam nữ khác biệt, không đúng lễ nghĩa.
Nguyên Diệu để vai trần đi qua đi lại trong sảnh, không biết có nên tìm Bạch Cơ bôi nước bọt rồng hay không. Mèo đen tình cờ đi ngang thấy vết thương trên vai Nguyên Diệu, giật mình: “Ôi chao, thư sinh, ngươi bị lệ quỷ cào sao? Hỏng rồi, vết thương này có thi độc!"
Nguyên Diệu vừa định mở miệng, mèo đen không đợi phân bua đã nhảy lên vai thư sinh, lộ ra nanh vuốt, cắn một cái, máu bắn tung tóe.
"A......đau chết mất......" Nguyên Diệu khóc lóc thảm thiết.
Mèo đen cúi đầu nhìn, cười nói: “May quá, máu là màu đỏ. Cảm thấy đau cũng là chuyện tốt. Cha ta nói, bị lệ quỷ cào sẽ dính thi độc, chắc chắn phải cắn ra máu đỏ sau đó bôi nước miếng mèo lên."
Mèo đen vừa nói, vừa "phì phì" nhổ hai bãi nước miếng lên chân mèo, rồi “bốp bốp" bôi lên vết thương của Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu đau đến rơi nước mắt, cảm thấy vai phải sắp bị Ly Nô cắn đứt, muốn gọi Ly Nô dừng lại: “Ly nô lão đệ, xin hãy dừng..."
"Haha, không cần cảm ơn gia. Đây là việc nên làm." Mèo đen cắt lời Nguyên Diệu, cười nhảy xuống đất đi làm việc.
Nguyên Diệu ngẩn ngơ đứng trong sảnh, đón gió rơi lệ.
***
Thời gian như thoi đưa, thoắt cái đã mười ngày trôi qua. Bạch Cơ đã lập lại kết giới mới, ngăn Quang Tạng và Sư Hỏa đến tìm chuyện. Nguyên Diệu hoàn toàn không cảm thấy Phiêu Miểu Các có gì khác trước, nghĩ rằng kết giới này chỉ có tác dụng với Quang Tạng và Sư Hỏa thôi.
Nguyên Diệu rất muốn biết trước đó Bạch Cơ đưa Quang Tạng và Sư Hỏa đến đâu để tiếp tục tắm, nhưng mỗi lần hắn hỏi thì Bạch Cơ chỉ cười hi hi.
Ly Nô đem đạo bào, giày, ngọc quan, phất trần mà Quang Tạng để lại đi cầm ba đồng tiền, chia cho Nguyên Diệu một đồng. Nguyên Diệu cảm thấy nhận thì trái với phong thái quân tử, nhưng không nhận lại sợ Ly Nô tức giận, nên đã lén bố thí đồng tiền này cho kẻ ăn xin gặp trên đường.
Bạch Cơ tâm trạng không tốt, vì để có được áo mẫu đơn nàng đã lần lượt mất một bộ cốc sứ nghìn phong màu xanh, một bình họa tiết chim sắc mật, một bồn tắm gỗ tử đàn, nửa hộp hương đề hồ. Nguyên Diệu an ủi nàng rằng, Võ hậu đã ban sáu nghìn lượng vàng, dù thế nào cũng đủ mua trà cụ, bình hoa, bồn tắm, hương đề hồ rồi. Nhưng Bạch Cơ vẫn không vui, ngày ngày mặc đồ nam đến chùa Hiến Phúc nghe thiền sư Nghĩa Tịnh giảng kinh giải sầu. Nguyên Diệu theo lời hẹn, mỗi ngày lẻ đều cùng nàng đi nghe, nhưng cũng chỉ đến ngủ gật, hoàn toàn không nghe lọt tai kinh văn.
Ngày hôm ấy, Nguyên Diệu nhớ ra chính là ngày giỗ của Ngụy Quốc phu nhân, bèn ngồi bên bàn ngọc xanh, trải một tờ giấy, mài ít mực, dự định viết một bài thơ tế để đốt cho bà.
Đang vào giữa xuân, ánh nắng rực rỡ, hoa mẫu đơn trên bình phong nở rộ tươi đẹp. Nguyên Diệu nhớ lại cuộc đời của Ngụy Quốc phu nhân, lòng cảm xúc dạt dào, đề bút viết ngay.
Khi Nguyên Diệu viết xong chữ cuối cùng thì Vi Ngạn bước vào.
Vi Ngạn cười nói: "Thì ra Hiên Chi ở bên trong, ta còn tưởng hôm nay Phiêu Miểu Các không có ai chứ."
Nguyên Diệu nói: "Sao lại không có ai? Bạch Cơ đang ngủ trên lầu, Ly nô lão đệ đi chợ mua cá rồi."
Vi Ngạn ngồi xuống đối diện Nguyên Diệu, giật lấy bài thơ vừa viết xong của Nguyên Diệu: “Ồ, Hiên Chi đang viết thơ à, để ta xem nào."
Nguyên Diệu mặt biến sắc, định giật lại nhưng không nhanh bằng Vi Ngạn.
Vi Ngạn đọc: “Long các phượng điện ngọc linh lang, hoả liên yêu kiều tu la trường. Lục mấn lãnh triêm tam nguyệt lộ, hồng yêu hương tẩm cửu cung sương. Dạ dạ si ngâm mẫu đơn từ, tuế tuế khán hoa lệ thiên hàng. Độc lập tây phong hựu nhất niên, đa tình tổng bị vô tình thương*."
*Dịch đại: Lầu Rồng, Điện Phượng, hành lang. Sen lửa yêu kiều địa ngục trần gian. Tóc xanh lạnh lẽo dính sương tháng ba. Mùi thương thơm đẫm sương lạnh chín cung. Đêm mê mẩn ngắm mẫu đơn, Mỗi năm ngắm hoa, lệ rơi ngàn hàng. Một mình đứng dưới gió tây, đa tình lại bị vô tình tổn thương.
Vi Ngạn mặt biến sắc, “xoạt" một tiếng, xé tờ giấy, vo thành một cục.
Nguyên Diệu kinh hãi.
Vi Ngạn nghiêm nghị nói: “Hiên Chi, mấy từ cung đình như "long các", "phượng điện", "tu la trường" không thể viết bừa được. Cũng may ta nhìn thấy, nếu bị kẻ có ý đồ xấu phát hiện tố cáo ngươi một tiếng, ngươi sẽ phải vô tù đó. Sau này, tuyệt đối không được viết nữa."
Nguyên Diệu lòng đầy cay đắng, đây là bài thơ tế viết cho Ngụy Quốc phu nhân, cuộc đời Ngụy Quốc phu nhân làm sao có thể thiếu nội dung cung đình? Hơn nữa, lát nữa sẽ mang đi đốt, làm sao để người khác nhìn thấy? Tuy nhiên hắn cũng không tiện giải thích, chỉ có thể nói: “Đan Dương dạy rất đúng, tiểu sinh sau này không viết nữa."
Vi Ngạn nói: “Nói đến cung đình, gần đây trong cung có một chuyện cười lớn."
"Chuyện cười gì?" Nguyên Diệu tò mò.
Vi Ngạn cười nói: “Chuyện liên quan đến Quang Tạng Quốc Sư của Đại Giác Quan…" Buổi chiều mười ngày trước, ngay sau khi sự việc về áo mẫu đơn được giải quyết, Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời Đại Minh Cung, Võ Hậu sau khi xử lý một số chính sự, chuẩn bị đến Tiên Cư Điện tắm.
Võ Hậu vừa đến Tiên Cư Điện, mấy cung nữ vào suối nước nóng chuẩn bị trước đã hét lên chạy ra: “A a......có yêu quái......" "Thật đáng sợ......"
Cung nữ khóc lóc: “Bẩm Thiên Hậu, có một nam nhân tóc tai bù xù, toàn thân trần truồng và một con sư tử vàng từ trên trời rơi xuống đang ngâm mình trong suối nước nóng."
Võ Hậu giận dữ, ra lệnh Kim Ngô Vệ đi bắt nam nhân và sư tử. Kim Ngô Vệ nhận lệnh ùa vào Tiên Cư Điện. Nhưng trước khi Kim Ngô Vệ kịp vào thì một con sư tử phun lửa điên cuồng lao ra khỏi vòng vây, chở nam nhân dùng tay che mặt chạy thẳng về Đại Giác Quan.
Nam nhân hét lên: “Đồ ngốc! Đừng về thẳng Đại Giác Quan! Ra khỏi cung vòng một vòng rồi lén lút quay lại!"
Sư tử nói: “Dù sao cũng phải về Đại Giác Quan, vòng một vòng làm gì cho phiền phức."
Thượng Quan Uyển Nhi tỉnh ngộ: “Thiên Hậu, là Quang Tạng Quốc Sư, ông ta đã quay lại…"
Võ Hậu nói: “Nghe giọng thì thấy giống, nhưng người này có tóc…"
Sư tử rẽ một vòng, chở Quang Tạng phi ra khỏi cung.
Kim Ngô Vệ định đuổi theo, nhưng Võ Hậu đã ngăn lại: “Thôi, cứ để mặc ông ta, dù sao cuối cùng cũng về Đại Giác Quan."
Từ xa, một lần nữa vang lên tiếng hét giận dữ của Quang Tạng: “Đồ ngốc! Đừng đi vào đường Chu Tước đông đúc, Quốc Sư ta vẫn còn trần truồng mà!!"
Thượng Quan Uyển Nhi đổ mồ hôi lạnh: “Thiên Hậu, dường như Quốc Sư càng ngày càng không đáng tin…"
Võ Hậu cười, nói: “Đại trí giả ngu, đó là trí tuệ của người cao nhân. Khắp Đại Đường, không ai trung thành và đáng tin cậy, có thể sử dụng được như ông ta."
Nguyên Diệu nghe Vi Ngạn kể xong thì há hốc miệng kinh ngạc. Thì ra, nơi tốt mà Bạch Cơ nói đưa Quang Tạng và Sư Hỏa đến để tiếp tục tắm lại là Tiên Cư Điện. Con rồng yêu này thật quá trêu ngươi. Nếu lúc đó Võ Hậu đang tắm thì chỉ sợ Quang Tạng đã bị xử tử tại chỗ rồi?
Nguyên Diệu hỏi Vi Ngạn: “Quang… Quang Tạng Quốc Sư cuối cùng thế nào? Không bị Thiên Hậu trừng phạt chứ?"
Vi Ngạn nói: “Quốc Sư sĩ diện, không thừa nhận nam nhân cưỡi sư tử chạy trốn khỏi Tiên Cư Điện là mình, ông ta nói mình là đầu trọc, còn người đó có tóc, tuyệt đối không thể là mình. Thiên Hậu cũng không truy cứu. Quốc Sư dâng lên Thiên Hậu ba cây thảo dược trẻ mãi, Thiên Hậu rất vui, khen ngợi lòng trung thành của ông ta."
Nguyên Diệu bối rối nói: “Tóc của Quốc Sư…"
Vi Ngạn cười bí ẩn: “Ta nghe từ một tiểu đạo sĩ của Đại Giác Quan, Quốc Sư tự cạo tóc, giả làm đầu trọc. Để duy trì đầu trọc khiến người ta không nghi ngờ, thì tóc cứ hơi dài ra thì ông ta phải khóc thầm cạo đi."
"Trải qua nghìn năm vất vả mới mọc lại được tóc, nhưng vẫn phải giả làm đầu trọc…" Nguyên Diệu rất thương cảm cho Quang Tạng. Đồng thời hắn cũng lo lắng, Bạch Cơ liên tục trêu chọc Quang Tạng, không biết ông ta có nhớ đến việc tìm Bạch Cơ để báo thù không.
Nguyên Diệu đi pha một ấm trà, cùng Vi Ngạn trò chuyện.
Gần đến trưa, Bạch Cơ từ từ bay xuống, thấy Vi Ngạn thì cười nói: “Vi công tử lại đến mua bảo vật sao."
Vi Ngạn cười nói: “Hôm nay không mua. Ở phủ ta, hoa mẫu đơn nở rồi, ta định buổi chiều đưa Hiên Chi đi uống rượu ngắm hoa."
Bạch Cơ ngáp một cái: “Hôm nay không cho mượn Hiên Chi, chiều nay hắn phải đi cùng ta đến chùa Hiến Phúc nghe thiền sư Nghĩa Tịnh giảng kinh."
Nguyên Diệu không muốn đi nghe kinh với Bạch Cơ, chỉ muốn đi uống rượu ngắm hoa với Vi Ngạn, nhưng lại không dám nói nhiều.
Bạch Cơ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Nguyên Diệu, thì đảo mắt cười nói: “Nhưng nếu Vi công tử mua hương đề hồ trên kệ thì chiều này Hiên Chi có thể đi cùng ngươi đến quý phủ giao hương."
Vi Ngạn nhăn mặt: “Bao nhiêu bạc?"
"Mười lượng. Đó là một hộp lớn đấy." Bạch Cơ cười nói.
"Rõ ràng đã bị Quang Tạng Quốc Sư dùng hai nắm." Nguyên Diệu lí nhí như muỗi kêu.
Vi Ngạn xòe quạt gấp: “Mười lượng bạc? Rẻ hơn lần trước một chút."
Bạch Cơ cười nói: “Không phải mười lượng bạc, là mười lượng vàng."
Vi Ngạn co giật khóe miệng: “Ngươi vẫn nên đi cướp thì hơn."
Bạch Cơ cười nói: “Vệ công tử lại nói đùa rồi."
Cuối cùng, Vi Ngạn và Bạch Cơ trả giá xuống năm lượng vàng mới đưa Nguyên Diệu đi.
Nguyên Diệu và Vi Ngạn rời đi, Bạch Cơ ngồi xuống bên bàn ngọc xanh. Nàng nhìn thấy cục giấy Vi Ngạn vứt bèn cúi người nhặt lên, mở ra vuốt phẳng, mới phát hiện đó là bài thơ tế viết cho Ngụy Quốc phu nhân của Nguyên Diệu.
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi đúng là một kẻ ngốc. Nhưng bài thơ này viết cũng không tệ."
Bạch Cơ cầm một lư hương, đến hậu viện, đối diện Đại Minh Cung đốt bài thơ tế trong lư hương.
Ngọn lửa thiêu hết, tro giấy hóa thành một chuỗi cánh hoa mẫu đơn đỏ bay về hướng Đại Minh cung.
Bạch Cơ đứng giữa cỏ xanh nhìn những cánh hoa bay xa, lẩm bẩm: "Một đời phong nguyệt là hoa hư ảo, ba đời bồ đề là trí tuệ Phật. Hy vọng nàng có thể phá vỡ ảo giác, từ bỏ chấp niệm, đến nơi nàng nên đến."
Một làn gió thổi qua khiến cỏ xanh dao động, cánh hoa bay xa không thể truy tìm.
(Kết thúc "Áo Mẫu Đơn")
Dài tóa!!!!!!!!!!!!!!!!!!