Có tiếng người thở ra, không hiểu sao hắn trực tiếp nhắm mắt lại, giọng nói run run, nói như sắp ch: “Phu nhân…”
Thấy ta không đáp, sắc mặt hắn tái nhợt, giải thích bằng giọng nhỏ nhẹ:
"Ta không thường làm những việc như thế này...Chỉ một hoặc hai lần thôi."
"Một hoặc hai lần một tháng? Hay một hoặc hai lần một ngày. Ngụy Liệt, chúng ta có thể vẫn thân mật với nhau, còn những điều khác, ta từ chối.”
Ta không muốn ch trên giường của hắn trước khi có thể tận hưởng vinh quang của mình.
Ngụy Liệt đang trên bờ vực suy sụp. Cứ như thể ta là một kẻ vô tình vậy. Ta đẩy hắn ra rồi quay người bỏ đi.
Chỉ là, từ ngày đó về sau, Ngụy Liệt càng quấn quýt si mê, giống như một con ch.ó lớn vẫy đuôi cầu xin thương xót.
Cuối cùng, ta bất đắc dĩ nói: "Đại nghiệp chưa thành, ta tạm thời không có dự định lập gia đình, ta không thể bảo ngươi chờ ta..."
Ngụy Liệt lập tức nói: "Ta chờ được. Không danh không phận, ta cũng nguyện ý." Hắn bổ sung một câu.
Ta có chút xúc động.
Không ngờ, một lát sau, hắn lại lấy chuyện cầu hôn sáu năm trước ra ăn vạ.
“Thật ra chúng ta vẫn luôn là phu thê chưa cưới.”
Ta: "......”
Thôi, hắn cao hứng là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Chớp mắt lại qua hai năm.
Năm tháng trôi qua như gió mùa thu.
Vân Hòa được phong làm Tề quốc hoàng quý phi.
Ta cũng lấy thân phận Tiêu Trúc, thi hành chế độ nữ quan ở triều chính Trần quốc.
Hoàng đế Trần quốc kéo dài hơi tàn hai năm, rốt cục qua đời một ngày trước khi Vân Hòa về nhà thăm người thân.
Thái Tử vội vàng lên ngôi, không rảnh để ý đến nàng, lại không biết dưới mặt hồ yên tĩnh, dòng nước ngầm bắt đầu khởi động.
Trong ngày Vân Hòa đến kinh thành, hoa nở đầy, dân chúng reo mừng.
Thẩm Duật mười năm như một, ngày ngày làm nền ở bên cạnh nàng.
Nàng vẫn mặc một bộ hồng y, xinh đẹp tuyệt trần, dường như thời gian đặc biệt chiếu cố nàng.
Đẹp mắt như vậy, giống như vẫn là công chúa mỹ mạo mà đầy tài hoa, lại chẳng có chỗ để thể hiện kia, lại không biết mạng nhện của nàng đã sớm được ta dệt đầy Trần quốc, chỉ đợi xúc tu của nàng vươn tới.
Nàng sẽ cho ta địa vị dưới một người, trên vạn người.
Ta thích lời hứa tốt đẹp này, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng ấy, để lại cho mình đủ vốn liếng và đường lui.
Thẩm Duật đến Vương gia.
Khi hắn nhìn thấy cửa lớn rách nát của Vương gia, sắc mặt khẽ biến.
Hắn vọt vào, tìm kiếm chung quanh, nhưng vẫn không thể tìm thấy ta.
Phụ thân mong mỏi nhìn hắn, nhưng khi nghe hắn gọi tên ta, hoảng hốt.
“Tiểu nữ Vương Khê Trúc đã ch.”
Nghe nói thế, Thẩm Duật ngây ngốc đứng ở nơi đó hồi lâu.
Đây đều là những gì ám vệ báo cáo cho ta.
Ta cười cho qua.
Không lâu sau, ta cùng Vân Hòa liên thủ, ở trong bóng tối khống chế thế cục, dần dần cướp mất quyền lực của Tân Đế.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta được phong làm hữu tướng, chèn ép Thẩm Duật một đầu.