• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Liễn run rẩy cầm không vững chuôi dao, Thái tử lập tức bọc lấy tay y, bắt y nắm chặt hung khí này.

"Ca ca đã quyết định giết ta mà sao chưa ra tay?"

Bóng đêm mù mịt khiến y không thấy được vẻ mặt Sở Hộc.

Y có thể cảm nhận được khí lạnh trên lưỡi dao kia.

"Thái tử, ta......" Sở Liễn cũng cười khẽ, nước mắt y tuôn như mưa, nhiều đến nỗi y cảm thấy mấy ngày qua mình đã khóc cạn nước mắt kiếp này, "Ta thật lòng muốn tốt cho ngươi...... Mong ngươi không bị kẻ khác ức hiếp, được bình an vô sự...... Ta không làm gì có lỗi với ngươi, sao ngươi lại ép ta, tại sao...... tại sao phải hèn hạ như vậy?"

Sở Hộc chỉ cúi đầu nắm tay y chứ không trả lời.

"Ta đối tốt với ngươi," dao găm sắc bén đâm vào bụng Sở Hộc, máu từ từ chảy xuống chỗ giao hợp của hai người, y thẫn thờ nhìn khuôn mặt mơ hồ của Sở Hộc, "Là để giết ngươi như vậy sao......"

Dường như Sở Hộc không cảm nhận được đau đớn, hắn ôm Sở Liễn chặt hơn khiến lưỡi dao đâm sâu vào bụng mình. Máu tanh chảy xuống tay hắn, còn dính vào tay Sở Liễn.

Điều này khiến hắn vui vẻ, lại được thấy ca ca đau buồn vì mình, hắn buông tay ra, bôi máu mình lên mặt Sở Liễn rồi nói: "Ta nghĩ mãi vẫn không biết nên làm thế nào, như vậy cũng rất tốt, hồi bé ta luôn cảm thấy ca ca lương thiện thuần khiết, giờ thì tốt rồi, máu ta vấy bẩn ca ca nhưng vẫn rất đẹp...... Sở Liễn, dù ngươi có thế nào cũng đẹp cả."

Hắn đứng thẳng lên, dao nhọn bị rút ra, hắn chảy máu ồ ạt mà vẫn còn sức bế Sở Liễn, dương vật đâm sâu vào lỗ nhỏ, bắn trong người ca ca thêm lần nữa.

Hắn nghe lời mẫu thân làm nhiều chuyện trái ý mình, cuối cùng nhịn không được lén chạy tới miếu này gặp Liễn ca của mình. Hắn không tin thần Phật cho lắm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn bức tượng vàng kia vẫn vô thức cầu khẩn.

Người đời chen nhau đến Phật đường quỳ lạy, tất nhiên đều có lòng tham.

Hắn quỳ trên bồ đoàn, nghe Sở Liễn thành kính tụng kinh, nghĩ thầm: Nếu cứ mãi như vậy...... Chỉ có hắn và Liễn ca thì tốt quá, hắn không cần quyền thế, không muốn nghĩ trăm phương ngàn kế đấu đá với kẻ khác, hắn chỉ cần Liễn ca nhớ mình, nhớ mình thật lâu mà thôi.

Hắn ngước nhìn tượng Phật kia, bỗng nhiên thất thần, dường như hắn đang đứng trên lầu cao, gió lạnh thấu xương thổi qua nhưng trong lòng hắn lại rất hạnh phúc, bởi vì Sở Liễn đứng cạnh mỉm cười gọi hắn là A Hộc, trong mắt tràn ngập tình ý dành cho hắn.

Dưới lầu nhà nhà thắp đèn.


Náo nhiệt là thế mà vẫn khiến lòng người tịch mịch.

-

Máu hòa với nước mắt mặn chát thấm ướt đôi môi khô khốc của Sở Liễn, y không ngờ Sở Hộc thật sự không tránh, cũng chẳng lên tiếng mà chỉ ôm y thật chặt không chịu buông tay.

Dao găm của y chĩa vào tim Sở Hộc, đệ đệ cầm cổ tay y, muốn y đâm thẳng vào chẳng chút do dự.

Y nghe thấy mình lẩm bẩm gọi A Hộc, đối phương nhếch môi cười rồi áp ngực vào lưỡi dao lóe sáng kia.

Máu nóng hổi đặc sệt.

Rất nhiều máu......

Vạt áo Sở Hộc mở rộng, ngọc bội trắng muốt trước ngực tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Đó là vật hộ thân Sở Liễn tặng cho hắn để sống lâu trăm tuổi.

Hắn buông tay ra, sức lực dần cạn kiệt, đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ nên nói câu cuối cùng với Sở Liễn: "Liễn ca ...... Ngày mai dạy đệ học Thông Giám nhé, A Hộc mệt quá, muốn ngủ một giấc......"

Ngày mai...... Ngày mai ca ca sẽ đi vào từ ngoài sân rồi dắt hắn đến nơi xa hơn......

-

Sở Liễn theo phản xạ nắm lấy cánh tay Sở Hộc, không muốn hắn ngã xuống. Nhưng giờ trên người y cũng chẳng còn sức, đã không kéo được đối phương mà còn suýt ngã theo.

Y khàn giọng gọi tên Sở Hộc, nhưng tay chạm vào đâu cũng chỉ có máu tanh nóng.

Thấy Sở Hộc sắp ngã ngửa ra sau, y ôm eo đệ đệ, chợt cảm nhận được lưng mình bị đẩy mạnh làm y chới với, trong lòng hoảng hốt, bị đẩy xuống ao cùng với Sở Hộc.

...... Là yêu vật kia sao!?

Khi ngã xuống, Sở Liễn nhớ đến yêu vật luôn rình mò xem kịch kia nên ngoái đầu nhìn lại.

Tất nhiên là chẳng thấy gì.

Nhưng khi y nín thở, cứ tưởng nước ao sắp tràn vào mũi miệng thì bên dưới có một vật mềm mại nâng đỡ y.

Sương mù bốc lên mặt ao, nhìn như những đóa sen đen nở rộ.

Một đôi tay ấm áp ôm mặt y, muốn y cúi đầu nhìn dưới người mình.

"Nương tử sợ à?" Người y đang ôm là Sở Hộc nhưng đôi mắt kia lại có màu vàng sẫm, nhìn vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ, "Đoạt xá phải chọn đúng thời điểm, phải lựa lúc hắn động tình, còn cần chút máu tươi của hắn nữa......"

"Nương tử có biết thứ gì dễ đạt được nhất nhưng lại hiếm có nhất không?" Nam tử ôm y cười nói, "Là một trái tim bị tham vọng bất chính bóp nát."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK