Sở Liễn mặc long bào nằm ngửa trên tấm nệm trắng tinh, thai nhi trong bụng cựa quậy theo hơi thở dồn dập của y.
Đại điện vắng lặng, chỉ có mỗi mình y.
Cửa điện mở rộng, mưa xuân tí tách rơi xuống đường đá, sương mù bao phủ hoàng cung trang nghiêm. Con đường trong cung không một bóng người, chỉ có nước mưa cuốn đi hoa rơi.
Sở Liễn nhắm nghiền mắt, thân hình run rẩy, đầu gối co lên, vô thức banh chân ra. Hơi thở y trở nên yếu ớt, thỉnh thoảng rên rỉ một tiếng, tựa như con hươu bị trúng tên ngã xuống, chưa chết nhưng cũng chỉ còn chút hơi tàn.
Máu từ từ chảy ra giữa hai chân y.
"Nương tử......" Rốt cuộc yêu vật cũng xuất hiện, gọi y trong cơn mơ màng, xúc tu lạnh buốt bò đến dưới áo y, tham lam liếm sạch máu tanh chảy ra từ lỗ nhỏ.
Y cố mở mắt ra rồi banh chân rộng hơn, tay phải nắm lấy một xúc tu của Thiên Diện, tay trái áp vào cái bụng phồng to của mình: "Ta muốn lập nó làm Thái tử, chừng nào nó cáng đáng được mọi việc, có thể làm minh quân, ta sẽ giao lại thiên hạ cho nó."
Nam nhân bao bọc tay y trong bàn tay to rộng rồi thì thầm trấn an y. Y không rõ đối phương là A Hộc hay yêu vật, hoặc là cả hai đều đang nói chuyện với y.
Thai nhi trong bụng lại quẫy đạp, Sở Liễn nhíu chặt mày, mồ hôi lạnh chảy ướt áo.
Lông mi y run rẩy, nhìn yêu vật đang chiếm xác đệ đệ rồi thều thào nói: "Chừng nào không làm Hoàng đế nữa, ta sẽ theo ngươi du ngoạn non sông."
Y buộc phải tỉnh táo, một khi ngất đi sẽ bị yêu vật mặc sức thao túng.
Nam nhân ở cạnh trông nom y, nhét ngón tay vào miệng y để ngăn y cắn lưỡi.
Yêu chủng đẫm máu chui ra lỗ nhỏ chặt khít, xúc tu của yêu vật lôi nó ra khỏi cơ thể y. Sở Liễn đờ đẫn nhìn đèn cung đình treo trong điện, kêu không ra tiếng, không kịp nuốt nước bọt, tay chân run lẩy bẩy.
Y nhíu chặt mày, vừa khóc vừa nắm chặt tay nam nhân nói: "Phu quân...... Phu quân hôn ta đi......"
Yêu vật rất thích bộ dạng khóc lóc nài nỉ của y, cúi người liếm sạch nước mắt rồi đan tay vào tay y, đầu lưỡi nóng ướt luồn vào đôi môi hé mở phát ra tiếng rên rỉ của y.
-
Bầu trời âm u, mưa mãi không tạnh.
Chẳng biết qua bao lâu, trong điện vang lên tiếng khóc trẻ con, máu chảy loang lổ trên nệm trắng như một con rắn vảy đỏ trườn trong tuyết.
Sở Liễn ôm đứa bé vào lòng rồi loạng choạng đứng dậy, đôi mắt vàng lẳng lặng nhìn nam nhân bất tỉnh dưới chân mình.
Theo ghi chép trong sách cổ, bày trận pháp thu hồn rồi làm yêu vật lơ là cảnh giác, hứa hẹn với mình, y sẽ có cơ may cướp được nửa viên yêu đan còn lại của đối phương.
Vì muốn che giấu trận pháp bắt yêu nên y mới trải thảm trắng ở đây.
Quả nhiên sau khi nuốt yêu đan của đối phương, cơn đau dưới người dần tan đi, thay vào đó là cảm giác ấm áp dễ chịu.
Có thật là dễ dàng như vậy không? Yêu vật mưu mô xảo quyệt, sao lại không phát hiện ra thủ đoạn của y được chứ? Sở Liễn hơi nghi ngờ, cụp mắt nhìn đứa bé đang mút tay trong ngực, nhìn nó chẳng khác gì trẻ con bình thường, khuôn mặt bầu bĩnh hết sức đáng yêu.
Y vốn định bóp chết yêu chủng mới sinh, nhưng nhìn nó lại không ra tay được.
Đứa bé mút tay khóc oe oe, Sở Liễn thở dài cởi áo ra rồi dí núm vú căng trướng sát miệng nó, nghĩ thầm: Nếu thật sự muốn giết thì tốt nhất là để người khác làm đi.