Trước lời trêu ghẹo ác ý đó, hai bên mang tai của Trình An bỗng chốc ửng đỏ, nhưng cậu vẫn như cũ, lạnh giọng nói:
- Lam nhị thiếu gia cứ đứng đây mộng du một mình đi, tôi còn phải có việc bận.
Nói rồi cậu như một cơn gió chạy thật nhanh vào trước phòng làm việc của Lam Triệt, đến nơi không hiểu sao tim cậu đập liên hồi như trống giục, cậu vội chỉnh đốn lại đầu tóc và trang phục, rồi gõ cửa.
Lam Triệt đang xem hồ sơ bệnh án "thật" mà bác sĩ kia đưa, trong hình có chụp cận nét khối u tử cung của Châu Giang, càng xem lòng hắn lại càng trùng xuống, nghe tiếng gõ cửa hắn nói vọng:
- Vào đi!
Trình An cung kính bước vào cúi chào hắn, cậu nói thẳng vào vấn đề:
- Sáng hôm nay tôi thấy Chủ tịch đưa phu nhân đi khám thai ạ?
Lam Triệt hết sức ngạc nhiên, hắn không nhìn vào hồ sơ nữa mà nhìn chăm chăm người trước mặt. Dường như hiểu được ý của hắn, cậu giải thích:
- Vị bác sĩ kia không đáng tin cậy! Tôi âm thầm điều tra được ông ta có qua lại với bà của anh. Cách đây 2 tiếng, tài khoản ngân hàng của ông ta nhận được một số tiền lớn, người gửi là thư kí của bà Triệu Nhã Nhược.
Trình An biết, Triệu Nhã Nhược là một con rắn độc trong giới kinh doanh, bà ta là loại người không ngại dùng mưu sâu kế bẩn để hoàn thành mục đích. Vài ngày trước nghe tin bà ta rời đi, cậu đã có chút nghi kị trong lòng liền âm thầm điều tra, vả lại bà ta cũng chẳng phải bà nội ruột của Lam Triệt, mẹ ruột của Lam lão gia mà chỉ là mẹ kế.
Bà ta một hai muốn đưa Chu Tiểu Tuyền vào làm vợ Lam Triệt là vì muốn cài người vào để sau này độc chiếm tài sản giúp bà. Triệu Nhã Nhược tàn nhẫn đến như vậy cớ sao lại dễ dàng thua cuộc?
Thế là cậu bắt tay vào điều tra, liền tra ra được một âm mưu thâm độc.
Lam Triệt nóng giận, đem hết đồ đạc trên bàn hất tung. Hắn giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên càng nhiều, nộ khí ấy khiến Trình An hoảng hốt.
Dám tính kế với hắn, dám có ý định làm hại vợ hắn sao? Lũ người chết tiệt!
- Tên bác sĩ đó nói với tôi Châu Giang bị khối u tử cung không thể mang thai được, thì ra là bịa đặt theo lời của bà ta, còn phát một túi thuốc đầy để trị liệu.
Ban đầu hắn cũng bị rơi vào kế hoạch của ông bác sĩ, ông nói thuốc đó làm giảm ác tính của khối u, Lam Triệt không dám nói sự thật với cô nên bèn nói với cô đó là thuốc bổ thai.
Hắn nói đến đó, bỗng dưng im bặt.
Đúng rồi! Nếu nói như vậy thì Châu Giang không hề bị khối u, vậy số thuốc đó dùng để làm gì?
Không xong rồi!
Lam Triệt gấp gáp chạy ra khỏi phòng làm việc, hắn cố tình tìm kiếm Châu Giang.
Không được để cô ấy uống thuốc đó, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.
Trình An cũng hiểu ra chuyện, nhanh chóng chạy sau hắn.
Xuống tới phòng bếp hắn thấy Châu Giang đang cầm mấy viên thuốc trên tay, tay còn lại nâng ly nước. Ngay khi cô định đem số thuốc đó đưa vào miệng thì Lam Triệt hất lấy tay cô làm ly nước và mấy viên thuốc rơi xuống đất.
Ly thủy tinh vỡ vụn, nước văng tung tóe. Châu Giang há hốc, cô không hiểu vì sao hắn làm vậy, còn chưa kịp hỏi thì bị hắn ôm chặt vào lòng:
- Châu Giang, em không sao cả, em không hề bị khối u...anh mừng quá.
Cô nghe thấy giọng của hắn run run như muốn khóc.
Châu Giang vẫn còn chưa hiểu gì, cô bị hắn ôm đến nỗi muốn ngạt thở, đôi mắt long lanh chơm chớp. Hắn khẽ xoa đầu cô, nhìn mấy viên thuốc mà nói:
- Mấy viên thuốc đó là thuốc bác sĩ đưa phải không?
Cô lắc đầu.
- Thuốc bác sĩ đưa lúc nãy em đã vứt đi rồi. Chị đang uống thuốc em và cha mua đó.
Lam Luật vừa ở ngoài vườn chạy vào, anh đứng bên cạnh Trình An đưa tay lau mồ hôi.
Lam Triệt ngạc nhiên, dường như không phải riêng gì Lam Triệt mà Châu Giang và cả Trình An cũng chăm chú nhìn anh. Lam Triệt hỏi:
- Sao cậu lại vứt, chẳng lẽ cậu biết chuyện gì?
Anh cứng họng không thốt nên lời, cuối cùng chỉ tay về phía Trình An, hơi ấp úng:
- Tại em theo dõi cậu ấy, thấy cậu ấy điều tra vị bác sĩ kia nên em cũng điều tra theo và truy ra được ông bác sĩ đó có ý đồ xấu. Em biết chắc Trình An sẽ sớm báo với anh sự thật nên không nói trước, chỉ âm thầm vứt mớ thuốc đó đi, em đã kể cho chị dâu biết sự thật rồi. Chỉ có mình anh không biết đó.
Trình An tím cả mặt, cậu không ngờ mình bị người khác theo dõi, mà người đó lại là Lam Luật mới ghê chứ.