Lam Triệt xoay người nhìn thẳng vào mắt Lam Luật, tiếp lời:
- Thả cô ấy ra đi.
Lam Luật chậc chậc khóe môi, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, miệng tươi cười:
- Chỗ em mua cô ấy với giá trên trời luôn đấy, chẳng lẽ nói thả là thả? Anh trai, chúng ta phải đánh đổi chút gì đó!
Lam Triệt tùy ý phất tay, lạnh lùng nói một câu:
- Mảnh đất khu A nhượng lại cho cậu. Đã đủ chưa?
"Bộp! Bộp" Tiếng vỗ tay thích thú của Lam Luật vang lên, đáp án quả nhiên làm anh được mở mang tầm mắt. Một con người tàn nhẫn, coi sự nghiệp lên trên hết như anh trai hắn mà lại đổi mảnh đất ở trung tâm thành phố để đổi lấy một cô gái. Thật sự thú vị đây!
- Em chỉ đùa anh thôi. Dù sao cô ta cũng là chị dâu em mà. Để em gọi cho thuộc hạ mang người đến!
Anh đút tay vào túi quần, khóe miệng vẫn còn vương lại nụ cười ban nãy. Anh trai Lam Triệt vậy mà đã biết yêu rồi cơ đấy!
Lam Luật nói chuyện điện thoại với thuộc hạ vài lời, bỗng nhiên lông mày của anh chau lại vô cùng khó coi, sau đó là giọng nói mang vẻ nghiêm trọng:
- Không xong rồi anh. Châu Giang bị thuộc hạ của em bán lại cho khách buôn nước ngoài rồi. Anh hai, chúng ta phải làm sao đây?
Thần sắc của Lam Triệt sau khi nghe xong câu này càng thêm lạnh lẽo, hắn không khỏi liếc nhìn Lam Luật với ánh mắt cảnh cáo, Lam Luật nhìn thấy thì giả vờ lảng tránh đi. Cũng đâu phải lỗi của anh chứ!
- Còn ở đây hỏi làm sao? Lập tức cướp người cho tôi!
Cô gái tên Châu Giang đó số phận sao lại đáng thương thế cơ chứ? Bị chính cha mẹ mình bán đi, lại còn bị trao tay cho nhiều người khác. Dù sao thì tương lai cô cũng là vợ của Lam Triệt hắn, hắn sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi!
- Em biết rồi!
- --------
Khách buôn người nước ngoài kia tên là David, ông ta chuyên gia mua những cô gái trẻ đẹp để bán lại, nếu hợp với gu của mình thì ông ta sẽ giữ bên cạnh để dùng.
Lúc nãy vào chợ đen vừa vặn nhìn thấy một cô gái được rao bán, cô gái này tuy bị câm nhưng lại rất xinh đẹp. Vừa nhìn thấy đã khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ, ông ta cũng không ngoại lệ.
- Em đừng sợ, tôi không phải là người xấu!
Châu Giang vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê dài, không gian xung quanh lênh đênh, rung lắc dữ dội khiến cô choáng váng.
- Ư ư ư....
Cổ họng của cô đau rát, nước mắt bỗng dưng trào ra.
Thấy cô có điều muốn nói, David lịch thiệp đưa quyển sổ và cây bút cho cô. Châu Giang khó khăn viết ra vài dòng:
- Tôi đang ở đâu? Ông là ai? Vì sao tôi lại ở đây?
Đôi mắt xanh biết của ông ta luôn dõi theo cô, ôn tồn trả lời:
- Em đang trên tàu đi đến Campuchia, tôi là người mua em, em bị bán đi rồi!
Sau đó cảm thấy chưa đủ, liền bồi thêm một câu:
- Tôi mua em không phải vì mục đích xấu, mà là muốn cưới em!