Tư Bác ôm tô chạy về nhà đi thẳng vào phòng bếp. Vừa chạy vừa ồn ào: “Thần Thần, ta cầm về rất nhiều bánh nè!”
Yến Thần Dật từ trong phòng bếp đi ra nhìn y nhướng mi: “Đại thẩm cho?”
“Ừ, rất thơm.” Tư Bác chạy đến bên cạnh hắn đưa tô cho hắn xem, bên trong là bánh nướng áp chảo phát ra từng làn mùi hương: “Buổi sáng ngày mai ăn đi.” Hiện tại y tâm tâm niệm niệm ăn sủi cảo, bánh nướng áp chảo gì đó không quan trọng bằng sủi cảo.
“Được, huynh đi rửa tay, chúng ta chuẩn bị ăn cơm.” Yến Thần Dật nhận tô để ở một bên trở về phòng bếp vớt sủi cảo trong nồi ra.
Tư Bác vui vẻ chạy tới rửa tay, hai người ăn cơm.
* * *
“Tư Bác, huynh đừng chạy loạn, một lát chúng ta đi dịch trạm* phía trước mua con ngựa.” Yến Thần Dật cõng bao vải nhỏ đi tới phía trước không xa cách Tư Bác khoảng năm bước kêu một tiếng.
(*Dịch trạm hay nhà trạm: là một trạm ngựa, biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại. Ngoài ra dịch trạm còn có nhiệm vụ đón tiếp và phục vụ các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua.)
Vốn là Yến Thần Dật không tính dẫn Tư Bác theo, chung quy hắn là chính thức đi làm, dẫn theo y cũng không tiện. Nhưng Tư Bác như thế nào cũng phải đi cùng hắn, không cho y đi theo thì xụ mặt bĩu môi tức giận.
Yến Thần Dật thấy hắn không có biện pháp đành phải dẫn theo y đi.
Đêm qua ăn cơm xong Lý đại gia đi bộ qua nhà hắn nói tự mình nếu muốn kiếm một chút tiền có thể thương lượng với lão bản tửu lâu mang một ít món ăn làm ở trong tửu lâu rồi đưa ra ngoài bán, đến lúc đó thu chút bạc.
Bất quá Yến Thần Dật lại cảm thấy không thể buôn bán thời gian dài như vậy, hắn cần xem xét lại.
“Thần Thần, ngựa lớn nuôi ở đâu vậy?” Tư Bác chạy đến bên cạnh hắn, trước sau lắc cánh tay.
Yến Thần Dật nhún nhún vai, hắn vừa rồi chỉ là nói như vậy, loại ngựa này mua về căn bản không có chỗ nuôi, hơn nữa lại là chi tiêu một món tiền lớn, vẫn là tính lại, hắn cứ nghĩ kỹ là được.
“Không mua, chờ buổi tối hôm nay đi qua nhà Vương đại thúc hỏi một chút, xem ông ấy lúc nào đến chở nước gạo, đến lúc đó cho ông ấy một chút ngân lượng để ông ấy chở hai người chúng ta về cùng.”
Tư Bác gật đầu một cái vươn tay lôi kéo tay hắn lắc lắc, quay đầu cười hắc hắc với hắn: “Thần Thần đi đâu thì ta đi theo đó.”
Yến Thần Dật ngẩng đầu nhìn y khẽ cười. Loại cảm giác được người để ý thật sự là quá tốt, tốt đến mức hắn đều cảm thấy không chân thật. Nếu ngày nào đó Tư Bác không ở bên cạnh hắn cùng hắn cười đùa... Trong lòng Yến Thần Dật trầm xuống lắc đầu. Hắn không dám tưởng mình sẽ đau lòng như thế nào.
Từ cửa sau tửu lâu đi vào hậu viện Yến Thần Dật nhìn xung quanh, có thể là thời gian quá sớm, tửu lâu vừa mở cửa buôn bán nên không có quá nhiều người. Phòng trọ ở hậu viện có mấy gian là cửa phòng đóng lại, phỏng chừng có người ở.
“Tiểu tiên sinh đã đến rồi.” Tiểu nhị đang múc nước thấy hắn vội vàng chào hỏi với hắn, tiểu nhị bọn họ phục vụ khách đều nghe nói phòng thu chi có tiểu tiên sinh mới đến không những đầu óc thông minh còn có thể làm được thức ăn ngon.
Yến Thần Dật kéo Tư Bác đi vào bên trong hỏi: “Vị tiểu ca này xưng hô thế nào?”
“Tiểu tiên sinh gọi ta Tiểu Vương là được, ta là tiểu nhị phục vụ khách ở phía trước.” Tiểu Vương cười tủm tỉm với hắn, nghĩ thầm: ‘tiểu tiên sinh này thật trẻ tuổi.’
Yến Thần Dật lễ phép cười cười với gã, gật đầu nói: “Lão bản đang ở đâu?”
“Vừa nãy còn ở phòng thu chi, bây giờ tiên sinh đến là gặp.” Tiểu Vương vươn tay chỉ chỉ, Yến Thần Dật nói cảm ơn gã rồi kéo Tư Bác đi vào trong.
“Thần Thần, chúng ta lúc nào mới về nhà.” Lúc này mới vào sân Tư Bác đã muốn trở về.
Yến Thần Dật quay đầu nhìn y thở dài: “Đã nói không cho huynh đi theo huynh nhất định muốn đến, vừa đến đã muốn đi. Ta là đến làm việc kiếm tiền, nếu không có tiền thì làm sao mua thịt cho huynh ăn?” Yến Thần Dật trừng mắt nhìn y một cái lôi kéo y vào phòng thu chi.
Trương lão bản ngẩng đầu nhìn thấy hắn còn rất kinh hỉ: “Sớm như vậy đã đến? Tiên sinh không phải ở rất xa sao?” Ông nhìn thấy Tư Bác đi theo Yến Thần Dật vào cửa cũng chưa nói cái gì, ông có thể nhìn ra nam nhân này đầu óc không tốt lắm, phỏng chừng trong nhà cũng không ai chăm sóc.
Yến Thần Dật cười cười không nói tiếp, hắn ở có xa hay không, đến như thế nào cũng không liên quan đến Trương lão bản.
Trương lão bản cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, vươn tay chỉ chỉ sổ sách cơ bản một bên nói: “Đây là sổ sách mấy tháng trước, còn có mấy tờ giấy tiên sinh kêu ta dựa theo phương pháp ghi sổ sách của tiên sinh nói, đều ở trong này.”
Yến Thần Dật nhận nhìn nhìn rồi gật đầu.
“Vậy tiên sinh cứ làm việc đi, ta đi ra phía trước.” Trương lão bản xua tay, đi đến cạnh cửa lại quay đầu nói: “Ta kêu bọn họ sắp xếp phòng cho tiên sinh, nếu mệt kêu bọn người Tiểu Tam dẫn tiên sinh đi nghỉ ngơi.”
“Được, cám ơn lão bản.” Yến Thần Dật ngồi xuống, Tư Bác nhìn nhìn hắn rồi đi đến ghế dựa dài bên cạnh bàn ngồi xuống kế bên hắn cũng không nói gì.
“Tư Bác, huynh không thích nơi này?” Yến Thần Dật mở ra bao vải nhỏ cõng đến, từ bên trong cầm ra bảng cửu chương hắn cố ý làm cho Tư Bác tính toán, còn có cuốn sổ nhỏ Tư Bác dùng để viết chữ. Thật ra chính là một chồng giấy Tuyên thành dùng dây thừng xuyên qua buộc lại mà thôi.
Tư Bác bĩu môi nhận quyển tập Yến Thần Dật đưa không nói lời nào.
Yến Thần Dật thật sự rất hiếu kì cũng rất ngoài ý muốn, nói như thế nào đây, nam nhân này mỗi ngày đều là cười ngây ngô không tim không phổi, với ai cũng đều như thế. Nhưng lần trước hắn phát hiện vừa đến tửu lâu này dáng vẻ của y cũng rất không vui, còn không thích nói chuyện, giống như cố ý xụ mặt vậy.
“Rốt cuộc làm sao vậy? Nói với ta.” Kéo mặt y đối mặt với mặt mình, Yến Thần Dật chớp chớp mắt.
Tư Bác mím môi, đầu tiên là liếc nhìn hắn, lại nhìn sang mặt bên trái. Sau đó lại nhìn sang mặt bên phải, lại nhìn Yến Thần Dật một hồi, cuối cùng lầm bầm nói: “Nếu như ta nói chuyện thì bọn họ sẽ cười nói ta là tên ngốc, sau đó sẽ khinh thường Thần Thần.”
Lời này y vừa nói ra khỏi miệng thì Yến Thần Dật sửng sốt, nhanh chóng hỏi: “Có phải có ai lại nói gì hay không?”
Tư Bác bĩu môi, nghiêng mặt sang một bên lại không nói.
Yến Thần Dật dở khóc dở cười nhìn y, cũng không thể thật sự tức giận y, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ y: “Huynh nói cho ta biết ai nói huynh như vậy, ta đi mắng hắn.”
“Là người trong thôn đó, còn có ngày đó ở trên đường, thật nhiều người đều lấy ngón tay chỉ ta.” Tư Bác hừ hừ một tiếng, không tình nguyện nói một câu.
Yến Thần Dật lúc này mới nghĩ đến, trách không được lúc Tư Bác ở nhà thì cũng không chịu đi ra ngoài. Thì ra không chỉ có mấy hài tử nói y là tên ngốc, mà những người lớn trong thôn cũng nói, còn để cho y nghe được.
Bất quá hắn nhớ rõ ngày đó đến huyện mặc dù có không ít người chỉ vào Tư Bác thì hình như cũng không có ác ý gì. Hẳn là thấy y cao lớn lại lớn lên soái cho nên mới nghị luận một chút.
Yến Thần Dật thở dài, vươn tay chọc chọc hai má của y cười nói: “Lần sau nếu như có người nói huynh là tên ngốc thì huynh nói cho ta biết, ta giúp huynh trút giận.”
Tư Bác lập tức cười gật đầu: “Ừ, Thần Thần là tốt nhất.”
Yến Thần Dật nhẹ nhàng thở ra, ở trong lòng tính toán một lát phải tìm Trương lão bản chào hỏi, để người khác không có mắt chạy tới tìm phiền toái.
“Huynh đem khẩu quyết ta dạy cho huynh đọc một lần cho ta nghe một chút, để xem huynh nhớ được bao nhiêu.” Hắn vừa cầm bút trúc nhọn vừa mở ra sổ sách bắt đầu viết viết tính tính.
Tư Bác chớp chớp mắt duỗi tay lấy bảng cửu chương Yến Thần Dật viết lắp bắp bắt đầu đọc. Bất quá đọc mấy cái thì cảm thấy đầu đau, y lắc lắc đầu ghé vào trên bàn nhìn Yến Thần Dật bĩu môi.
Yến Thần Dật liếc mắt nhìn y, mặt không chút thay đổi nói: “Đêm qua còn có thể đọc đến sáu nhân sáu bằng ba mươi sáu mà, sao bây giờ mới đọc đến bốn nhân bốn bằng mười sáu thế?”
Tư Bác chép miệng, duỗi tay kéo tay áo hắn một cái quơ quơ, ủy khuất hít hít mũi: “Thần Thần thật hung dữ.”
“Ta không hung dữ thì huynh càng không nhớ được, đọc nhanh lên. Nếu huynh có thể thuộc lòng buổi chiều ta hết bận thì xuống phòng bếp làm điểm tâm cho huynh ăn.” Yến Thần Dật trừng mắt nhìn y một cái, lại thò tay nhéo mặt y.
Nam nhân này được mình hầu hạ da mặt trơn láng, nhéo xúc cảm thật không tệ.
“Điểm tâm ăn ngon không?” Tư Bác còn cò kè mặc cả: “Ta đây nếu như đều thuộc lòng, Thần Thần có phải làm thật nhiều điểm tâm cho ta hay không?”
“Đó còn phải xem huynh có thể thuộc lòng hay không, hiện tại ngoan ngoãn học không được quấy rầy ta.” Yến Thần Dật chỉ chỉ bảng cửu chương bị y đặt ở một bên, tiếp theo cúi đầu làm chuyện của mình.
Đêm qua hắn đem bảng cửu chương viết ra một tờ giấy, lúc này muốn xem thử một chút có thể dùng tới hay không, ít nhất cái loại vừa xem đã hiểu ngay; hơn nữa hắn phát hiện Trương lão bản mỗi ngày ghi sổ vẫn là dựa theo phương pháp sáng tác này rất phiền toái, hắn nhìn cũng không thoải mái.
Hắn suy nghĩ một chút cầm thước đo đặt ở trên giấy Tuyên Thành, xoạt xoạt xoạt bắt đầu vẽ bảng, rất nhanh đã vẽ xong. Sau đó hắn cầm giấy Tuyên Thành đứng lên nói với Tư Bác: “Ta đi ra ngoài một chút rồi trở về, huynh đừng chạy loạn đó.”
Tư Bác gật đầu, vì điểm tâm y sẽ ngoan ngoãn học thuộc bảng cửu chương.
Yến Thần Dật đi ra phía trước tìm Trương lão bản, cầm bảng mình làm cho ông xem. Ông lão nghe hắn nói dùng như thế nào sau đó gật đầu, ý tứ là hôm nay ông sẽ thử xem, nếu có thể làm thì sẽ ghi nhớ.
Yến Thần Dật gật đầu, vốn tính trực tiếp về phòng thu chi, có điều vẫn là nửa đường quay đi phòng bếp.
Trong phòng bếp mấy tiểu đầu bếp đang chuẩn bị thức ăn, Lưu sư phụ ngồi xổm bên thành thùng nước không biết đang nhìn cái gì.
“Lưu sư phụ, ta muốn thương lượng chuyện này với ngài.” Yến Thần Dật đi qua vỗ xuống vai của ông cười nói.
Lưu sư phụ gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống chậm rãi nói.
Yến Thần Dật ngồi vào trên băng ghế nói thẳng: “Giữa trưa ta muốn mượn cái bếp dùng làm chút điểm tâm cho huynh trưởng ta.”
“Không thành vấn đề, chờ lúc không có khách thì tiên sinh dùng. Bất quá làm điểm tâm nên cho ta nếm thử một chút, tay nghề kia của tiên sinh làm ta thật lòng bội phục.” Lưu sư phụ rất là hào sảng gật đầu đồng ý, còn thuận tiện nói cảm tạ hắn: “Hai ngày nay khách đều phản ứng thức ăn ăn ngon, ít nhiều gì do tiên sinh đã nhắc nhở ta.”
Yến Thần Dật cười cười với ông, xua tay: “Ta trở về đây, nếu như không bận thì Lưu sư phụ cho người gọi ta một tiếng.”
“Được thôi, tiên sinh bận thì đi đi.”
* * *
Yến Thần Dật trở về phòng thu chi, vừa đẩy cửa ra thì thấy Tư Bác đang nằm sấp ở trên bàn còn dùng tay gõ đầu. Hắn chạy nhanh đi qua giữ chặt hỏi: “Huynh làm gì đó? Sao lại có thể gõ đầu?”
Tư Bác ngẩng đầu nhìn hắn bĩu môi: “Ta không thể học thuộc, Thần Thần sẽ hung dữ với ta, ta thật ngốc mà.”
“Học không thuộc cũng có thể từ từ học, lần sau không cho làm như vậy.” Hắn đỡ đầu y nhìn nhìn, thấy không có gì vấn đề sau đó nhẹ nhàng thở ra. Yến Thần Dật ngồi ở một bên cầm giấy bút dạy y: “Huynh dựa theo trình tự đọc ta nói cho huynh, vừa đọc vừa viết.”
Tư Bác gật đầu ngoan ngoãn ngồi tiếp tục học tập.
Dáng vẻ của y giống như học sinh nhỏ ngồi ở trong lớp học, nhìn thế nào cũng đều đặc biệt buồn cười. Yến Thần Dật thở dài, cầm sổ sách tiếp tục tính toán.