• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tử Mặc sống chết không nghĩ tới, buổi trưa cô vừa mới âm thầm lo lắng một phen, buổi tối đã lập tức xảy ra chuyện.

Khoảng chừng mười một giờ hơn đêm hôm đó, Trịnh Nhược Du đột nhiên gọi điện thoại đến cho cô: “Triệu Tử Mặc, khu ký túc Phù Tuyết có người muốn nhảy lầu, cô mau chạy đến xem một chút đi!”

Lúc đó Triệu Tử Mặc đang chuẩn bị kết thúc giờ tự học, vừa nghe xong tin tức động trời kia, không thèm thu dọn sách vở trên bàn liền quáng quàng ôm lấy chiếc DV lao ra khỏi phòng, cũng chẳng thèm đáp lại mấy tiếng gọi hoảng hốt của ba vị mỹ nữ. Trong lúc đó, giọng của Trịnh Nhươc Du trong điện thoại vẫn không ngừng vang lên: “Nhớ kỹ, việc đầu tiên cần làm là tìm cách khuyên ngăn người ta…”

“Biết rồi biết rồi!”

Triệu Tử Mặc hấp ta hấp tấp chạy tới khu Phù Tuyết, cũng vừa đúng lúc giờ tự học kết thúc, trước ký túc Phù Tuyết bây giờ đã tụ tập đông nghẹt bọn học sinh không chịu về phòng, tiếng xôn xao bàn tán ầm ỹ cả một khoảng không gian, đứa nào đứa nấy đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía một góc trên mái nhà.

Những cột đèn bắt đầu được người ta bật lên sáng trưng, soi tỏ cả một vùng, ánh đèn chiếu lên tầng trên cùng của khu tý túc, làm thành một vệt sáng mờ mờ ảo ảo, cũng đủ khiến cho người ta nhìn thấy một thân hình nhỏ tý phía xa xa ngồi trên bậc lan can, đôi chân buông thõng xuống vách tường.

Triệu Tử Mặc từ nhỏ đã có chứng sợ độ cao, cho nên vừa nhìn thấy tư thế ngồi của người đó, hai chân cô đã bất giác mềm nhũn ra. Cô tự trấn an một hồi, sau đó chạy đến hiện trường, kéo đại một vị nam sinh qua hỏi: “Bạn ơi, cho hỏi bạn có biết tình huống phát sinh trên kia không?”

Vị nam sinh nhè nhẹ lắc đầu: “Không rõ lắm, lúc chúng tôi trở về ký túc xá thì đã thấy hắn ngồi trên kia từ đời tám hoánh nào rồi, nghe nói đã có người lên khuyên đó.”

Một nam sinh khác đứng bên cạnh vội vã tiếp lời: “Tôi lên đó nhìn một cái rồi, hắn ta chính là Chu Đại, kể từ sau khi chia tay với Tùng Dung thì tâm trạng hắn cực kỳ bất ổn, hôm nay nghe mọi người đồn rằng hắn đi tỏ tình lại bị người ta từ chối. Thật bất ngờ đó, bây giờ hắn y như cái xác không hồn vất va vất vưởng, chẳng chịu cho người ta đến gần mình, mấy đứa trong ký túc chúng tôi lên khuyên mà đều thất bại hết trơn à…”

Cái… cái gì? Chu Đại???

Tỏ tình bị từ chối???

Triệu Tử Mặc toàn thân lạnh toát, đôi chân lại càng nhũn ra, lẽ nào lúc trưa…

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô vội vàng vạch đám người ra lao thẳng lên lầu.

Triệu Tử Mặc một hơi bò thẳng lên tầng cao nhất, đập ngay vào mắt là hình ảnh Chu Đại đang ngồi vất vưởng trên thành lan can, gió thổi lồng lộng, bầu trời đen kịt thỉnh thoảng xuất hiện những hạt mưa bụi bay bay, không nhiều nhưng cũng đủ khiến cho người ta bất giác cảm thấy lạnh thấu xương. Đột nhiên trong bầu không khí vần vũ u ám ấy, hình như cô loáng thoáng nhìn thấy hắn đang nói cái gì đó.

Đứng cách hắn không xa là một thân hình cao ngất đang ung dung dựa khẽ vào thành tường.

Ước chừng như nghe thấy tiếng động truyền đến, bóng người ấy hơi nghiêng đầu, ánh sáng yếu ớt soi tỏ những đường nét tuấn tú tao nhã trên khuôn mặt tinh xảo của Cố Thành Ca, anh không hề mở miệng nói câu nào, chỉ khẽ khoát tay ý bảo Triệu Tử Mặc núp vào chỗ nào đó.

Triệu Tử Mặc hiểu ý, nhanh chân chạy vào chỗ trống phía sau cầu thang, trong thâm tâm còn không ngừng kêu oan: chẳng lẽ cô chỉ từ chối lời tỏ tình của người ta thôi mà cũng gây ra đại loạn như vậy sao? Lẽ nào đây chính là hồng nhan hoạ thuỷ trong truyền thuyết a a a!!!

Cô thực sự rất oan uổng mà ┬┬_┬┬

Bất chợt, Triệu Tử Mặc nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Cố Thành Ca vang lên.

“Chu Đại, tôi đã nói đến thế rồi, nếu cậu vẫn cứ một mực cho rằng chỉ cần nhảy từ trên này xuống là có thể giải quyết được hết mọi chuyện thì cứ nhảy đi, tôi không cản cậu.” Thanh âm của anh rất lạnh, ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng cũng đủ khiến cho người ta bất giác phải giật mình.

Trong lòng Triệu Tử Mặc bây giờ, duy chỉ còn một cảm giác kinh hãi.

Cực phẩm ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Tôi đứng đây nhìn cậu nhảy.”

Triệu Tự Mặc nghe xong câu này, không khỏi trợn mắt há mồm: cực phẩm, anh xác định là tới để khuyên người ta đừng nhảy lầu đó chứ??

Riêng Chu Đại vẫn ngồi bất động như cũ, Triệu Tử Mặc tuy không nhìn thấy phản ứng của hắn, nhưng lại mơ hồ nghe được tiếng khóc hoà lẫn trong tiếng gió rít thổi lồng lộng, cô còn đang định tiến lên trước, thì Cố Thành Ca tựa hồ như cảm thấy được, liền quay sang phẩy tay ngụ ý bảo cô cứ đứng nguyên tại chỗ.

Căn cứ vào biểu hiện tốt bụng của cực phẩm đối với Lương Kính, Triệu Tử Mặc dĩ nhiên quyết định tiếp tục đứng yên theo dõi tình hình mà không xen vào nữa, chỉ là đôi tay đã nhấc DV lên quay lại hình ảnh trước mắt lúc nào không hay.

Trong một quãng thời gian ngắn, trong khoảng không gian rộng lớn trên sân thượng này, chỉ còn lại tiếng xào xạc vi vút của gió, tiếng lất phất của mưa bụi cùng tiếng khóc mơ hồ hoà quyện vào nhau.

Một lúc sau, Chu Đại mới mở miệng, giọng điệu nhuốm một vẻ gì đó vừa thê lương vừa kiệt quệ bất lực: “Tôi cũng muốn sống lắm, nhưng thật sự chẳng tìm được lý do nào để bám trụ. Trưa nay lúc về trường tâm ý của tôi đã nguội lạnh, chỉ là đột nhiên ở chỗ hành lang nhìn thấy bạn gái cậu, dĩ nhiên lúc đó chính tôi cũng không biết, hóa ra cô ấy lại xinh đẹp đến nhường ấy, nếu như cô ấy cho tôi một cơ hội để theo đuổi, chắc chắn tôi cũng sẽ tự cho mình một cơ hội để sống tiếp… Nhưng mà cậu nhìn xem, cô ấy đã có bạn trai rồi, lại còn là một chàng trai ưu tú đến thế.”

Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, nếu như có một người nào đó cho phép cô tưởng tượng giờ phút này là cảnh chiếu trong phim hoạt hình, thì trên trán cô nhất định sẽ được đính thêm ba cái hắc tuyến, trong thâm tâm lại tiếp tục gào thét: Chu Đại sư huynh, bộ dạng xám xịt tơi bời của nhà ngươi lúc trưa như thế kia, cho dù không đụng trúng Triệu Tử Mặc ta đây, bất kỳ nữ sinh nào khác bị nhà ngươi tỏ tình đảm bảo cũng sẽ không ngần ngại mà từ chối ngươi!!!

Bất tri bất giác cả người cô như đổ mồ hôi lạnh, mặc dù ban đầu cô đã nhìn ra hắn có cái gì đó không ổn rồi, nhưng nào có nghĩ tới…thì ra cô từ chối lời tỏ tình của hắn, lại cơ hồ nổi lên một hậu quả khó tin thế này.

“Nếu lúc tâm trạng của cậu đã xuống đến cực độ, bất luận làm gì đi nữa thì tâm trạng ấy cũng sẽ tồi tệ hơn mà thôi. Chu Đại, là cậu đã cố chấp quá rồi.” Giọng điệu của Cố Thành Ca lại vô cùng tỉnh táo, rõ là không hề có một chút bất an nào.

“Cũng chỉ là tìm một người làm lý do sống tiếp thôi.” Giọng nói của Chu Đại giờ đây đã trở nên cực kỳ trống rỗng.

“Cậu biết không? Tôi quen biết Tùng Dung đã ba năm, vẫn biết tính tình cô ấy lanh lẹ mà ngoan tuyệt, ban đầu quả thực tôi rất thích điểm này, nhưng lại thật sự không nghĩ tới, cô ấy dùng chính sự ngoan tuyệt của mình lên cả những người thân cận với cô ấy nhất.”

Chu Đại dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Sự thực vốn là lúc đó Tùng Dung muốn tôi phát tán chuyện cô ấy và giáo sư Trình là cha con, tôi không đồng ý, cô ấy bèn kiếm một người chụp lại ảnh hai người cử chỉ thân mật với nhau, sau đó tự mình tìm cách trình lên đài truyền hình trường, chỉ vì mục đích muốn bức bách giáo sư Trình phải thừa nhận cô ấy là con đẻ trước mặt mọi người. Giáo sư Trình rốt cục nhìn rõ được vở diễn của cô ấy, nhưng lại không chịu tỏ thái độ gì hết, cũng chỉ bởi vì tôi không chịu giúp đỡ cô ấy, cho nên cô ấy cố ý nói năng mập mờ, dụng ý muốn mọi người hiểu lầm tôi vì muốn đi cửa sau mà bán cả bạn gái…”

Triệu Tử Mặc cảm thấy kinh ngạc tột độ, thật đúng là không thể trông mặt bắt hình dong mà, không ngờ Tùng Dung lại thủ đoạn ngoan tuyệt đến vậy, Chu Đại làm bạn trai của cô ta ba năm, sức chịu đựng của hắn cũng quá lớn rồi!

Nói tới đây, Chu Đại dường như nở một nụ cười cay đắng châm chọc, hắn nói mang theo tiếng hừ lạnh phát ra từ sâu trong cổ họng: “Thật ra những lời đồn đại này đối với tôi mà nói, cũng chẳng hề hấn gì, cũng giống như sự kiện hút thuốc phiện vậy thôi, cây ngay không sợ chết đứng, chẳng qua là lối suy nghĩ và cách hành động của cô ấy khiến người khác phải tổn thương. Lần trước tôi nói muốn hai người tạm xa nhau một thời gian để suy nghĩ lại, cô ấy lại xông thẳng đến chỗ công ty nơi tôi thực tập làm loạn cả lên, tôi vì thế mà công việc mất, danh tiếng cũng mất… Nhưng Cố Thành Ca, những chuyện này vẫn chưa đủ để làm tôi tuyệt vọng, mấu chốt là ở chỗ mẹ tôi, bà ấy bán thuốc phiện, thiếu nợ người ta cả một đống lớn, đến tận bây giờ vẫn còn chưa chịu trả, nợ cũ dồn nợ mới, tôi không thể chống cự nổi nữa, thật sự muốn mặc kệ sự đời, chỉ cần tôi chết đi, mọi người muốn làm gì thì làm!”

Nói tới đây, Chu Đại lại khóc rống lên.

Trong lòng Triệu Tử Mặc giờ đây pha trộn cả kinh ngạc lẫn chua xót, thì ra hắn đã phải chịu nhiều áp lực đến như vậy, cũng đột nhiên hiểu ra, lần trước những thứ có trong túi áo hắn, chính là của mẹ hắn chứ không ai khác.

Cố Thành Ca dĩ nhiên cũng không thể nghĩ được rằng, nguyên nhân khiến cho Chu Đại đầu hàng trước số phận hoá ra lại sâu xa đến như vậy, thật lâu sau anh mới khẽ thở dài một hơi: “Chu Đại, bất luận thế nào, trên thế gian này, ít nhất cậu vẫn còn có mẹ để nương tựa.”

Có lẽ Chu Đại cuối cùng cũng có chút xúc động, hay có lẽ hắn không muốn kết thúc mạng sống một cách vô ích như vậy, mặc kệ là thế nào, tóm lại, khu ký túc xá Phù Tuyết rốt cục không có ai nhảy lầu tự tử, chỉ là chuyện diễn ra đêm đó đã khiến người ta hoảng sợ một phen.

Về chuyện phong ba nhảy lầu này, chuyên mục Đời sống đài truyền hình trường chỉ đơn giản báo cáo lại, đoạn DV Triệu Tử Mặc quay được duy chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh, cho nên tổng biên tập đành thông báo với bọn học sinh trong trường rằng nguyên nhân vốn chỉ là do Chu Đại thời gian này đã chịu quá nhiều áp lực mà thôi.

Thực ra bề ngoài là do Cố Thành Ca khuyên ngăn Chu Đại, giúp hắn nhận ra được giá trị của bản thân, cho nên hắn mới không kết liễu sinh mạng, nhưng vốn dĩ người có tác động mạnh mẽ lớn nhất đến Chu Đại, lại là một người khác.

Là Thi Tiểu Phì.

Tối hôm đó, sau khi Khương Khương, Cố Thành Tây cùng Thi Tiểu Phì chạy đến khu ký túc Phù Tuyết, mà con nhỏ Tiểu Phì sau khi nghe được tin người muốn nhảy lầu tự tử chính là Chu Đại, liền không nói hai lời một mạch xông lên thẳng tầng cao nhất.

Thi Tiểu Phì nói: “Chu Đại, tại sao người anh muốn tỏ tình không phải là em? Nếu như là em, em sẽ rất hạnh phúc mà đồng ý với anh!”

Cho nên, Cố Thành Ca mới nói, Chu Đại là vì sinh ra ý niệm xúc động từ sâu trong tâm khảm, nên mới bắt đầu quý trọng lại sinh mạng của mình.

Còn Triệu Tử Mặc, cũng chỉ vì suy nghĩ đến tình cảnh của đám bằng hữu, cho nên chỉ trình lại đoạn hình ảnh có – tính – chất – an – toàn lại cho đài truyền hình trường, chỉ có điều lúc cô phát hiện ra Thi Tiểu Phì đi hẹn hò cùng Chu Đại, nhất thời lên cơn xúc động, liền đi tìm hai mỹ nữ gào rú một phen.

Nhưng mà…

Khương Khương tự hào nói: “Ta biết Tiểu Phì nhất định sẽ có ngày dũng cảm như thế mà!”

Cố Thành Tây bình tĩnh nói: “Cô nàng nên sớm đi tỏ tình mới phải.”

Triệu Tử Mặc cảm thấy cực kỳ kinh hãi: “Các mi sớm đã nhìn ra rồi?”

Khương Khương cùng Cố Thành Tây đồng loạt nhướn mày rồi gật đầu: “Tất nhiên!”

Triệu Tử Mặc: “…”

Trời ạ trời ạ, tại sao cô luôn là người đi sau thời đại a a a???

Lúc này Thi Tiểu Phì mới cười đến mắt ngọc mày ngài đi vào phòng ký túc xá, lập tức nhận ra Triệu đại mỹ nữ đang trưng ra một bộ mặt quái dị nhìn mình, trong khi đó hai vị mỹ nữ còn lại vẫn nguyên vẻ ung dung thư thái bất kể chuyện đời.

Hừm hừm hừm, biểu hiện thế kia, ám chỉ đã quá rõ ràng rồi: Thẳng thắn liền được khoan hồng, kháng cự lập tức trị nghiêm!

Vì thế cho nên, Thi Tiểu Phì rất chi là biết điều đưa ra một quyết định sáng suốt, ngay lập tức thẳng thắn kể huỵch toẹt hết mọi chuyện giữa cô và Chu Đại.

Tiểu Phì ngồi một bên mép giường, cười híp mắt nhìn sang Triệu Tử Mặc: “A Mặc, mi còn nhớ chuyện tham gia nghĩa vụ của trường không, vốn dĩ ta định chọn việc dưỡng lão, cuối cùng lại đổi thành bệnh viện tâm thần 318 ấy?”

Triệu Tử Mặc gật đầu, dĩ nhiên cô còn nhớ rõ rồi, lúc đó cô còn cảm thấy tức anh ách trong bụng kia mà.

Vẻ mặt Thi Tiểu Phì thoắt cái đã biến thành tràn ngập ưu thương: “Đó là bởi vì, mẹ ta Tiêu Nhược là một bệnh nhân tâm thần.”

Triệu Tử Mặc cùng hai vị mỹ nữ không hẹn mà cùng quay sang ngước mắt nhìn nhau, bốn người các cô vốn cùng chung một phòng ký túc xá, quan hệ cực tốt, chỉ có điều rất ít khi nhắc đến chuyện gia đình…

Thi Tiểu Phì không hề muốn người quen của mình biết được sự thật này, Triệu Tử Mặc dĩ nhiên có thể hiểu được, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Chu Đại chứ?

Thi Tiểu Phì ngừng lại một hồi lâu thật lâu, sau đó mới cất giọng nói tiếp: “Ba năm trước đây, Chu Đại là sinh viên đại học năm nhất, anh ấy cũng tham gia nghĩa vụ hoạt động trường, cũng lựa chọn nơi đến là bệnh viện tâm thần, và thật trùng hợp, người anh ấy chọn để chăm sóc, lại chính là mẹ ta.”

Nội dung câu chuyện chỉ đơn giản như thế thôi, vẫn là thiếu nữ xinh đẹp Thi Tiểu Phì nảy sinh tình cảm với Chu Đại trước, nhưng Chu Đại lúc đó đã có bạn gái Tùng Dung, cho nên cô nàng chỉ có thể đem mối tình này chôn sâu vào tận đáy lòng, quyết định sẽ chỉ thầm mến hắn ta thôi. Mãi cho đến lúc Chu Đại gặp biến cố lớn, cô nàng mới dám dũng cảm một lần.

Triệu Tử Mặc nhẹ nhàng ôm lấy Thi Tiểu Phì, Khương Khương cùng Cố Thành Tây cũng chạy lại, cứ thế bốn người yên lặng ôm chặt lấy nhau.

Ba người bọn cô quả thực là không nghĩ tới, vị mỹ nữ Thi Tiểu Phì vừa bát quái vừa mê trai, hoá ra lại là một người con gái thiện lương và kiên trì đến vậy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK