Người nào đó cùng mỗ cực phẩm sau khi kết hôn, mặc dù công việc cực kỳ bận rộn, nhưng vẫn rất tích cực chăm ngoan thực hiện đầy đủ những nghĩa vụ gia đình của mình, ví dụ như quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, nấu cơm gì gì đó chẳng hạn.
Một ngày cuối tuần nào đó, người nào đó đang mải miết là phẳng quần áo cho mỗ cực phẩm, bởi vì hôm đó là mùa đông, cho nên quần áo vừa dày lại vừa nặng, người nào đó là ủi được một hồi thì hai tay cũng đau ê ẩm cả, liền tức tốc chạy đến chỗ mỗ cực phẩm kể khổ.
“Cực phẩm, không thể cứ tiếp tục như vậy được!”
Mỗ cực phẩm vừa kết thúc cuộc trò chuyện bằng điện thoại với khách hàng xong, nghe thấy thế thì xoay ghế lại hỏi: “Sao vậy?”
Người nào đó ấm ức trưng ra hai bàn tay đau ê ẩm, vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Em chợt phát hiện ra em đã quá coi trọng anh rồi.”
Mỗ cực phẩm đặt điện thoại di động xuống bàn, đưa cánh tay dài ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, khiến cho cô cũng rất tự nhiên mà ngồi trên đùi anh. Anh từ tốn hôn cô rồi hỏi: “A Mặc ngốc, em coi trọng anh, anh coi trọng em, có cái gì không tốt?”
Người nào đó vừa bị ôm chặt vừa bị khoá miệng không thương tiếc thì chỉ còn biết cách oán thầm: làm cái gì làm cái gì thế, người ta không nói được mà…
Sau khi đạt được “tự do ngôn luận”, người nào đó thở hồng hộc bắt đầu làm nũng: “Tay em đau lắm, hay là cuối tuần này nấu cơm, giặt dũ, quét dọn vệ sinh… anh làm hết đi!”
Mỗ cực phẩm rất chi là bình tĩnh hỏi lại: “Mấy chuyện như thế này, thứ hai hàng tuần là người nào làm?”
Người nào đó trả lời rất lưu loát: “Anh!”
Mỗ cực phẩm lại bình tĩnh hỏi tiếp: “Thứ ba thì sao?”
Trong lòng người nào đó đã bắt đầu bồn chồn bứt rứt không yên: “Anh.”
Mỗ cực phẩm: “Thứ tư?”
Người nào đó: “Anh…”
Giọng điệu của người nào đó, rõ là đã thấp đến thảm thương.
Mỗ cực phẩm tận cùng đuổi giết nhất quyết không chịu buông tha: “Thứ năm?”
Người nào đó bắt đầu cảm thấy vô cùng áy náy: “Là anh…”
Mỗ cực phẩm: “Thứ sáu?”
Người nào đó cực kỳ xấu hổ cúi đầu: “Cũng là anh luôn…”
Mộ cực phẩm nghe thấy vậy, liền duỗi mấy ngón tay thon dài ra kẹp lấy chiếc mũi nhỏ nhắn của cô: “Vậy hai ngày cuối tuần này em còn bắt anh phải ôm đồm hết việc nhà nữa sao?”
Người nào đó theo thói quen gân cổ bao biện: “Tại vì em cả tuần đều bận quá, em là người dẫn chương trình mà, lại là dẫn chương trình cho những tiết mục ngoại cảnh nữa…”
Nhưng mà, cô càng nói càng cảm thấy xấu hổ, bởi vì…
Mỗ cực phẩm thật ra còn bận rộn hơn cô gấp mấy lần, mặc dù anh không chính thức điều hành công ty phần mềm máy tính CC, nhưng để làm công ty phát triển mạnh hơn, anh vẫn phải “nhúng tay” vào; đó là còn chưa kể đến sở vụ Luật, kể từ ngày anh lật lại được vụ án truyền thuyết của Phó Khinh Chước, đem lại thành công rực rỡ, đã không biết có bao nhiêu là người đến tìm anh làm luật sư, số lượng khách hàng để ý đến tài năng của anh cũng phải gọi là vô số…
Sự nghiệp của anh, không nghi ngờ gì nữa, quả thực là đang phát triển đến đỉnh cao chói lọi.
Người nào đó nghĩ nghĩ một hồi, bất giác cảm thấy cực kỳ đuối lý, tự giác trèo xuống khỏi người mỗ cực phẩm, yên lặng không nói một câu nào, chuẩn bị quay trở về phòng tiếp tục công việc ủi quần áo.
Mỗ cực phẩm kéo cô lại, làm cho cô một lần nữa ngồi xuống trên đùi anh, nhẹ giọng than thở: “Ngày mai việc nhà cứ để anh làm cho.”
Tim của người nào đó khẽ nhảy một cái, nhưng liền lắc đầu ngay lập tức: “Không cần không cần, em làm được rồi.”
Mỗ cực phẩm nhướn mày.
Giác ngộ sớm như vậy sao?
Người nào đó chột dạ cúi đầu: “Anh đau lòng cho em, tất nhiên em cũng phải thương yêu đáp lại anh rồi.”
Mỗ cực phẩm thấy trong cổ họng bất giác có chút □, liền ôm chặt lấy cô, khiến cho thân thể hai người như dính sát vào nhau, bàn tay to bắt đầu không yên vị luồn qua lớp áo mỏng manh của cô.
Trên thế gian này duy nhất chỉ có cô, mới có thể chỉ cần dùng một câu nói như vậy đã có thể khơi mào được dục vọng của anh mà thôi.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng trắng nõn của cô, khoan khoái hưởng thụ cảm giác lâng lâng ấy, loại cảm giác này thật đúng là trêu chọc lòng người.
Người nào đó tất nhiên không có sức lực để chống đỡ, cho đến khi anh đã vén chiếc áo ngoài của cô lên, những tiếng rên rỉ khe khẽ trong miệng cô cuối cùng cũng phải thoát ra ngoài, cả căn phòng ngập tràn mờ ám.
Ngồi trên chiếc ghế trong thư phòng với chiếc rèm cửa nửa che nửa không đầy mập mờ, trong lúc mơ mơ màng màng, người nào đó bất chợt nghĩ đến ngày hôm qua, có một chuyên mục dính líu đến chuyện “Vụng trộm với tình nhân”.
Người nào đó bản tính khó đổi, vẫn y hệt như ngày nào, suy nghĩ không thèm qua kiểm nghiệm của đại não mà tuột thẳng ra ngoài.
Người nào đó nói: “Cực phẩm, đến một ngày nào đó có thể để cho em làm Hạnh Hoa (*) một lần được không?”
(*) Hí hí, tức là hồng hạnh vượt tường ấy =))
Mỗ cực phẩm nghe thấy vậy, động tác đang “thi triển” liền đột ngột ngừng lại.
Người nào đó không hiểu tại sao anh lại ngừng giữa chừng như thế, chỉ cảm thấy toàn thân bị anh làm cho nóng rực bây giờ đã thấm chút khó chịu.
Người nào đó mê mê mẩn mẩn he hé mắt ra, sau đó thoáng qua một cái, lập tức tỉnh hẳn.
Mỗ cực phẩm đang dùng ánh mắt đen thẳm nhuộm đẫm vẻ chết chóc nhìn chằm chằm vào cô.
Chỉ có điều, ánh mắt này lại nhất mực bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng.
Người nào đó đột nhiên lĩnh ngộ được một nghĩa khác của cụm từ “coi trọng”…
Coi trọng = ánh nhìn chăm chú cực kỳ trầm trọng.
Giờ phút này ánh mắt anh đang nhìn cô, thật quá nặng nề, cũng đầy áp lực khiến cho cô dường như không có cách nào thở nổi!
Mỗ cực phẩm rất chi là “coi trọng” thẩm vấn phạm nhân: “Triệu Tử Mặc, em có biết tội của em không!”
Người nào đó trưng ra một bộ mặt vừa đáng thương, vừa ngây thơ vô tội: “Không biết…”
“Nên phạt!”
Mỗ cực phẩm nhanh chóng hoá thân thành người đi hành hình kẻ trọng tội, khiến cho chiếc áo ngoài của người nào đó “không cánh mà bay”, không khí lạnh cùng lửa nóng hừng hực anh vừa châm lên đột ngột xâm nhập vào cơ thể cô cùng một lúc.
Ở tình thế nóng lạnh giao nhau này, trong cái đầu ngốc nghếch mờ mịt của người nào đó bỗng nhiên loé lên một tia suy nghĩ muốn bao biện cho bản thân mình.
Người nào đó: “Cực phẩm em biết tội rồi, em không nên nói muốn làm Hạnh Hoa!”
Mỗ cực phẩm nghiến răng nghiến lợi: “Vừa mới kết hôn chưa được bao lâu đã muốn vượt tường, lại còn định thực hiện ngay trước mặt chánh pháp!”
Ý muốn trừng phạt của mỗ cực phẩm giờ đây đã nổi lên bừng bừng, khiến cho người nào đó đột nhiên bị anh nằm đè lên trên mặt đất.
Mặc dù trong phòng nhiệt độ cũng không lạnh lắm, nhưng sàn nhà ngược lại vẫn lạnh như băng, mỗ cực phẩm nửa nằm nửa quỳ trên người cô liên tục phóng hoả, động tác không nhanh không chậm đầy vẻ trêu chọc, khiến cho người ta muốn van xin cũng lực bất tòng tâm.
Người nào đó bất giác phải thừa nhận, băng hoả phân tranh như thế này, quả thật là tra tấn mà…
Người nào đó vô cùng oan ức, thở hổn hển mở miệng khiếu nại: “Em không phải… muốn vượt tường thật, chỉ là… muốn đem anh trở thành… nhân vật chính để em làm Hạnh Hoa một lần, muốn thử xem… không biết là loại cảm giác gì…”
Mỗ cực phẩm đột nhiên mãnh liệt cảm thấy bản thân như đang bị coi rẻ.
“Ý của em là, anh bình thường vì quá mức thương tiếc em, cho nên em được đằng chân lân đằng đầu, mới chạy đi tìm loại kích thích mới mẻ khác đúng không?”
Anh ngừng lại một chút, sau đó ánh mắt nguy hiểm tiếp tục phóng vèo vèo đến cho cô: “Hoàn toàn không được!”, nói xong, anh quay lại công việc chính là thi hành án phạt của mình.
Bên ngoài cửa sổ, một nhánh cây lê đã trườn lên, hoàn toàn áp đảo nhánh cây hải đường ngay bên cạnh.
Cho nên ở trong phòng, người nào đó cũng đang phải gánh chịu bi kịch của “nhánh hải đường”.
Người nào đó bị thảm kịch trút lên đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức.
Cô căn bản là không hề có ý này mà!
Hơn nữa, anh bảo, bình thường anh quá mức thương tiếc cô ư?
Hừ, thương tiếc cái rắm ấy!
Người này đích thực chính là sói, ma lẫn lộn, dụng tâm khiến cho cô ngày hôm sau không thể xuống được giường!
Quả đúng là sắc ma đội lốt sắc lang mà!
Nhưng mà, tất cả kháng nghị của người nào đó, hiển nhiên không có cơ hội để thoát ra ngoài.
Hơn nữa…
Người nào đó rốt cục cũng hiểu được ý nghĩa thứ ba của cụm từ “Coi trọng”…
Nếu nói “coi trọng” thì đích xác chính là, anh vô cùng tự nhiên đè thẳng lên người cô, đôi mắt nóng rực của anh cũng cực kỳ tự nhiên phối hợp với đôi môi mềm mại bừng bừng dục hoả, lần lượt mút mát từng tấc từng tấc da thịt cô!
…
Đợi đến khi người nào đó đã bủn rủn hết chân tay, cả người vô lực, xụi lơ chui vào trong ngực anh, hổn hển van xin “Dừng lại dừng lại”, thì bên ngoài cửa sổ nhánh cây lê kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho nhánh cây hải đường…
Trời ạ, lần thứ năm hay lần thứ sáu rồi đây?
Người nào đó vẫn không thể nào tính toán được rõ ràng số lần trong ngày hôm nay.
Mỗ cực phẩm tựa lưng vào chân bàn đọc sách, trên thân hình tuyệt mỹ đầy mạnh mẽ đã lấm tấm xuất hiện những giọt mồ hôi, lất phất vài sợi tóc ướt đẫm rủ xuống trán, một giọt mồ hôi lăn dài xuống khuôn mặt tinh tế thanh nhã mà khí thế bức người của anh, khiến cho thần thái anh dường như cũng sáng lên một cách lạ thường, lại thấm đẫm một loại tư vị đầy khêu gợi mê người.
Mỗ cực phẩm cúi đầu nhìn người đang xụi lơ nằm trong ngực mình, đôi tay anh một lần nữa lại bắt đầu dao động trên người cô.
Người nào đó vô cùng hoảng sợ…
Người nào đó lập tức yếu ớt kêu lên: “Vẫn còn tiếp tục sao… Xong đời, mấy hôm nữa chắc em không xuống được khỏi giường mất…”
Tay của mỗ cực phẩm như cũ vẫn lướt qua những chỗ mẫn cảm trên người cô, khiến cho cô không khỏi cảm thấy run lên cầm cập.
Mỗ cực phẩm gian tà nở nụ cười, nhìn vào y chang như hồ ly: “Em nhạy cảm thật đó.”
Người nào đó: “…”
Mỗ cực phẩm: “Anh chỉ giúp em mát xa một chút thôi mà.”
Từ lúc nãy đến giờ, chắc hẳn anh đã khiến cho cô mệt muốn chết rồi.
Động tác của anh cũng vì thế mà vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng vuốt ve trên cơ thể cô.
Người nào đó rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mỗ cực phẩm vô tình như cố ý mở miệng hỏi: “Còn muốn làm Hạnh Hoa nữa không?”
Người nào đó: “…”
Cực phẩm đại ca à, anh không thể gác chuyện này sang bên một chút được sao!
Mỗ cực phẩm: “Sau này, nếu còn tiếp tục có suy nghĩ muốn làm Hạnh Hoa trong đầu, anh nhất định sẽ khiến cho em không thể có đủ khí lực để mà vượt tường!”
Người nào đó: “…”
Cô trầm mặc tiếp tục giữ yên lặng, ở cái đề tài này, đảm bảo cô nói một câu sẽ sai một câu, tình trạng trừng phạt liên miên không biết sẽ kéo dài đến lúc nào…
Một lát sau, người nào đó mới từ tốn đáp lễ: “Cực phẩm à, không phải là em không thương tiếc anh, nhưng mà thực sự là… hôm nay và ngày mai em không có cách nào làm hết được việc nhà đâu…”
2. Về chuyện “tỏ tình”.
Ngày xưa người nào đó dũng cảm chạy đi tỏ tình trước, nghĩ lại cho đến tận bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng hối tiếc, mặc dù có một lần, người nào đó tận tai nghe được mỗ cực phẩm chính miệng bảo anh là người rung động trước, hơn nữa ngày trước cũng là anh chủ động cầu hôn, nhưng mà thỉnh thoảng nhớ tới, vẫn mang theo chút không cam lòng.
Một ngày nào đó, người nào đó rất an nhàn rảnh rỗi, ngồi mốc luôn trong thư phòng, đem tâm trí nhớ tới “giai đoạn yêu đương” giữa hai người, sau đó…
Người nào đó bất ngờ kêu lên: “Cực phẩm, không thể tiếp tục như thế được!”
Mỗ cực phẩm đang chơi game, nghe vậy cũng chỉ đơn giản hỏi: “Sao vậy?”
Người nào đó tỏ vẻ vô cùng khó chịu: “Anh chưa bao giờ tỏ tình với em hết!”
Mỗ cực phẩm vẫn nghiêm túc thao tác bàn phím, nhàn nhạt hỏi: “Em xác định?”
Người nào đó chột dạ.
Nhưng người nào đó cũng rất nhanh chóng mà nhận ra, mình đúng tình hợp lý, có gì phải sợ!
“Em còn rất muốn biết, nếu ban đầu không phải do em dũng cảm tỏ tình trước, thì sau này anh tỏ tình với em bằng cách nào?”
Mỗ cực phẩm liếc mắt nhìn sang cô một cái, lấy ra một tờ giấy trắng ở bên cạnh, cầm bút lên ghi ghi chép chép cái gì, xong xuôi liền đưa cho người nào đó.
Người nào đó mừng rỡ nhận lấy, trong lòng cứ đinh ninh cực phẩm vì ngượng nên không dám nói ra miệng, cho nên mới đành phải thay thế bằng giấy mực.
Nhưng mà…
Trên tờ giấy là cái quái gì đây?
Hình vẽ một chiếc bảng trống không?
Bảng trống?
Người nào đó lập tức bĩu môi: “Vậy cũng đòi tỏ tình…”
Nếu như năm đó anh cầm tờ giấy vẽ hình chiếc bảng trống này phe phẩy trước mặt cô, cô nhìn thấy mà hiểu được…
Mới là lạ!
Mỗ cực phẩm lần nữa rút ra một tờ giấy khác.
Lại tiếp tục ghi ghi chép chép.
Xong xuôi lại đưa cho người nào đó đang ngây ra như tượng.
Người nào đó há hốc mồm.
Trên tờ giấy trắng, bây giờ được đánh số theo thứ tự như thế này:
1, H
2, Em ( 您: Nâm)
3, Một chút ( 小小: Tiểu tiểu)
4,
Người nào đó rất không muốn nói, nhưng mà không thể không nói: “Cực phẩm à, bất luận là loại tỏ tình nào, hình như em đều chẳng hiểu cái gì hết…”
Mỗ cực phẩm: “…”
Hắc tuyến vạn trượng.
Haiz, đúng là A Mặc ngốc vẫn hoàn A Mặc ngốc!
Nếu như anh chỉ đơn giản viết vài ba chữ tỏ tình, anh nhất định sẽ tự khinh bỉ bản thân mình đến chết.
Anh không muốn nói ra bằng lời, chỉ có thể dùng cách này.
Hơn nữa, chính anh cũng không biết nên chọn cách nào…
Bởi vì, cách nào thì cô cũng chịu thiệt mà thôi.
3. Về chuyện “lời ngon tiếng ngọt”.
Một chủ nhật khác, người nào đó đang ngồi trong phòng khách xem TV rất chi là happy, chăm chú theo dõi từng tình tiết của bộ phim thần tượng đang chiếu.
Nam chính nói: “Thế giới này bao la như vậy, em lại nhỏ bé đến thế, nhưng nếu như em đã thuộc về anh, thì cho dù có dùng cả thế giới để đổi lấy, trọn đời này anh cũng không cần.”
Nam chính nói: “Em là ngọn cỏ, anh là cơn gió, anh và em suốt đời quấn quýt bên nhau.”
…
Oa, lời ngon tiếng ngọt…
Người nào đó đột nhiên cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
Tại sao người ta có thể nói được, tại sao có thể nói được hả???
Người nào đó nhanh như chớp chạy vào thư phòng, lớn tiếng kháng nghị: “Cực phẩm, không thể tiếp tục như thế được!”
Mỗ cực phẩm đang chăm chú ngồi trước máy tính chỉnh sửa lại hồ sơ vụ kiện, nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”
Người nào đó cực kỳ căm phẫn mà lên án: “Cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa nói lời ngon tiếng ngọt với em lần nào hết!”
Mỗ cực phẩm vẫn một mực điềm tĩnh thản nhiên: “À, lời ngon tiếng ngọt.”
“…” Người nào đó vô cùng nóng lòng chờ đợi.
Mỗ cực phẩm tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Mười phút đồng hồ sau, người nào đó rốt cục không thể nhịn được nữa: “Cực phẩm, muốn anh nói lời ngon tiếng ngọt với em khó đến vậy sao?”
Mỗ cực phẩm tỏ ra cực kỳ vô tội: “Anh vừa nói rồi đấy thôi…”
Người nào đó: “…”
Oan ức quá, cực phẩm nói lúc nào đâu…
Lại mười phút đồng hồ sau, người nào đó rốt cục cũng hiểu ra, vẻ mặt lúc này càng thêm bi phẫn: “Cực phẩm, anh gạt em, em không phải muốn nghe bốn chữ ‘Lời ngon tiếng ngọt’!!”
Mỗ cực phẩm ngẩng đầu lên, vẫn không chịu ngừng lại công việc đang làm, mấy cái hồ sơ này phải sửa lại hết, ngày mai cần dùng gấp…
Người nào đó tiến đến sau lưng ôm lấy cổ anh, nóng lòng thúc giục: “Nói mau nói mau!”
Mỗ cực phẩm hít thở không thông, bàn tay đang cầm con chuột tựa hồ có chút run rẩy…
Trong máy vi tính đột nhiên vang lên một bản tình ca:
“Anh yêu em, yêu đến hoa nở chim ca
Yêu đến Ngưu Lang Chức Nữ cũng phải gật đầu
Yêu đến chim hoa muông thú quy tụ về đây chúc phúc cho đôi ta
Yêu đến mỗi sắc cầu vồng đều chiếu rọi vẻ đẹp của em
Anh yêu em, biển cạn đá mòn vĩnh viễn không hối hận
Đến ngàn đời sau anh mãi mãi không nuối tiếc
Anh nguyện đem bản tình ca này tặng cho người con gái anh yêu…”
Người nào đó tâm tình cực kỳ vui vẻ, đứng phía sau cười khanh khách không ngừng.
Mỗ cực phẩm vã mồ hôi.
Cái tình huống này, hoàn toàn không nằm trong dự kiến của anh.
Bởi vì, ban nãy khi tay anh run lên, vô tình nhấn chuột vào chỗ tăng âm lượng bài hát…
Người nào đó đang đứng phía sau, đột nhiên rướn người lên trước, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.
Mỗ cực phẩm bất giác cảm thấy, trái tim mình dường như đã bị nụ hôn này của cô làm cho nhũn ra hết cả rồi.
A Mặc ngốc, thật là dễ dàng thoả mãn quá mà.
Anh yên lặng một lúc, sau đó bắt đầu hát.
“Anh yêu em, biển cạn đá mòn vĩnh viễn không hối hận
Đến ngàn đời sau anh mãi mãi không nuối tiếc…”