Thủy đã nghĩ như thế đấy, nên là sáng nay Thủy đặc biệt trang điểm một chút, thoa chút kem dưỡng da, điểm chút má hồng, tô chút son đỏ làm đôi mắt long lanh như càng bừng sáng trên gương mặt ưa nhìn. Dù Thủy chẳng đẹp được như Hương nhưng Thủy cũng chẳng kém ai ở cái công ty này mà. Thủy có quyền tự tin chứ.
Tám giờ ba mươi, công ty chưa có mấy người, Thủy hồi hộp cầm hộp cơm trưa đứng chờ Phong ở trước cửa phòng giám đốc. Chẳng biết gặp Phong rồi, Thủy sẽ nói sao nhỉ, liệu sếp có chấp nhận lời xin lỗi của Thủy không, rồi dù cho có chấp nhận, thì liệu sếp có nhận tấm lòng của Thủy, hộp cơm trưa mà Thủy dành cả trái tim vào đó không? Tim Thủy cứ chẳng yên, hơi thở cứ phập phồng…
Đứng một lúc mỏi cả chân mà sếp chưa đến, Thủy đành ra ghế chờ để ngồi đợi Phong. Vắng vẻ thật, tầng ba của sếp chỉ có mỗi phòng sếp, ngay bên trên là sân thượng. Thủy nhìn lên trên rồi quyết định tranh thủ những phút chờ đợi ít ỏi ngắm những bông hoa tươi sắc sau quãng thời gian Thủy ít có mặt trên đó, bởi thời gian Phong cho phép Thủy lên chẳng tiện chút nào.
Oa, những bông hoa trước mắt Thủy vẫn rực rỡ ngập sắc thơm hương, lại còn được bài trí gọn gàng thuận mắt hơn trước rất nhiều, đồng thời xuất hiện cả nhiều giống hồng lạ nữa. Sếp Phong đã chăm sóc “khu vườn nhỏ” này rất tốt. Thủy vừa hít hà vừa tấm tắc khen ngợi sự tỉ mỉ chăm sóc của Phong. Hẳn anh là một người rất chu đáo cẩn thận.
- Có vẻ em không còn nhớ quy định thời gian lên thăm hoa thì phải?
Tiếng Phong phía sau vang lên làm Thủy giật thót mình. Thủy đâu có quên quy định thời gian của Phong, nhưng đúng là Thủy chẳng ngại Phong nữa thật.
Thủy cười cười quay lại, rồi nhớ ra hộp cơm mình làm trên tay, Thủy ngại ngùng đưa ra trước Phong.
- Sếp Phong… em muốn xin lỗi chuyện tối qua…
- Không, tôi mới cần xin lỗi.
Nét mặt Phong có chút nghiêm túc. Thủy lặng người. Tim Thủy đập thình thịch. Có lẽ nào, Phong không còn cần Thủy đóng vai bạn gái nữa?
- Tôi đã sai khi ép em. Em cần một người đàn ông tốt ở bên em chứ không phải làm diễn viên, như vậy sẽ lỡ thời gian của em.
Phong cất giọng nhẹ nhàng, thế nhưng những lời nói đó lại như mũi dao nhọn hoắt đâm vào tim Thủy, làm trái tim ấy nhói đau. Vậy là đúng rồi… Phong không cần đến Thủy, dù Thủy chỉ muốn ở bên anh trên danh nghĩa cũng không thể được.
Hộp cơm trên tay Thủy rơi bộp xuống đất. Nước mắt Thủy bỗng trào ra. Phong hoàn toàn không yêu Thủy. Anh đang khẳng định điều đó với Thủy. Thủy không còn cơ hội nào với anh thật rồi.
Gương mặt Thủy trắng bệch. Thủy gạt nước mắt trên mặt, cúi xuống nhặt hộp cơm lên rồi lạnh lùng cất lời, mắt không nhìn Phong.
- Em đã làm bữa trưa này để tặng anh, với… tất cả tấm lòng, nhưng anh không cần đến nó. Em hiểu rồi. Em sẽ không làm phiền anh nữa.
Thủy bước vội xuống dưới, không đủ can đảm để đối diện với con người xa cách lạnh lùng cả về địa vị lẫn trái tim ấy với Thủy. Trong đầu Thủy lúc này chỉ vang lên tiếng nói “hãy quên hết”, “hãy tránh xa con người ấy nhất có thể”, con người ấy không thuộc về mày, tại sao mày lại ngu ngốc đến như thế, tại sao mày lại trèo cao để rồi phải đau đớn thế này?
Còn mình Phong đứng lặng trên sân thượng. Anh cũng thầm hỏi mình, liệu có phải anh đã sai? Tại sao thấy Thủy khóc, anh lại thấy đau? Anh không muốn thấy những giọt nước mắt ấy, không muốn thấy nỗi đau ấy. Nhưng, cớ sao anh không đủ can đảm để chạy theo Thủy, để ôm lấy Thủy mà vỗ về? Anh hèn nhát quá có phải không?
Tiếng chuông điện thoại làm Phong thoát khỏi dòng suy nghĩ. Là Hương gọi. Cô ấy đã đến.
- Em chờ anh một chút. Anh về phòng bây giờ.
Phong bước xuống dưới, Hương trong bộ vest công sở xinh đẹp kiêu kỳ đang chờ anh trước cửa phòng. Vừa nhìn thấy Phong, gương mặt Hương bừng sáng rồi lại còn thoáng thẹn thùng. Phong mỉm cười bước lại. Hương nở nụ cười rạng rỡ chào Phong.
- Em chào anh.
- Anh vừa có chút việc. Em vào đi.
Phong mở cửa phòng rồi đưa tay mời Hương vào. Vừa bước vào phòng, Hương nhìn bộ ấm chén trên bàn còn để lại từ hôm trước chưa rửa thì vội vàng dọn vào khay rồi bưng lên ngang mặt, cô mỉm cười duyên dáng với Phong.
- Anh chờ em một chút em pha ấm trà nhé.
- Cảm ơn em.
Phong gật đầu rồi bước ra bàn làm việc. Có vẻ Hương sẽ là một trợ lý tốt trong công việc cho anh. Bất cứ ai có thể đem lại giá trị cho anh và Việt Phong, anh đều vui lòng để họ làm đúng nhiệm vụ của họ. Vậy mà từ trước đến giờ chỉ có duy nhất một ngoại lệ, đó là Thủy, Thủy không hề làm anh hài lòng, thế nhưng anh vẫn cứ để cô ấy làm “nhiệm vụ” của mình. Tại sao lại như vậy? Anh thực sự cũng không biết tại sao?
Phong chỉ biết lúc này anh đang không được vui, anh cảm thấy bực bội, cảm thấy ức chế khó giải thích. Phong ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay đen rộng, đưa tay bóp trán suy ngẫm. Rồi anh xì một tiếng vì bực bội chính bản thân mình, gạt mấy tờ giấy vô tội trước mặt làm chúng bay tung tóe.