65.
Lúc Viên Viên nhìn thấy Tiền Ngộ Đan và Bạch Hạ cùng xuất hiện thì hét lên, bé kích động chạy vòng vòng trong phòng sinh hoạt.
A Vĩ ghét bỏ nói bé quá ồn ào.
Viên Viên ỷ có hai người lớn chống lưng, bé chống nạnh, ngạo mạn lè lưỡi với A Vĩ: “Lêu lêu lêu.”
66.
Theo thường lệ, Bạch Hạ chia bánh quy cho các bé.
Mỗi lần đến đây Bạch Hạ biết không thể đến tay không được, càng không nói tới Tiền Ngộ Đan.
Cậu không biết mấy thùng đồ chơi lúc nãy Tiền Ngộ Đan mang tới giấu đi chỗ nào rồi. Bọn họ đứng trong phòng sinh hoạt không bao lâu, có hai bảo vệ mang hai cái thùng nhỏ đi vào.
Trong thùng chứa đầy đồ chơi chính hãng Disney.
Thầy Hà ra mặt duy trì trật tự, để bọn trẻ xếp hàng nhận quà, sau khi nhận quà xong phải nói ‘Cám ơn’ với anh Bạch và chú Tiền.
Bạch Hạ trợn mắt há mồm nhìn Tiền Ngộ Đan, trong mắt chỉ thiếu hiệu ứng ánh sao sùng bái lấp lánh.
67.
Bọn trẻ nhận quà xong, Bạch Hạ mới phát hiện quà của Viên Viên khác với những bé khác —
Là một bộ búp vê công chúa. Lần trước Viên Viên đã kể về bộ búp bê này với giọng điệu vô cùng khao khát với Tiền Ngộ Đan.
Những đứa trẻ khác chỉ nhận được một món đồ chơi, còn Viên Viên được nhận hẳn một bộ!
Bạch Hạ nhìn Tiền Ngộ Đan, trong mắt lại thêm vẻ hoang mang, còn Tiền Ngộ Đan thì cúi đầu nhìn cậu, nở nụ cười nhẹ bên môi.
Trong thoáng chốc Bạch Hạ cảm thấy cậu hiểu được ý của đối phương rồi.
Hai thùng đồ chơi kia chỉ là đồ đi kèm với bộ búp bê kia mà thôi. Tiền tiên sinh muốn thỏa mãn nguyện vọng của Viên Viên nhưng cũng không muốn làm tổn thương cảm xúc của những đứa trẻ khác, vì thế mua nhiều đồ chơi như vậy là để ai cũng có phần.
Bạch Hạ không biết nên nói gì nữa.
Cậu cảm thấy Tiền tiên sinh đối xử tốt với Viên Viên hơn cả cậu đối xử với Viên Viên rồi.
68.
Trước khi bọn họ đi về, Viên Viên được sự đồng ý của thầy Hà, ra khỏi khu nhà chính, tiễn bọn họ đến cửa trại trẻ.
So với dáng vẻ khóc đến muốn héo người lần trước, hôm nay Viên Viên vui vẻ tràn đầy sức sống.
Bé ra vẻ thần bí ngoắc tay với Tiền Ngộ Đan để anh ngồi xổm xuống, sau đó thừa dịp Tiền Ngộ Đan không kịp chuẩn bị gì mà hôn chóc một cái lên mặt anh, “Chú đẹp trai chú thật tốt! Viên Viên rất thích chú!”
Xem ra bộ búp bê công chúa kia đã thành công thu mua được Viên Viên.
Bạch Hạ cảm thấy chai giấm của mình sắp đổ mất rồi, không biết rốt cục là ăn giấm của ai nữa.
“Anh Bạch Hạ!” Hôn Tiền Ngộ Đan xong, Viên Viêm cảm thấy thỏa mãn mà gân giọng gọi Bạch Hạ.
“A?”
Viên Viên lặp lại động tác ngoắc tay lúc nãy.
Bạch Hạ thuận theo yêu cầu của bé khom người xuống, Viên Viên tiến lên một bước, hai tay khom thành ống loa, dán vào một bên tai Bạch Hạ. Viên Viên nói nhỏ với cậu, “Anh Bạch Hạ không được ghen nhé. Viên Viên vẫn thích anh nhất, ừm, còn cả bánh quy của anh nữa!”
Trong lòng Bạch Hạ lập tức tan chảy.
69.
Trên đường về không ngoài dự đoán bị tắc đường.
Đến khi xe vào được thành phố cũng đã quá giờ cơm tối.
Bạch Hạ thấy hơi đói, nhưng lại ngại nói với Tiền tiên sinh, cũng sợ phiền đến đối phương.
Nhưng càng nín cậu lại càng không nhịn được. Một tiếng ục ục bỗng vang lên không đúng lúc chút nào, trong không gian không có tiếng còi xe ồn ào quấy nhiễu hiện lên vô cùng rõ ràng.
Bạch Hạ lúng túng quay đầu đi chỗ khác, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cũng may Tiền tiên sinh không nói gì.
Bạch Hạ nghĩ, có lẽ Tiền tiên sinh quá chú tâm lái xe, không nghe thấy được tiếng ục ục khiến người ta phải xấu hổ kia của cậu.
Nhưng mà chưa tới hai phút, may mắn trong lòng Bạch Hạ vỡ nát.
Tiền Ngộ Đan đột nhiên nói: “Đã qua giờ ăn rồi, cùng ăn một bữa chứ?”
Xong rồi. Nhất định Tiền tiên sinh đã nghe thấy tiếng bụng cậu kêu!
Bạch Hạ ôm chặt balo vải trong ngực, trong lòng oán thầm cái bụng của mình.
Tiền Ngộ Đan liếc thấy động tác nhỏ của cậu, cười khẽ, “Tôi đói rồi. Nếu để đói thêm nữa thì tụt đường huyết mất.”
“Ế?” Bạch Hạ kinh ngạc.
Tiền tiên sinh bị hạ đường huyết?
Không đúng, ngày nào Tiền tiên sinh cũng uống hai cốc đồ uống nhiều đường mà lại bị hạ đường huyết?!
Quả nhiên…
Không thể nhìn mặt đoán người được.
Vì không muốn Tiền tiên sinh phát bệnh khi đang lái xe, Bạch Hạ hiếm khi không nói lắp mà trả lời: “Được, cùng ăn.”
Cậu không ý thức được Tiền Ngộ Đan chẳng qua đang cho cậu một bậc thang để đi xuống.
“Có món nào thích ăn không?”
“Không ạ.”
Tiền Ngộ Đan mở hệ thống chỉ đường trên xe ra, “Vậy để tôi quyết định nhé?”