10.
Tiền Ngộ Đan vừa vào cửa thì đối diện với ánh mắt của cậu trai.
Không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, ánh mắt của cậu trai dường như có một thoáng khác thường.
Câu nói ‘Hoan nghênh ghé thăm’ của đối phương vẫn có chút căng thẳng như trước.
Tiền Ngộ Đan đột nhiên nhớ tới chuyện Summer từng miêu tả về cậu với anh, cô nói cậu như con mèo con nhát gan. Nhưng chỉ cần tiếp xúc đủ lâu, sẽ phát hiện con mèo nhỏ này giống như trà sữa nhà cậu làm vậy, là vị ngọt khiến người ta sinh ra cảm giác hạnh phúc.
Trước giờ Tiền Ngộ Đan không thích mấy lời nói văn vẻ hoa mỹ của Summer. Nhưng giờ nhớ lại, anh không có cảm giác phản cảm như lúc đó nữa.
“Xin, xin, xin hỏi, anh, muốn uống, uống gì ạ?”
Mấy ngày không gặp, cậu nhóc lại nói lắp hơn rồi.
Tiền Ngộ Đan cong môi cười một tiếng: “Tam ca bưởi chùm, không giảm đường.”
11.
Lúc này chỉ có mình Bạch Hạ trông tiệm.
Cậu sợ sệt một lúc lâu mới dám xác định người đàn ông quả thật gọi tam ca bưởi chùm. Trong thoáng chốc, cảm xúc của cậu hệt như hương vị của tam ca bưởi chùm vậy, trong đắng có ngọt, trong ngọt có chua, có chút không nói nên lời, cậu nghiêng người đi vào khu pha chế.
Hoa quả đã cắt cất trong tủ không thể để qua đêm được.
Trong tủ lạnh lại không còn thừa bưởi chùm đã cắt, thời điểm này sẽ không còn khách gọi tam ca nữa, nhưng Bạch Hạ vẫn rất quả quyết lấy ra quả bưởi cuối cùng trong tủ, bổ nó ra.
Cậu nghĩ, bưởi còn thừa thì đành chịu thôi. Khách hàng là thượng đế mà, chỗ còn lại cậu có thể tự làm cho mình uống.
Ba phút sau, Bạch Hạ cầm cốc tam ca bưởi chùm bán cuối cùng của ngày hôm nay ra.
Cậu còn nhớ yêu cầu đặc biệt của người đàn ông —- nhất định phải dán ghi chú cám ơn lên cốc. Cậu đưa tay cầm lấy tập ghi chú để bên quầy thu ngân, vừa định xé tờ đã vẽ xong ra thì thấy trên đó không biết từ lúc nào đã có thêm mấy chữ.
Nét chữ mạnh mẽ, sắc bén.
Bạch Hạ nhỏ giọng đọc lên: “Tiền, Ngộ, Đan.” Đọc xong mới hiểu ra đây là tên người đàn ông.
Cậu lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người đàn ông, anh cũng không cảm thấy chột dạ vì tự ý ghi lên tờ ghi chú, mà ngược lại cười thản nhiên, “Dán lên đi, đó là ghi chú và tam ca bưởi chùm của riêng tôi.”
Không biết câu nói nào của người đàn ông đâm trúng lòng mình, tai Bạch Hạ lặng lẽ đỏ lên.
Cậu nghĩ, nếu anh đã dùng phương thức này để giới thiệu bản thân, vậy cậu cũng nên đáp lễ một chút. Vì thế cậu ngập ngừng nói: “Bạch, Bạch Hạ. Tôi là, Bạch Hạ.” Nói xong, lại dè dặt liếc nhìn anh một cái.
12.
Tiền Ngộ Đan trở thành vị khách thứ hai sau Summer sẽ đúng giờ đến check in mua đồ uống trong tiệm —- mặc dù phần Summer mua thật ra cũng là cho Tiền Ngộ Đan.
Summer đến lúc 10 giờ sáng, Tiền Ngộ Đan đến lúc 9 giờ rưỡi tối. Người sau vừa khéo đến lúc Tranh Tử và tiểu Lâm đã tan ca.
Khác với mấy câu trêu đùa, cứ một lúc là gọi ‘tiểu Bạch Hạ’ của Summer, từ ngày Bạch Hạ trao đổi tên với Tiền Ngộ Đan, mỗi ngày gặp nhau Tiền Ngộ Đan đều gọi tên cậu rất nghiêm túc.
“Bạch Hạ, chào buổi tối. Hôm nay vẫn là tam ca bưởi chùm, không giảm đường.”
Cứ như anh muốn kí hợp đồng gì đó với Bạch Hạ vậy, hai chữ ‘Bạch Hạ’ nói rất rõ ràng, rất tôn trọng.
Bạch Hạ vâng dạ nhẹ nhàng, sau đó xoay người đi vào khu pha chế.
Không biết từ lúc nào Tiền Ngộ Đan đã thành thói quen cứ 9 giờ rưỡi sau khi làm xong việc là sẽ tới quán điểm danh, Bạch Hạ cũng sẽ giữ lại quả bưởi chùm ngon nhất ngày hôm đó lại, bỏ đầu bỏ đuôi, làm ra hai cốc tam ca. Một cốc cho Tiền Ngộ Đan, cốc còn lại để cho chính cậu.
Hai cốc tam ca bưởi chùm này có chút khác so với những cốc làm ra lúc sáng. Bưởi chùm không bỏ vỏ mà cắt nửa ra làm đồ uống sẽ chua vô cùng, vì vậy Bạch Hạ lấy riêng một phần tư thịt quả ra, thêm vào trong cốc của anh.
Đây là đãi ngộ dành riêng cho Tiền Ngộ Đan.
Đương nhiên Bạch Hạ sẽ không thừa nhận. Cậu chỉ không muốn lãng phí bưởi mà thôi.