- Không biết tốt xấu! Lo cho cô ta để làm gì chứ!
Đêm đó hai người nằm quay lưng lại vào nhau, cả hai cùng trằn trọc xoay qua trái rồi lại qua phải, cho đến khi cùng đối diện mặt nhau, nhìn nhau vài giây ngắn ngủi rồi lại xoay ngược lại.
Không gian yên ắng, đồng hồ điểm 1 giờ đêm, lúc này cơn mệt mới thấm dần, cô từ từ nhắm mắt lại rồi thiếp vào giấc ngủ. Thấy mọi thứ im lặng, anh ngồi dậy nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang cô rồi với lấy chiếc mền mỏng đắp lên người cô, vừa đắp vừa nói thầm “ đồ cố chấp “
Anh nằm vắt tay lên trán, suy nghĩ về những chuyện đã qua. Nghĩ về lần đầu tiên gặp cô, ấn tượng đầu tiên cô tạo cho anh chính là đôi mắt tinh nghịch nhìn chằm chằm thẳng vào mắt anh mà không hề e ngại. Lựa chọn khi đó hoàn toàn là ngẫu hứng. Từ ngày Trân Trân rời xa anh, 4 năm rồi anh mới có một chút cảm giác với phụ nữ. Thì ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc hai người gặp nhau, không sớm một bước, không muộn một bước, vừa vặn trong hàng vạn người. Giống như Phật đã nói,với người không có duyên, nói bao nhiêu cũng là thừa,còn như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện cũng có thể thức tỉnh mọi giác quan của họ. Yêu nhau chỉ cần cơ hội nhưng có thể bên nhau là cần cơ duyên. Cô bây giờ giống như một loại gia vị nêm nếm cho cuộc sống của anh bớt tẻ nhạt!
- Buông tôi ra.. cứu.. cứu..!
Anh giật mình quay sang nhìn cô, mắt thì nhắm nhưng miệng không ngừng kêu la, chân tay giãy dụa lung tung. Anh vội vàng đặt tay lên người cô rồi nói.
- Này.. này..
- Cứu.. cứu.. tránh ra!
Anh đập mạnh vào tay cô một cái khiến cô giật mình mở mắt, ánh mắt ngây thơ nhìn anh như muốn khóc. Anh thấy vậy lúng túng hỏi.
- Có phải cô mơ thấy ác mộng à?
Cô im lặng rồi ôm anh thật chặt, gò má áp sát vào lồng ngực anh. Con quỷ trong mơ rất giống với con quỷ nước cô thấy hồi tối, nó nói muốn cô thế thân cho nó, nó lôi chân cô xuống sông rồi nó dìm cô xuống nước trong bất lực. Hình ảnh đó thật sự rất đáng sợ, cô sợ cô sẽ không được gặp bố mẹ mình nữa, không được gặp thằng cu Tý..và..không được gặp anh... dù chỉ là cảm giác trong giấc mơ nhưng nó hiện hữu rất chân thật. Đôi bàn tay từ từ đưa lên bả vai đang run run ấy, nhẹ nhàng vỗ về. Sau một hồi cô trấn tĩnh rời ra khỏi người anh mà nói.
- Tôi xin lỗi.. chỉ tại...
- Nói tôi biết, cô đã nằm mơ thấy gì, có phải giấc mộng ấy nó kinh khủng lắm không?
- Nếu tôi nói anh có tin không?
- Tin!
- Cũng không có gì đâu, giấc mơ không có thật. Chắc do tôi bị ám ảnh thôi.
Ngoài trời một vạch chớp loé lên khiến cô giật mình ôm chặt lấy anh thêm một lần nữa. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi từ từ di chuyển xuống đôi môi ngọt ngào mềm mỏng rồi nhanh chóng chen lưỡi vào khoang miệng, dùng lưỡi quấn lấy lưỡi cô, mút mát tất cả chất ngọt ngào có trong cô.Cô nghe thấy trái tim mình đập càng lúc càng mạnh hơn, càng lúc càng rõ rệt, thậm chí cô cảm thấy da mặt mình nóng hầm hập. Nụ hôn cuồng dã còn khiến đầu óc cô quay vòng vòng. Một tay anh lướt qua những ngọn tóc mềm mại của cô, tay còn lại hiên ngang chu du đi khắp nơi trên thân thể, càn quét vuốt ve từ bầu ngực rồi tiến tới phần hạ thân. Xúc cảm mãnh liệt dồn dập kéo đến khiến cơ thể cô như không chịu được rên lên một tiếng càng kích thích đối phương. Anh mân mê hôn lên vành tai cô rồi từ từ xuống đến cổ sau đó mút mạnh nụ hoa hồng đỏ chúm chím.
- Thả lỏng ra một chút.. cô sẽ bớt đau hơn đấy!
Cô xấu hổ lấy chăn che mặt lại, anh nhếch môi mỉm cười nằm lên trên rồi đưa con rồng ngẩng cao đầu tiến sâu vào bên trong hang huyệt, nhẹ nhàng đưa đẩy cho tới khi chất dịch lỏng được phóng thích.
******
Phía chân trời hửng sáng,cơn gió đưa đẩy mùi hoa sen thoang thoảng khắp căn phòng. Tiếng chuông điện thoại kêu tít lên một cái, anh mở mắt ra với tay nhìn lên màn hình điện thoại, thì ra là lời nhắc hôm nay anh có cuộc gặp đối tác bên Thượng Hải. Đặt điện thoại xuống giường, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tái xám, mấp ma mấp máy hình như đang muốn nói điều gì. Vội vàng giật mình bật dậy, anh đưa tay lên trán cô.
- Không ổn rồi. Sao lại sốt cao thế này?
Anh lay lay người cô, Cô mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy, đôi mắt đẹp trong suốt tựa hồ mang một lớp sương mù dày đặc, cơ thể đau nhức cảm giác chỉ cần cựa quậy nhẹ một cái là có thể gãy xương. Từ trong hơi thở, hơi nóng hừng hực phà ra, cổ họng khô rát muốn cháy bỏng.
- Lạnh... lạnh..
Không chần chừ, anh nhấc bổng cô lên ôm chặt vào lòng mình rồi bước xuống giường.
- Tôi phải đưa cô tới bệnh viện.
Cô dần lịm đi trên tay anh, sau đó đã chẳng biết gì nữa.
Sáng sớm, bà quản gia vừa mở cổng lớn biệt thự, chuẩn bị công việc ngày mới thì chiếc xe ô tô màu đen của anh tiến tới gần.
Trong mơ, cô thấy ngôi nhà cấp 4 nhà mình hiện ngay trước mặt, cô thấy bố mẹ đang giang tay vẫy gọi cô, cô thấy nụ cười của thằng cu Tý...bất giác giọt nước mắt ở khoé mi tuôn rơi lăn dài trên hai gò má.
- Bố.. mẹ..
Anh vừa lái xe, vừa nhíu mày nhìn cô, khẽ thở dài suy nghĩ.
Tại bệnh viện.
- Bác sỹ. Cô ấy sao rồi.
- Cậu yên tâm, cô ấy bị cảm lạnh nhưng hiện tại đã ổn định hơn.
- Cảm lạnh sao? Thời tiết này đâu phải là lạnh.
- Cô ấy có từng đi dưới sương đêm quá nhiều không?
Anh nghĩ ra hồi tối qua, sau đó im lặng không nói gì nữa.
Nhìn thấy cô nằm trên chiếc giường bệnh, anh lặng lẽ rút chiếc điện thoại trong túi quần ra gọi cho mẹ hai thông báo tình hình.
Tại Trần Gia bây giờ đang là bữa sáng, mọi người đã có mặt đông đủ trừ bố chồng cô và chú hai, nghe đâu hai người đó hẹn nhau ăn bún riêu bên ngoài.
Bà nội.
- Nghe bảo hôm qua Ân Di bị ngã xuống sông hả?
- Dạ bà nội. Cũng may có anh Gia Minh ở đó nên cháu không sao ạ.
- Ừ. Lần sau cẩn thận chút.
Sau đó bà đưa mắt nhìn một lượt.
- Mà phải rồi, con bé Diệu Anh sao giờ vẫn chưa xuống.
Bà ba:
- Con kêu nhỏ Cúc đi gọi rồi mà.
Út Liên:
- Không biết chị dâu làm gì mà giờ này còn chưa xuống nữa. Chẳng biết giờ giấc gì cả.
Thím hai thấy vậy nói.
- Chắc con bé mệt thôi mà.
Vừa dứt lời thì bà hai bước vào, hốt hoảng nói.
- Gia Minh vừa gọi điện về nói đang ở viện với Diệu Anh. Con bé bị cảm lạnh nên phải đưa tới viện gấp.
Bà quản gia nghe vậy mới giám lên tiếng.
- Thảo nào sáng nay tôi thấy xe cậu cả rời đi từ rất sớm.
Bà nội:
- Vậy bây giờ bảo đầu bếp nấu cháo tổ yến rồi cho người mang vào viện cho con bé.
- Vậy để con mang cho ạ ( bà hai nói)
- Ừ. thôi cả nhà dùng bữa đi.
Ân Di thay đổi sắc mặt trở nên trầm ngâm hơn.
*******
Tiếng chim hót ngoài cửa cổ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khiến cô chói mắt phải nheo lại mới mở hẳn mắt ra được. Nhìn mọi thứ xung quanh, cả ống truyền dịch trên tay nữa, mùi thuốc sát trùng, cô thắc mắc tại sao mình lại ở bệnh viện thế này. Nhìn mẹ hai đang ngồi trên ghế, cô yếu ớt lên tiếng.
- Mẹ hai..
Bà mỉm cười nhìn cô.
- Con tỉnh rồi à?
- Sao con lại ở đây thế này.
- Con bị ốm, mà ốm thì phải tới bệnh viện chứ sao.
Bác sỹ bước vào chào hỏi.
- Bà Trần!
- Bác sỹ xem con bé tỉnh rồi.
Bác sỹ cúi xuống nhìn cô rồi thăm khám.
- Bây giờ ăn chút gì đó cho đỡ đói bụng nhé. Huyết áp với nhịp tim ổn hơn rồi đó.
Sau hồi bác sỹ bước đi, cô liền hỏi.
- Mẹ hai quen biết vị bác sỹ này à?
- Ở đây có ai mà không biết tới người của Trần Gia đâu con. Bệnh viện này là do công ty nhà mình đầu tư đó.
- Thì ra là vậy.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, bà hai mỉm cười nói.
- Gia Minh đi lấy thuốc bổ cho con, lát về giờ.
- Con đâu có tìm anh ta.
- Lại còn xấu hổ. Thôi để mẹ lấy cho con chút cháo, đây là cháo tổ Yến nên rất dễ ăn, ăn nhiều cho chóng khỏe.
- Con không muốn ăn đâu.
- Phải ăn một chút.
- Con sợ nuốt không trôi. Cổ họng đắng ngắt ấy.
Tiếng nói bên ngoài vọng vào.
- Mẹ hai để đó con cho ăn cho ạ.
Bà biết ý liền lảng đi chỗ khác.
Bên trong căn phòng bệnh.
- Ăn cháo đi.
- Không muốn ăn.
- Không ăn lăn ra đó ai chịu trách nhiệm.
- Xui xẻo cái mồm anh.
- Cô mà làm sao là ảnh hưởng tới tương lai của tôi. Vì tương lai này tôi bắt buộc phải khiến cô mau chóng khỏe lại.
- Thực sự không muốn ăn mà.
- Cô đừng có được voi đòi tiên.
- Anh đi chăm bệnh nhân hay đi hành bệnh nhân thế hả?
- Thế bây giờ có ăn không thì bảo. Không ăn là tôi mớm cho cô phải ăn đó.
- Èo ghê chết.
- Vậy ăn đi.
Cô đưa tay cầm lấy bát cháo, những ngón tay vẫn còn run run. Anh cau mày nói.
- Ngồi yên đó tôi đút cho ăn.