• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến sát thành giường, mặt cách nhau chừng 5cm nữa thôi, đủ để cảm nhận hương thơm trên cơ thể của nhau khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn hơn, khắp người nóng dần và lồng ngực phập phồng do trái tim đang đập rất nhanh. Cô lắp bắp nói từng từ một.

- Anh..anh.. định làm gì?

- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô? Mà sao mặt cô đỏ lên hết vậy?

Cô đưa tay lên xoa xoa hai má.

- Đâu có... đỏ hồi nào?

- Cô xấu hổ hay cô sợ?

- Tôi có mà đang sợ anh ấy, tào lao!

- Hay cô muốn mình nhanh chóng hơn nữa?

- Biến ra... đồ biến thái!

Anh nhếch môi một cái rồi cúi người sang bên trái với tay lấy chiếc điều khiển ti vi ở trên giường. Cô chớp chớp mắt liếc nhìn theo rồi thở phào nhẹ nhõm “ hú hồn chim én “

Anh quay lại cười khẩy với cô, tay dơ chiếc điều khiển ti vi ra trước mặt cô rồi nói.

- Tôi lấy điều khiển ti vi thôi mà, làm gì mà căng thẳng thế vợ?

Cô mím chặt môi giẫm mạnh vào chân anh rồi bước tới góc giường cạnh bàn trang điểm. Vừa đi vừa lẩm bẩm “ Khùng “

Một lúc lâu sau đó anh nằm xem ti vi nhưng chuyển kênh liên tục, có bật kênh nhưng cũng chẳng chú ý xem là mấy. Còn cô vẫn nằm gọn vào một góc quay lưng vào anh, tay bấm điện thoại, nói đúng hơn là chơi game cho đỡ buồn. Anh đôi lúc có liếc mắt nhìn cô rồi lại thở dài một tiếng. Bất ngờ hai người cùng xoay người lại đối mặt với nhau, tay đặt lên nhau trên một chiếc chăn. Cô liền giải thích.

- Tôi lấy chăn, hơi lạnh!

- Ừ.

Cô kéo chăn về bên mình thì bị anh giật lại, cô nhíu hai chân mày rồi nói.

- Buông ra.

- Không buông.

Rồi nhanh chóng anh ngồi dậy kéo cô thật mạnh vào giữa lòng mình khiến hai chân cô giang ra, đôi môi anh một chốc một lát lại nhếch môi cười khẩy khiến cô cảm thấy vô cùng đáng ghét, cảm giác giống như anh ta đang khinh mình thì phải.

- Bắt đầu thôi nhỉ? ( anh lạnh lùng nói)

Cô định bụng đẩy anh ra khỏi người mình thì không ngờ càng bị anh xiết chặt hơn.

- Đừng quên hôm nay là đêm Tân hôn của chúng ta. Biết điều thì ngoan ngoãn một chút.

Trời má, có Tân hôn nào như này không, thế này là ép hôn chứ Tân hôn cái quỷ mẹ gì, đi động phòng mà ánh mắt nhìn con gái nhà người ta giống như thứ bị vất bỏ. Cô ấm ức lắm nhưng vẫn cố gắng coi như đó là điều đương nhiên, cô mím chặt môi nói.

- Được. Làm gì thì làm luôn đi cho người ta còn ngủ.

- Cô muốn ngủ đúng không?

- Ừm.

- Cởi quần ra đi, làm nhanh rồi còn đi ngủ.

Cô nghĩ thầm “ Sao cái tên khùng này hắn chẳng ga lăng gì hết vậy “

Cô vừa cửi cúc áo vừa run tay, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô cơ mà, ít nhiều cũng phải có cảm xúc. Hơn nữa lại là lần đầu tiên cho một người mà cô không hề thương yêu nữa chứ. Thấy động tác của cô lúng túng, anh mạnh tay xé toạc chiếc áo cô đang mặc trên người, cô nuối tiếc nhìn theo chiếc áo rồi kêu lên.

- Ôi trời. Áo mới mẹ hai mới đưa cho tôi.

- Bây giờ tự tụt quần hay là để tôi xé hộ.

- Anh xé áo rồi thì xé luôn cả quần đi. Bực mình ghê.

Anh đẩy cô nằm xuống giường rồi kéo mạnh cả chiếc quần trong lẫn ngoài của cô quăng mạnh xuống sàn. Cô trừng mắt nhìn anh vì quả thực những lời nói khi nãy xuất phát từ cảm xúc nóng giận, nhưng không ngờ con người anh ra tay quá nhanh và nguy hiểm.

Cơ thể cao lớn của anh sừng sững trước mặt cô, ánh đèn vàng căn phòng chiếu xuống khuôn mặt đầy nam tính quyến rũ của anh. Nước da trắng và đôi môi đỏ tạo lên khuôn mặt hoàn hảo có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải điên cuồng. Trong đáy lòng cô nhất thời không nhịn được, đột nhiên có chút rung động, cơ thể cũng theo đó mà mềm dần. Cô chưa kịp phản ứng gì thì anh đã đặt một nụ hôn trên môi cô khiến cô giật mình. Ban đầu còn tỏ ý chống cự nhưng đến khi chiếc lưỡi anh tiến dần sâu bên trong khoang miệng, cô vô thức đưa chiếc lưỡi của mình liếm láp đáp trả.Một bàn tay đặt lên eo anh như một thói quen. Nhanh sau đó anh giang mạnh hai chân cô ra rồi nhét luôn của quý của mình vào sâu bên trong, cô khẽ nhăn mặt kêu đau đớn.

- Á.. đau tôi!

Anh im lặng không nói gì, vẫn hùng hục như con trâu húc thật sâu vào bên trong khiến cô đau muốn tê tái con người. Rồi đột nhiên anh khựng lại, nét mặt thay đổi nhìn cô.

- Cô và bạn trai chưa có??

- Anh khùng hả? Tôi làm gì có bạn trai. Làm ơn nhẹ nhàng giúp tôi, tôi đau thấy mồ bà cố nội nhà tôi rồi.

Anh nhấn mạnh thêm lần nữa.

- Năm nay cô bao nhiêu tuổi?

- 20 tuổi.

Sau đó anh không nói gì thêm, động tác trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Rất lâu sau đó mới dừng lại mà thở hắt ra một cái, từ từ phóng thích chất dịch lỏng vào sâu bên trong.

Anh đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm, cô khẽ nhăn mặt xuýt xoa nằm trên chiếc giường, vừa nằm vừa kêu “ ôi trời, đau thế này mà sao người ta cứ ham hố vậy trời “

Sau khi thấy anh bước ra khỏi nhà tắm, cô cũng cố gắng lết dậy để thay đồ. Cúi xuống nhìn chiếc ga trải giường, cô kêu lên một tiếng.

- Máu?

Anh giả bộ không quan tâm rồi lấy chiếc quần xịt đùi mặc trước mặt cô. Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng hỏi anh.

- Này. Trong phòng còn chiếc ga trải giường nào khác không?

- Cứ để yên đó.

Anh thay đồ mặc chiếc áo sơ mi đen, quần tây trắng rồi bước đi. Ra đến cửa anh nhắc lại thêm lần nữa.

- Nếu muốn sướng thì cứ để yên đó.

Cánh cửa đóng sập lại, cô ngơ ngác nhìn theo rồi bắt đầu suy nghĩ “ lẽ nào là thử trinh tiết. Bảo sao hồi sáng mình nhớ ga trải giường màu đỏ, bây giờ lại thành màu trắng “

Cô khẽ thở dài rồi lết xuống đất, chân đi hai hàng, mỗi bước đi khuyệh khoạng vì phần hạ thân vẫn còn rất đau và rát.

Nằm trên chiếc giường cô trằn trọc tới 1 giờ đêm vẫn còn chưa ngủ được, trong lòng giống như đang mong ngóng điều gì đó rồi lại tự hỏi lòng mình “ rốt cuộc anh ta đi đâu mà giờ này vẫn chưa về “ sau đó cô lại nhắc nhở bản thân mình “ việc đếch gì phải quan tâm tới anh ta, một mình một giường ngủ cho khỏe “

Ngước mắt nhìn lên trần nhà, tự dưng cảm xúc trong cô dâng trào, cô nhớ nhà, nhớ bố mẹ mình và nhớ cả thằng em trai cu Tý. Nhớ những tháng ngày vui tươi hồn nhiên, những bữa cơm gia đình tuy đơn giản mà hạnh phúc. Những tháng năm tươi đẹp ấy biết bao giờ mới trở lại, ngày ấy cuộc sống tuy nghèo nhưng mà vui. Mới xa quê nhà 2 ngày thôi mà sao cô cảm giác giống như trải qua một kiếp người, không biết bao giờ cô mới có dịp trở về thăm mọi người được nữa. Miên man trong suy nghĩ, cô cũng chẳng biết mình thiếp đi lúc nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô nghe thấy tiếng vòi nước xối xả trong nhà tắm, cô nhớ căn phòng này chỉ có cô và anh nhưng anh đã rời đi ngay lúc đó, đến 1 giờ đêm anh vẫn chưa trở về cơ mà. Rồi tiếng đập cửa bên ngoài vang lên.

- Mợ cả ơi mợ đã dậy chưa ạ?

Là giọng nói của Cúc, cô vội vàng trả lời.

- Ừ mợ dậy rồi. Đợi mợ ra mở cửa cho.

Cô loạng choạng bước xuống giường, tinh thần vẫn còn ngái ngủ, nhìn qua ô cửa sổ bầu trời lúc này mới rạng sáng. Cô ngáp một cái rồi mở cửa cho Cúc.

- Gọi mợ làm gì sớm vậy Cúc? Bộ có chuyện gì à? Hay tới giờ ăn bữa sáng rồi?

Cúc cười gãi đầu nói.

- Làm phiền mợ buổi sáng sớm thế này con cũng ngại quá. Chẳng là con mang ga trải giường tới thay sớm còn đem đi giặt ạ.

Cô cúi xuống nhìn chiếc ga trải giường trên tay Cúc là màu đỏ, cô biết thừa là Cúc đang nói tránh đi một chút, thực ra là đang muốn xem kết quả cô còn trong trắng hay không thì có, chuyện này nhất định là do bà nội sai bảo. Biết vậy lên cô cũng không nói gì nhiều chỉ gật đầu “ ừ “ một tiếng rồi thôi.

Thay xong ga trải giường thì chồng cô từ nhà tắm bước ra, lần này ăn mặc quần áo chỉnh tề, một bộ vest đen rất lịch lãm, tay còn đeo đồng hồ mạ vàng sáng loá. Thấy anh xuất hiện trước mặt mình mà khiến cô tỉnh cả ngủ, miệng ú ớ. Cúc thấy vậy biết ý xin phép rời đi ngay lúc đó.

Cô hỏi anh:

- Anh về khi nào vậy?

- Có chuyện gì không?

- À. Thì tôi thắc mắc sao anh về lúc nào mà tôi không biết?

- Cô ngủ có khác gì con heo đâu, có khi trời sập xuống còn không biết ấy chứ.

- Này anh..! Ngoài những lời nói như vậy, anh không nói được câu nào tử tế hơn à?

- Đi thay đồ đi.

- Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

- Bây giờ có đi thay đồ không thì bảo.

- Làm gì? Trời vẫn chưa sáng hẳn mà.

- Về nhà cô đấy.

Cô giật mình tròn xoe mắt hỏi lại.

- Anh vừa nói gì? Về nhà tôi á?

- Ừ!

- Nhất thiết phải đi sao?

Anh đang thắt caravat thì dừng tay lại quay sang nhìn cô.

- Cô không muốn về nhà mình à?

- Không.. không có. Chỉ là tôi không thấy bà nội nói gì cả.

- Tôi quyết là được.

- Nhưng mà...

- Sao nữa?

- Sao tự dưng anh lại muốn về nhà tôi?

- Nghĩ kỹ rồi. Dù sao tôi cũng là rể họ nhà cô, chí ít cũng nên về ra mắt họ hàng cho phải lẽ.

- Anh tốt vậy cơ à?

- Tức là cô luôn nghĩ tôi là người xấu?

- Tôi không có ý đó.

Cô lúng túng nghe lời anh nói có vẻ quả quyết muốn về, bây giờ nếu như anh về thì mọi chuyện sẽ bại lộ hết. Hai bàn tay cô bối rối vò vào nhau, trong đầu liên tục nghĩ “ làm sao bây giờ... làm sao bây giờ “

- Tôi xuống dưới chờ cô.

- Khoan đã ( cô vội vàng nói)... Hay là để tôi sang xin phép ý kiến bà nội đã.

- Cô biết phòng bà nội ở đâu chưa? Cứ thay đồ đi rồi tôi sang xin phép là được rồi.

Bất đắc dĩ cô gật đầu. Vừa tìm quần áo cô vừa lo sợ.

- Trời ơi là trời. Nụ ơi là Nụ, lần này mày tiêu đời rồi. Nếu tiểu thư Diệu Anh mà chưa đi thì mày chết chắc. Giá như bây giờ ốm...( cô dừng lại suy nghĩ, phải rồi.. có cách rồi)

Cô bắt đầu ngồi xuống ôm bụng mình rồi kêu lớn tên bé Cúc.

- Ôi dời ơi Cúc ơi.. cứu mợ với..

Gọi được mấy câu không thấy Cúc đâu cô mới nhớ con bé này giờ này nó đang đi giặt đồ cơ mà. Cô thở dài ngồi yên đó một lúc lâu, cho đến khi tiếng bước chân tới gần, nghĩ bụng là chồng mình nên cô bắt đầu nhăn mặt, hai tay ôm lấy bụng tỏ ra đang rất đau đớn.

Cánh cửa phòng mở ra, chưa kịp nhìn xung quanh anh đã lên tiếng.

- Cô ngủ luôn trên này à?

Thấy cô đang ngồi một góc gục mặt xuống, anh vội vàng chạy tới.

- Này. Cô làm sao vậy?

- Tôi không biết sao mà đau bụng quá.

- Đau bụng? Làm sao mà đau bụng?

- Ai mà biết được.

- Lên giường mà nằm.

- Không đứng dậy nổi.

Nhanh như chớp anh nhấc bổng cô lên ôm vào lòng mình, cô tròn xoe mắt ngước nhìn anh, trái tim giống như có một dòng nước ấm chảy qua khiến cảm xúc dâng lên khó tả. Anh đặt cô xuống giường rồi lạnh nhạt nói.

- Để tôi đi gọi bác sỹ cho cô.

- Không.. không cần đâu.

- Muốn chết hay sao mà không cần.

- Tôi nghỉ một lát là được rồi. Tôi nghĩ chắc là tôi sắp đến ngày lên mới vậy ( viện tạm lý do nào đó)

Anh im lặng một hồi rồi lên tiếng.

- Thôi được rồi. Nghỉ ngơi đi, khi nào có dịp tôi dẫn cô về quê sau. Đằng nào ngày mai bố mẹ cô chẳng có mặt ở đây.

- Cảm ơn anh.

Anh bước đi khỏi, cô thở phào nhẹ nhõm hơn một chút. Thực ra lương tâm cũng ít nhiều day dứt, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cô lừa gạt người khác, lời nói dối lần này còn liên quan đến số phận con người và liệu nó tồn tại được trong bao lâu?

Cả ngày hôm ấy sau khi nghe anh nói cô bị đau bụng nên mọi bài học lễ nghi cũng được hoãn lại, trước mắt là lo cho sức khỏe hiện tại của cô để chuẩn bị cho ngày trọng đại vào sáng mai. Nghe Cúc kể lại hồi sáng bà nội có sắp xếp vài người xuống quê cô đặt lễ và đón bố mẹ cô lên đây. Còn về phía anh, cả ngày gần như là mất tích không có mặt ở nhà.

9 giờ tối hôm ấy.

Cốc... cốc.. cốc..

- Chị dâu. Em vào được không?

- Cửa không khoá, cứ vào đi.

Thím Út nhà này tên là Liên, trên tay cô có cầm theo một cốc trà gừng.

- Chị dâu. May quá chị chưa ngủ, em nghe noi chị bị đau bụng nên có pha một cốc trà gừng mang tới.

- Cảm ơn thím Út. Chị cũng đỡ nhiều rồi.

- Chị cứ uống đi cho ấm bụng.

- À thím cứ để đó rồi chị uống.

- Vậy em để xuống bàn nghe. Mà phải rồi, anh cả vẫn chưa về ạ?

- Ờ đúng rồi. Chắc bận việc gì đó.

- Hình như là ra sân bay đón con bé Trân Trân thì phải.

- Trân Trân là ai?

- À. Trân Trân là em họ của em nhưng cũng là người yêu cũ của anh cả..( nói đến đây cô che miệng mình lại) ấy chết! Em lại lỡ lời rồi, chị đừng bận tâm nhá.

- Tôi có bận tâm gì đâu. Thím lại nghĩ nhiều rồi.

- Vậy thôi chị nghỉ đi, dù sao mai cũng là ngày quan trọng của mình. Ngủ sớm cho xinh.

Cô gật đầu.

- Cảm ơn thím về cốc trà gừng.

Vợ Gia Hưng bước đi, cô vô cùng đắc ý vì cuối cùng những lời muốn nói đã được gửi tới người cần gửi, cô nghĩ ít nhiều cũng khiến chị dâu mình phải suy nghĩ. Trái lại với suy nghĩ của cô, ngược lại Nụ lại chẳng lấy chút bận tâm, cô thầm nghĩ “ mặc kệ nhà anh, ngủ cái đã “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK