Anh siết lấy đai an toàn, ngửa người ra phía sau, đầu không động đậy, chỉ có ánh mắt là rơi trên người cô để gây sức ép, cuối cùng đành nhắc nhở một câu: “Bạn à, không sang số à?”
Diệp Mông nghe vậy liền lập tức sang số, sau đó theo bản năng liếc nhìn anh.
“Đạp côn, sang số, thả phanh.” Anh lười biếng nói. Lý Cận Dữ phát hiện thời gian đúng là một thứ gì đó thần kỳ, bất kể anh có vướng mắc bao nhiêu chuyện, mấy năm sau thời gian cũng sẽ cho anh đáp án. Cuộc sống này thật sự sẽ không lấp liếm ai. Lúc này anh bỗng hiểu ra thầy dạy lái xe tại sao lại nhìn khổ sở vậy rồi. Hồi 18 tuổi anh học lấy bằng lái, lúc đó anh thi cùng nhóm bạn của Câu Khải, đều là con trai, nhà có điều kiện, đã biết lái xe từ trước. Người dạy bọn họ cũng đỡ lo, không cần phải dạy cơ bản nữa, chỉ lâu lâu dạy họ hai ba kỹ xảo đặc biệt, mới qua mấy ngày mà ai cũng đỗ.
Cùng nhóm thi với họ là một nhóm nữ, còn chưa lái thực tế đã khiến thầy dạy lái muốn đau cả đầu. Thần kinh của phụ nữ lúc đối mặt với mấy chuyện này, giống như bị chập mạch.
Xe từ từ rời khỏi chỗ cũ, Diệp Mông cuối cùng cũng tìm lại được chút cảm giác, cười híp mí nói với anh: “Cậu biết lái à? Hay là, cậu lái nhé?”
Lý Cận Dữ quay đầu nhìn ra cửa sổ, vừa trào phúng vừa lười biếng nói: “Không biết. Chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy chắc?”
Diệp Mông ngây người, dùng tốc độ 20km/h rẽ vào con ngõ nhỏ, hoài nghi nói: “Nhưng Dương Thiên Vỹ nói cậu có bằng mà?”
“Có chứ, nhưng chưa lái thật, không được hả?”
Diệp Mông cười: “Không biết lái mà cũng bày đặt, thế thì cậu im miệng cho tôi. Lúc tôi lái xe ghét nhất là có người nói này nói nọ.”
Lý Cận Dữ hừ một tiếng, ông đây 2 tuổi đã biết ngồi xe ba bánh, 6 tuổi đã biết đua xe rồi.
Có điều anh không nói ra, chỉ ngoan ngoãn ngậm miệng. Cũng không phải anh sợ cái gì, chỉ là không muốn nói chuyện với cô mà thôi.
Bóng đêm càng sâu, trấn nhỏ càng yên tĩnh, đèn đường mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng, lâu lâu lại thấy một hai chiếc xe nhỏ đi ra khỏi con ngõ u ám. Con đường này rất an tĩnh, Lý Cận Dữ tựa vào ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Mông chuyên chú nhìn đường phía trước dù đường vắng hoe không có xe qua lại. May mà cô đã tìm lại được cảm giác hồi học lái xe.
Lúc dừng đèn đỏ, Diệp Mông quay đầu sang nhìn chàng trai bên cạnh. Anh dựa ghế sau, cằm gầy, yết hầu rõ nét, còn có cả “dấu hôn” hằn lên, những điểm này kết hợp lại bất ngờ khiến cả người anh cứ có nét bạc tình. Lý Cận Dữ nhắm mắt từ đầu đến cuối, nhưng không biết mọc đâu ra con mắt thứ ba, lúc đèn xanh chỉ còn 12 giây, anh lãnh đạm nhắc: “Còn 12 giây thôi đó, nhìn đủ chưa?”
Diệp Mông hậm hực thu hồi tầm mắt, một lần nữa hoang mang cầm tay lái, chiếc xe đến được quán bar cũng đã 12 rưỡi.
Lý Cận Dữ quả thật không dám tin, có 5, 6 km thôi mà cô lái đến tận mười mấy phút. Anh đóng cửa xe, dựa ra đằng sau, châm chọc: “Cách cô lái xe khiến tôi nhớ đến một người, chính là cái người, cái người, mà cưỡi lừa ấy....” Cậu bấm ngón tay: “Đúng rồi, A Phàm Đề. Người ta cưỡi lừa còn nhanh hơn cô.”
Diệp Mông thầm nói, cậu lái nhanh, cậu lái nhanh thì cậu tự đi mà lái! Không biết lái mà còn bày đặt!
Diệp Mông vì bảo vệ lòng tự trọng cho anh nên không cãi lại, hất cằm bảo anh đi vào cùng mình. Hôm nay là cuối tuần, quán bar có dàn nhạc, người thì đông nghìn nghịt, nhạc thì đinh tai nhức óc, ánh sáng thì mờ mở ảo ảo, đâu đâu cũng có nam thanh nữ tú rung lắc hết mình.
Một bài hát “Sơn hải” khiến cả quán bar nóng hơn bao giờ hết. Người hát chính cảm xúc dạt dào, âm thanh khàn khàn, giọng hát là sự thỏa hiệp với thực tại, là sự gào thét vì lý tưởng, là tình yêu mãnh liệt nóng bỏng. Giọng hát đi vào lòng người, khiến khán giả cảm nhận được, đồng cảm được.
Những người đến quán bar đều là người bất mãn với thực tại, không có tinh thần, chưa từng thay đổi, cũng không thể thay đổi, chỉ đành nhìn bản thân hoang phí từng ngày.
Nhưng Diệp Mông luôn cảm thấy, Lý Cận Dữ không phải là người như vậy.
Hai người bước vào cửa, phục vụ vừa liếc mắt đã thấy, nhiệt tình bưng đĩa hạt dưa đến chào hỏi: “Anh Tiểu Dữ, sao hôm nay lại đến đây? Ô, còn có cả bé fan cũng đến à?”
Không đợi Lý Cận Dữ đáp, Diệp Mông đã kéo anh đến ngồi ở sofa trung tâm sân khấu, Lý Cận Dữ bất lực ngẩng đầu nhìn cô, tiếng nhạc như động đất khiến anh cũng phải rống lên: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Phục vụ đi theo đến chỗ họ, đặt menu lên bàn, trong tiếng nhạc xập xình cũng cố hét: “Uống gì nào, hai vị?” Lý Cận Dữ cũng không thèm liếc mắt qua menu, rất tiết kiệm gọi một chai Budweiser. Diệp Mông không thích hét, đưa tay ra hiệu gọi giống anh.
Phục vụ xấu xa hét lên bên tai hai người: “Hai vị có muốn Four loko cho có cảm hứng không nào?” bị Lý Cận Dữ đạp ra.
Tiếng nhạc không ngừng chấn động như muốn chọc thủng màng nhĩ, nhưng cả hai đã thích ứng được rất nhanh. Nhất là Lý Cận Dữ, anh kéo phéc mơ tuya áo khoác xuống, thả hai vạt sang hai bên. Người tựa ra phía sau sofa, không khác gì ở nhà. Cả hai không nói gì, im lặng nghe nhạc, uống bia. Người hát chính tóc dài nhìn hơi giống Uông Phong bước đến đưa điếu thuốc cho anh, hai người ngồi kề vai tán dóc đôi ba câu, Diệp Mông vẫn ngồi bên cạnh không nhúc nhích, chăm chú nghe hát.
Rõ ràng là cô đòi tới, bây giờ lại làm như Lý Cận Dữ ép cô đến không bằng, ngồi nghiêm túc như thiền.
Lý Cận Dữ cong lưng, khuỷu tay đặt lên đùi, tự phá lệ châm điếu thuốc, kẹp trong tay, từ từ rít khói, tên hát chính thấy thế, cũng cong người, khoác vai anh: “Gần đây lại nghiện thuốc rồi? Thấy cậu hút hai lần rồi đấy.”
“Cũng tạm, không có cảm giác gì, vô vị.” Anh gạt tàn thuốc.
Hát chính không quá để tâm, chỉ khuyên một câu: “Phổi cậu không tốt, ít hút thôi.”
Lý Cận Dữ cười, ngậm điếu thuốc trong miệng: “Thế cậu còn chia thuốc cho tôi?”
“Khách khí thôi, ai ngờ tên nhóc nhà cậu còn nhận thật.”
“Rồi, hiểu rồi.” Lý Cận Dữ thuận miệng đáp, bỗng ho sặc sụa, tay nắm thành quyền che lên miệng: “Lâu rồi không hút, cũng không hút được vị gì. Ở đây còn một điếu, hay là trả lại anh nhé?”
Tay vừa giơ lên, điếu thuốc đã bị người ta nhẹ nhàng cướp lấy.
Lý Cận Dữ quay đầu, là Diệp Mông, tay đang kẹp thuốc đưa vào miệng, nhẹ nhàng nghiêng người qua Lý Cận Dữ, nói với tên hát chính: “Người anh em, cho xin miếng lửa.”
Hát chính lập tức châm lửa cho cô, vì bị động nên Diệp Mộng phải hạ cơ thể mềm mại xuống để chạm tới ngọn lửa. Thực ra tên hát chính để bật lửa trên tay chỉ cần ghé qua là châm được, nhưng giữa hai người họ vướng Lý Cận Dữ chưa buông tay xuống, nên lúc Diệp Mông nghiêng người qua, tay của anh vừa vặn chạm đúng vị trí ngực cô.
Tên hát chính không biết tại sao bỗng căng thẳng, bật lửa mấy lần cũng không lên, kỳ lạ hỏi: “Gì đây, có ma à, tự dưng hết gas?”
Diệp Mông vẫn không rời đi, giống như hoa bông gòn dán lên người anh, những khớp xương trên tay tiếp xúc với làn da ấm áp, không khí trở nên mập mờ, đèn lúc xanh lúc đỏ dẫn người ta rơi vào những suy nghĩ xa xôi, khiến người ta động lòng. Nếu anh là một cậu nhóc 20 tuổi, có lẽ lúc này tim đã đập thình thịch như một thiếu niên chưa trải sự đời, xao xuyến bất an, máu huyết dâng trào rồi. Nhưng anh của lúc này chỉ thấy tê tê, từ trong ra ngoài, đều chỉ là lạnh lẽo và tê tái.
Lý Cận Dữ cướp lấy bật lửa, vứt lên bàn, người dựa ra phía sau, nói với tên hát chính: “Anh còn hát mấy bài nữa?”
Mấy bài hát hắn hát lúc nãy đều là những bài hát về tâm trạng buồn bực, thất bại, lý tưởng bị sụp đổ, Diệp Mông cảm thấy tên hát chính này đã tuyên truyền cảm giác tiêu cực đến tận cùng rồi, chả trách Lý Cận Dữ bằng lòng làm bạn với hắn, quả nhiên là vì lời hát của hắn thấm sâu vào tâm khảm Lý Cận Dữ.
Bởi vì bên ngoài không có thế giới thích hợp với mình, nên anh mới không muốn bước ra.
Diệp Mông dựa vào sofa, hai tay vắt ra đằng sau, chăm chú nhìn Lý Cận Dữ. Cậu thật sự rất đẹp trai, tính cách tuy không đúng ý cô, nhưng rất có sức hút. Phục vụ bưng lên một dĩa hoa quả nhỏ, cô chậm rãi gọt xong, phủi phủi tay, nhấc chai bia lên uống cạn. Khuôn mặt anh nhìn rất khó gần, chỉ có điều nếu cười lên thì không giấu được sự cao quý nơi đáy mắt, hoàn toàn giống một thiếu gia con nhà giàu.
Anh rõ ràng là chim hoàng yến bị người ta nhốt trong lồng, chứ không hề giống chó hoang bần cùng chút nào.
Diệp Mông bỗng đứng lên.
Lý Cận Dữ nghiêng đầu nhìn cô, cũng đứng dậy theo: “Về sao?”
Cô ấn anh ngồi xuống, tay vẫn đặt trên vai anh nói: “Cậu cứ ngồi đây đi.”
“Cô đi đâu?”
Diệp Mông cười hề hề: “Bên kia có một cậu nhóc đẹp trai, tôi đi xin wechat, cậu ngoan ngoãn ngồi đây, nếu có cô gái nào qua xin wechat thì phải nói chị gái cậu quản rất chặt, không cho được.”
“Ý cô là quan được phóng hỏa còn dân thì không thể đốt đèn?” Anh cười lạnh.
“Ngoan nào, bảo bối.”
Diệp Mông vô tâm an ủi anh.
Quả nhiên cô đã tia được một chàng trai đang cầm Ukulele trong tay, không biết cả hai nói gì với nhau mà không những add wechat, tên nhóc dại dột đó còn đưa cả Ukulele cho cô.
Lý Cận Dữ dựa vào sofa, vòng tay trước ngực cười lạnh.
Diệp Mông ôm Ukulele đến chỗ người chơi Keita, không biết nói gì mà cả hai lại tiếp tục add wechat. Lý Cận Dữ nhìn cô cứ vậy xuyên qua đám đông, mắt liếc ngang liếc dọc add nguyên wechat cả dàn nhạc.
Lý Cận Dữ nghiêng người, lấy điếu tthuốc trên bàn, châm lửa hút rồi lại khoát tay lên sofa, ánh nhìn theo khói trở nên lạnh lẽo, mơ hồ.
Vừa ngẩng đầu.
Diệp Mông đã ôm Ukulele, ngồi trên ghế cao, cặp đùi thả lỏng, thực ra đùi cô không hề ngắn, nhưng so với người chân dài miên man như Lý Cận Dữ thì không là gì, cho nên gót chân không chạm đến đất được. Nhìn bộ dạng ngồi vắt vẻo như trẻ con của cô.... Ngốc, có thể điều chỉnh độ cao mà.
Anh tự thấy mỗi lần mình ngồi đều chỉnh rất thấp rồi, nhưng ‘Uông Phong’ còn chỉnh thấp hơn, anh ngồi lên ghế nhìn vô cùng ngu ngốc.
Anh rít điếu thuốc, ánh mắt hướng về phía Diệp Mông, vẫy tay gọi phục vụ. Không biết anh đã nói gì, mà ngay lúc Diệp Mông và dàn nhạc đang thử nhạc, phục vụ bước lên sân khấu: “Cô Diệp, anh Tiểu Dữ hỏi cô, có muốn đặt chân thoải mái hơn không?”
“Có.”
Đợi phục vụ chỉnh ghế xong, bốn bề bỗng chốc an tĩnh.
Lý Cận Dữ kẹp điếu thuốc trong tay.
Tâm trạng Diệp Mông lúc này vô cùng thấp thỏm. Cô xưa nay chưa từng nỗ lực theo đuổi một chàng trai như thế này bao giờ. Kiểu không gian như quán bar, thì hát bài nào mới hợp đây? Thực ra những bài hát thích hợp là những bài vừa nãy tên hát chính đã hát, hoặc những bài tình ca mang cảm giác tê tái, tan nát cõi lòng, chứ không phải là những bài hát để thổ lộ, bộc bạch tình cảm.
Mấy bài tình ca sến súa cô cũng không biết hát, cô muốn hát bài nào đó tích cực, nhưng không quá nghiêm túc, lại có thể nghe ra là cô đang hát cho Lý Cận Dữ nghe.
Bàn bạc với dàn nhạc hồi lâu, cuối cùng cô quyết định hát bài “Thiếu niên nói.”
Nếu không khí thích hợp, khí huyết tràn trề thì không nói, cô chỉ sợ mọi người không hưởng ứng, chỉ có mình cô thể hiện, thì nhìn sẽ rất ngu ngốc.
Nhưng có đôi lúc, cảm giác một mình dũng cảm này không phải là không thể khiến người khác cảm động, thành viên trong dàn nhạc đều bị cô làm cho xúc động đến rơi nước mắt, ai nấy đều phấn khích, gảy đàn đến say sưa, kịch liệt, ánh mắt cũng trở nên hiền dịu.
Lâu lâu bọn họ lại nhìn xuống chỗ bóng tối, nơi có chàng trai ngồi hút thuốc trên sofa, mặt không chút biểu cảm kia. Mặt ai ai cũng ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Bọn họ ngưỡng mộ sự thẳng thắn, sôi nổi của Diệp Mông, đó là người mang ánh sáng rực rỡ mà họ chưa nhìn thấy ở bất kỳ cô gái nào.
Lúc này cô gái đang đứng hát “Thiếu niên nói” trên sân khấu kia, giọng hát không quá hay, nhưng mỗi lời cô hát ra đều mang cảm xúc từ tận đáy lòng, mang sự kiên định không gì thắng nổi.
“Thiếu niên ắt có sự ngông cuồng của thiếu niên, trái tim như ánh sáng mặt trời, dù có muôn trùng khó khăn cũng quyết tâm bước tiếp, hôm nay là vì thiếu niên tôi dám hỏi ai có thể vượt mọi chông gai, khó khăn của cuộc sống....”
Lúc này, điện thoại Lý Cận Dữ rung lên.
Một tin nhắn.
[Diệp Mông: Lý Cận Dữ, xin hãy cho phép tôi giành lại cả thế giới cho cậu]
Lúc này Lý Cận Dữ cảm nhận được một cách sâu sắc, mình chơi không lại cô.