• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà lớn họ Lý.

Trước buổi đấu giá 3 tiếng, Lý Cận Dữ cong lưng, tay kẹp điếu thuốc, khoát tay lên lan can, áp điện thoại bên tai, nhìn Lý Lăng Bạch chậm rãi lái xe tiến vào. Đầu dây bên kia là giọng nói đầy tiếc nuối của Lương Vận An: “Hôm qua tôi xin phép cục trưởng, vốn dĩ muốn mời cậu hợp tác phá án, nhưng vì Lý Lăng Bạch là một trong những nghi can nên cấp trên không đồng ý. Có điều tôi vẫn đang tranh thủ thử cách khác, ai dà, tư duy của cậu mà chỉ để đó không dùng thì quá là đáng tiếc....”

Cửa xe mở ra, Lý Lăng Bạch vênh váo giẫm giày cao gót lên nền gạch, tiến vào trong nhà. Lý Cận Dữ gạt tàn thuốc: “Ừm, tôi hiểu.”

Lương Vận An bất lực nói: “Cấp trên của chúng tôi chính một cục đá hung dữ, làm việc cứng ngắc lắm, tôi tìm được cơ hội sẽ lại thuyết phục ông ấy. Tôi tin anh 100%. Có điều nhờ anh mà giờ bên cảnh sát bắt đầu có thêm gợi ý, tối qua ông ấy cũng tìm một chuyên gia về trí nhớ giống anh, hy vọng là cũng có thu hoạch mới vậy.”

“Được, vậy chúc các anh sớm phá được án.”

Ting.

Thang máy của biệt thự dừng ở lầu hai, Lý Cận Dữ cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần, tay khác vẫn kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía cửa thang máy.

Một người phụ nữ dung nhan sắc sảo bước ra, Lý Lăng Bạch rất chăm chút đến cơ thể, nên dù đã hơn 50 tuổi mà nước da vẫn trắng sáng, thậm chí là nõn nà như thiếu nữ. Lý Cận Dữ biết bà ta thường đến thẩm mỹ viện tiêm botox định kỳ, nhưng lâu ngày không gặp, không thể không nói rằng khuôn mặt bà đã mệt mỏi, tiều tụy hơn xưa nhiều. Hơn nữa còn có dấu vết thẩm mỹ.

Nhưng mà, Lý Lăng Bạch lại cảm thấy Lý Cận Dữ như yêu quái, sắp 30 tuổi? Hay là 27 tuổi nhỉ? Bà ta nhớ không rõ, chỉ cảm thấy khuôn mặt anh không hề thay đổi, chỉ có trắng hơn xưa mà thôi. Vóc dáng nhìn đầy đặn hơn, đàn ông hơn. Đáng sợ nhất là, đôi mắt đen láy kia, vẫn trong sáng, đáng thương như ngày đầu, như thể ai cũng mắc nợ anh.

Lý Cận Dữ dựa vào lan can, dập thuốc đi, nhìn bà ta, khóe miệng cứng đờ thốt lên một tiếng: “Mẹ.”

Vẫn là bộ dạng đó, qua bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, thứ giả vờ ngoan ngoãn. Lý Lăng Bạch lạnh lùng ừ một tiếng: “Ông ngoại đâu?”

“Ở thư phòng.”

Lý Lăng Bạch không thèm quan tâm anh nữa, quay đầu lại dặn dò thư ký trông coi con trai bảo bối của bà ta cẩn thận, đương nhiên bảo bối ở đây chính là đứa con nhỏ chưa cao đến đùi Lý Cận Dữ. Cậu nhóc tên là Lý Trác Phong. Thật ra Lý Trác Phong nhìn không giống Lý Lăng Bạch, người gầy gò, queo quắt như một ông già, hoàn toàn không có sự ngây thơ hay hiếu động của một đứa trẻ. Nhưng may là đôi mắt to tròn vẫn trong sáng, không thể không nói, tuy Lý Lăng Bạch thích phẫu thuật thẩm mỹ nhưng bà ta cũng đã có nét sẵn. Đôi mắt của Lý Cận Dữ và Lý Trác Phong đều thừa hưởng từ bà ta.

Có lẽ Lý Lăng Bạch không nói cho Lý Trác Phong biết nhiều về sự tồn tại của Lý Cận Dữ cho nên cậu nhóc vừa lạ lẫm vừa tò mò về anh, rụt rè gọi một tiếng: “Anh.”

Lý Cận Dữ không có tình cảm đặc biệt nào với người em trai này, không ghét cũng không yêu, chỉ dựa vào lan can, thản nhiên ừ một tiếng. Có vẻ như Lý Trác Phong muốn đến gần anh, nhưng bị thư kí giữ chặt lấy vai, kéo vào trong lồng ngực, như thể anh là mãnh thú không bằng. Xem ra Lý Lăng Bạch đã vạch rõ quan hệ với anh rồi.

Lý Cận Dữ quyết định đùa cậu nhóc, một tay đút vào túi, một tay ngoắc ngoắc Lý Trác Phong. Lý Trác Phong như bị ma xui quỷ khiến, gạt tay của thư kí ra, như thiêu thân lao về phía Lý Cận Dữ. Trong đầu cô thư kí chỉ có một ý nghĩ duy nhất – người anh hai của Lý Trác Phong mà muốn dụ dỗ cô gái nào thì chắc chắn không ai cưỡng lại được, hơn nữa anh trai à, người lớn cũng được, đến trẻ con cũng không tha sao.

Lý Cận Dữ lấy từ trong túi ra một viên kẹo: “Ăn không?”

Lý Trác Phong ánh mắt thích thú, gật đầu lia lịa.

“Anh bóc cho em?”

“Dạ.”

Lý Cận Dữ dựa vào lan can, tay kẹp thuốc, bóc kẹo rồi đút vào miệng cậu nhóc, tay khác vò giấy gói kẹo lại, đưa cho Lý Trác Phong, xoa xoa đầu cậu, nhìn cậu, chậm rãi nói: “Giúp anh vứt vào thùng rác màu nâu kia nhé.”

*

Không biết bên trong thư phòng hai người lớn nói chuyện gì mà Lý Trường Tân rất tức giận, Lý Lăng Bạch thì mặt lạnh như đá vội vã dẫn theo thư ký rời đi. Buổi đấu giá từ thiện tối hôm đó, Lý Trường Tân không ra mặt nữa. Lý Cận Dữ đương nhiên cũng không xuất hiện. Tâm tình kích động của Thai Ương Ương bỗng hụt hẫng, ngồi trên ghế như hòn vọng phu, nhìn vào chiếc ghế trống trong dãy ghế đầu, trên đó có khắc tên Lý Cận Dữ.

Thai Ương Ương mặc một chiếc váy đuôi cá mỏng, lộ ra xương quai xanh tinh tế, trước ngực thắt một cái nơ thật to, thoạt nhìn, cả người cô như một món quà, nóng lòng muốn Lý Cận Dữ tự tay mở quà.

Cô chắc chắn rằng Lý Cận Dữ sẽ thích phong cách này- ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dễ bị lừa.

Thai Ương Ương vừa lướt weibo vừa nói chuyện phiếm với anh trai mình. Cô là điển hình của một fangirl chính hiệu, cả weibo đều là hình idol, còn thích gọi Lý Cận Dữ bằng anh: “Hôm nay anh ấy không đến sao?”

Thai Minh Tiêu vừa gọi điện cho Lý Cận Dữ xong: “Ừ, ông ngoại kéo cậu ấy đi đánh golf rồi.”

“Không phải chứ, công sức trưng diện cả hôm nay của em coi như đổ sông rồi.” Thai Ương Ương ủ rũ nói.

“Anh có thể vớt lại không?” Thai Minh Tiêu nháy mắt với cô: “Cậu ấy nói đánh golf xong sẽ qua đón chúng ta.”

“Thật á?” Thai Ương Ương có hơi kích động.

“Ừ, đến lúc đó anh kiếm cớ chuồn đi, em nhớ mà nắm bắt cơ hội đấy.”

Mặt Thai Ương Ương ửng đỏ, rồi đột nhiên bình tĩnh lại.

“Sao thế?” Thai Minh Tiêu khó hiểu.

Thai Ương Ương bỗng rụt rè: “Anh nói xem, anh ấy đi xa nhiều năm vậy rồi, biết đâu đã có bạn gái rồi cũng nên?”

“Không thể nào, ngốc ngọt ngào ngây thơ như vậy, không thể có bất cứ tình cảm nào với con gái hết, thanh tâm quả dục không khác gì hòa thượng. Mẹ nó, đôi lúc anh còn nghi tính hướng của cậu ấy có vấn đề đấy.” Thai Minh Tiêu vì muốn lời nói của mình có thêm sức thuyết phục mà còn giẫm lên chân người đồng nghiệp ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối không nói lời nào của mình: “Thấy chưa, cô gái xinh đẹp bên cạnh anh đây, hôm đó ngồi chung xe mà Lý Cận Dữ còn không thèm nhìn cô ấy lấy một cái. Lúc đó Diệp Mông bắt chuyện với cậu ấy mà cậu ấy chỉ lạnh lùng ừ lại một tiếng.”

Diệp Mông: “............”

Mắt Thai Ương Ương sáng lên, lấp lánh ánh sao: “Anh ấy đúng là tu thật rồi, chị Diệp là xinh đẹp của xinh đẹp luôn ấy, thế mà anh ấy không để ý sao?”

“Hoàn toàn không luôn.” Thai Minh Tiêu lắc đầu, chắc như đinh đóng cột: “Không cần lo, dù sao ngày xưa, khi em định tỏ tình với cậu ấy là do anh cố ý kéo cậu ấy đi đánh bóng đến nửa đêm, cậu ấy còn ghi thù anh đến tận mấy năm đấy.”

Mặt Thai Ương Ương đỏ lên, ánh mắt không giấu nổi sự vui thích, nhưng cũng có cả sự do dự và không mấy tự tin của thiếu nữ: “Anh, chắc do anh ảo tưởng thôi chứ.”

“Òa, em đúng là ngày càng tự ti rồi.” Thai Minh Tiêu tức điên lên vì cái gan chuột nhắt của cô em gái: “Dũng khí để chơi trò gia đình với cậu ấy của em đầu rồi? Tình yêu không phải bắt đầu từ ảo tưởng mà ra sao? Anh ảo tưởng rồi cho là em yêu thầm anh, anh ảo tưởng rồi cho là em thích anh, sau đó mới dần dần bắt đầu chú ý đến nhau chứ. Nếu lúc nào em cũng có cái suy nghĩ không nên thế này không nên thế kia thì em sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Cuộc sống còn chưa bắt đầu, em đã tự chặt đứt cơ hội sống của mình rồi.”

“Thế lát nữa em làm sao......làm sao đây anh.” Giọng nói của Thai Ương Ương xem ra đã bắt đầu nóng lòng muốn thử xem sao.

Thai Minh Tiêu bày cô: “Tỏ tình, cưỡng hôn.”

Nghe đến đây, Diệp Mông bất ngờ ho lên một tiếng.

Thai Minh Tiêu: “Em xem, chị Diệp của em cũng thấy đó là ý hay.”

*

Bịch!

Quả bóng bay đi, Lý Trường Tân đưa gậy cho người nhặt bóng rồi lấy một chiếc khăn trắng lau mồ hôi, liếc sang Lý Cận Dữ: “Thực ra cuộc sống cũng giống như đánh golf vậy. Cháu phải hạ thấp tư thế để đánh, chứ không phải là đứng huơ tay múa chân rồi lại vội vàng ngẩng lên tìm bóng, nhìn chỗ bóng rơi. Người chơi golf giỏi, trước tiên phải biết học cách cúi đầu.”

Lý Cận Dữ biết ông có ý gì, dựa vào cột trụ, cúi đầu cười: “Tư thế của cháu còn không đủ thấp ạ? Hay là cháu còn phải quỳ xuống nữa?”

Lý Trường Tân cười không nói, ngồi xuống ghế, kêu nhân viên đưa gậy cho Lý Cận Dữ: “Nào, cho ông xem kỹ thuật đánh golf được ông dạy từ năm 8 tuổi bây giờ thế nào rồi.”

Lý Cận Dữ lâu rồi không đánh golf. Anh cũng không thích môn thể thao dành cho giới nhà giàu này, cho nên anh bình thản nhận gậy, chậm rãi nói: “Đánh xong ván này cháu không ở lại chơi với ông nữa đâu.”

Lý Trường Tân phất tay: “Cứ đánh đi đã, đánh hải âu thật đẹp ông xem nào.”

Hải âu (albatross) là thuật ngữ cho điểm 3 dưới mệnh trên một lỗ cá nhân, là số điểm rất khó lập được kể cả là người chơi golf hàng đầu.

Lý Trường Tân đã chơi golf cả đời nhưng chưa bao giờ ghi được cú hải âu nào, ngược lại, từ hồi 8 tuổi, Lý Cận Dữ đã mơ mơ màng màng đánh được cú hải âu.

Bây giờ Lý Cận Dữ đương nhiên không đánh được như xưa nữa, nhưng anh vẫn miễn cưỡng đạt hai gậy vào hố.

Lý Trường Tân hơi thất vọng: “Vừa nãy cháu nghĩ gì vậy?”

Lý Cận Dữ đưa gậy cho nhân viên, ngồi xuống bên cạnh ông, hai chân thả lỏng, hai tay đặt lên chân, vùi đầu im lặng trong chốc lát mới nói: “Nghĩ tại sao ông lại giao cổ phần lại cho cháu, mà mẹ cháu lại không nhận được một đồng nào.”

Lý Trường Tân vừa rót trà cho mình, vừa nói với anh: “Thương mẹ cháu à?”

Lý Cận Dữ cười: “Nói thật thì dù gì bà ấy cũng là mẹ cháu.”

Lý Trường Tân thỏng thả thổi trà: “Được rồi, trước mặt ông cháu không cần phải giả vờ, ông biết cháu đang điều tra bà ấy.”

Sân golf rất sáng, đây cũng là sân golf riêng của Lý Trường Tân, bên trong chỉ có hai người họ, ý cười trên mặt Lý Cận Dữ dần ngưng lại.

Lý Trường Tân có ánh mắt thâm sâu, như một khu rừng rậm, bình tĩnh dưới bóng đêm, che đậy sự nguy hiểm xung quanh, như thể nắm được hết tất thảy biến hóa trên đời: “15% cổ phần này, có thể khiến cháu tha cho mẹ mình không?”

Lý Cận Dữ cúi đầu im lặng hồi lâu, liếm môi dưới, yết hầu lăn lăn, cười lạnh: “Cho nên để che giấu những chuyện thần không biết quỷ không hay mà bà ta đã làm, ông trích 15% ra để mua chuộc cháu?”

Lý Trường Tân lắc đầu: “Cận Dữ, số cổ phần này không phải cho đến hôm nay mới quyết định dành cho cháu. Từ lúc cháu ra đời cho đến nay, ông đã nói đợi cháu trưởng thành, ông sẽ lấy 15% cổ phần của Hãn Hải ra cho cháu. Chỉ là, ông đột nhiên mắc bệnh rồi ngã quỵ, cháu lại lưu lạc phương Nam.” Nói đến đây, Lý Tân Trường lại nhìn anh bằng ánh mắt thâm trường, lời nói mang ẩn ý “Đứng ở đỉnh cao của tiền tài và địa vị, cháu sẽ thấy có rất nhiều chuyện không phải mình muốn mà được, cháu thật sự tin rằng trên thế giới này có công bằng sao? Cháu thật sự nghĩ chiến tranh sẽ có một bên gian ác và bên còn lại là hoàn toàn chính nghĩa sao? Không, thế giới này chưa bao giờ công bằng, bên bị coi là gian ác trong chiến tranh có lẽ chỉ là bên gian ác hơn mà thôi. Vì trong mỗi con người đều có phần thiện và phần ác, ai ai cũng hiểu đạo lý một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhưng không phải ai cũng hiểu, khi ngựa đau chết rồi thì mình chính là một trong số những con ngựa còn lại. Vì thế nên không có gì là đối lập nhau thực sự.”

“Cho nên chuyện mẹ cháu làm, ông ngầm cho phép hết sao?” Lý Cận Dữ không nhịn được nữa, quay đầu lại gằn từng chữ: “Bao gồm cả chuyện bà ta hợp tác với Oliver, cố ý nâng giá cao lên để người trong nước thất vọng nhượng bộ, cuối cùng để “Trường Chung Đỉnh” lọt vào tay người nước ngoài, không có khả năng quay về Trung Quốc sao? Ông biết bà ta đã nhét túi bao nhiêu tiền hoa hồng không?”

Lý Trường Tân kinh ngạc thấy rõ, đôi mắt mờ mịt, đáy mắt như cuộn sóng: “Cháu chắc chứ? Những chuyện này không có chứng cứ thì không được nói bậy.”

Lý Cận Dữ vẫn đặt tay lên chân, cúi đầu không đáp.

Lý Trường Tân thở dài: “Thôi vậy, ông cứ tưởng nó chỉ giở trò để tranh quyền đoạt vị, nếu đã đến bước đó thì ông là người đầu tiên không tha cho nó. Lăng Bạch mấy năm nay ra sức đầu tư vào công việc, rất nhiều bậc trưởng bối không hài lòng với con bé. Hôm bữa Tiểu Lưu còn cho ông xem một bài post gì đó mà bóc phốt, bóc nhà chúng ta tróc cả vảy.”

*

Từ sau khi vụt mất “Trường Chung Đỉnh”, tiếng oán than, trách cứ Lý Lăng Bạch của những nhà sưu tầm trong nước vang dội cả đất trời, những uất ức, phẫn nộ nhiều năm nay cũng theo đó mà trồi lên mặt nước. May mà Lý Lăng Bạch có nhân viên quan hệ xã hội giỏi, mỗi lần chuyện gì sắp bùng lên là hắn ta lại tức thời dập xuống, nên không giải quyết được gì.

Nhưng lần này chuyện bảo vật quốc gia bị lưu lạc nước ngoài xem như đã xúc phạm tất thảy những người yêu đồ cổ. Lý Lăng Bạch còn bị bóc phốt khắp nơi, liên lụy đến Lý Trường Tân.

Mà lúc này, tại hội trường buổi bán đấu giá, Thai Ương Ương cũng đang vừa lướt bài viết bóc phốt kia, sung sướng thấy người gặp họa nói: “Mẹ của anh ấy chỉnh nhiều thật. Em biết ngay bà ta có làm mũi mà, nếu không thì sao cao thế được. Có điều bà ta chăm da cũng tốt thật, nhìn không ra là 50 tuổi luôn ấy.”

Diệp Mông phát hiện Thai Ương Ương đúng là rất thú vị, ngồi bình luận chuyện mẹ của người thương bị bóc phốt, đúng là cá tính thật. Thai Ương Ương vừa hóng hớt đầy đủ, không ngừng lấy khuỷu tay huých anh trai, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác: “Oa, hóa ra Lý Trác Phong là đi thụ tinh? Chả trách nhìn người yếu ớt vậy, không giống anh trai mình chút nào, anh trai cậu nhóc thì quá là đẹp trai. Ầy, tấm ảnh này có phải lấy từ ảnh thẻ học sinh của anh ấy không ta, trắng quá, cưng quá.”

Thai Ương Ương lại lo lắng nói: “Ôi, người ta bắt đầu bóc phốt anh ấy rồi. Đừng chứ, quá khứ của anh ấy đen tối như vậy, phải làm sao đây, vụ diễn đàn trường năm ấy nữa.”

Diệp Mông đột nhiên thấy cô gái này có chút đáng yêu: “Đưa di động chị xem chung với.”

Thai Ương Ương dạ một tiếng rồi lập tức háo hức chia sẻ: “Em nói chị nghe, anh ấy đáng thương lắm. Chuyện trước đây vốn dĩ không phải là lỗi của anh ấy, anh ấy bị bọn người lòng lang dạ thú lừa, rồi phải đội oan thay đám người kia. Anh ấy chưa bao giờ thanh minh cho bản thân lấy một câu.”

“Tại sao lại không thanh minh?”

“Vì anh ấy muốn bảo vệ những đứa trẻ kia. Vì chuyện xảy ra ngày một ầm ĩ, ở nước ngoài có người chống đỡ cho anh ấy nên lời đàm tiếu bắt đầu đỡ hơn. Ai ngờ đám người trong hiệp hội thấy sự tình còn cứu vãn được nên lập tức đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầy mấy đứa nhỏ. Sau đó chị biết sao không, anh ấy đẹp trai mà, nên trong trường có nhiều cô thích lắm, thế là đám người kia dụ dỗ mấy cô gái không hiểu chuyện kia lên diễn đàn công kích mấy đứa nhỏ là đã không có IQ cao còn đi trách anh ấy. Nếu anh ấy còn lên tiếng giải thích về phương pháp loci nữa chắc đám con gái đấy càng điên luôn quá, thế là anh ấy không giải thích gì hết, trực tiếp rút lui ở giải đấu năm đó để sóng yên biển lặng.”

..........

Buổi đấu giá kết thúc, dòng người ào ào trở ra. Lý Lăng Bạch từ đầu đến cuối đều không xuất hiện. Ai nấy cũng thừa hiểu, buổi đấu giá này chỉ để bà ta vãn hồi danh tiếng mà thôi, một buổi từ thiện, 300 vạn giao dịch, toàn bộ số tiền đều quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng một cách minh bạch.

Hot search trên weibo xưa nay chưa bao giờ có sự đồng nhất trong lời nói: “Like! Đây mới chính là công ty quốc gia của Trung Quốc!”

Nếu không phải người trong ngành thì đa số người ngoài vẫn công nhận danh tiếng của Lý Lăng Bạch, ít nhất bà ta luôn nghiêm túc, cần cù, hơn nữa còn là nhà từ thiện lớn.

Có đôi lúc, người trong ngành chính là một bức tường. Bất kể người ngoài thấy cái gì thì cũng chỉ là thứ vươn ra khỏi bờ tường, còn sau bức tường đó là gì thì chỉ có người bên trong mới biết.

Lý Cận Dữ đã đứng chờ ngoài cửa, vẫn là quần tây áo sơ mi trắng. Sau khi anh đến Bắc Kinh, hình như áo quần cũng chỉ còn lại hai màu trắng đen. Trong đêm đen mờ ảo, nhìn anh đơn giản nhưng lạnh lùng, dường như anh gầy hơn rồi, áo quần trên người rộng hơn hẳn.

Hôm đó, Thai Ương Ương vừa lâm trận đã tháo chạy, không tỏ tình cũng không cưỡng hôn, ngược lại, trong khoảnh khắc Lý Cận Dữ xuất hiện, cô như một con chuột nhỏ lén ăn pho mát, bỏ chạy trối chết.

Lý Cận Dữ đút tay vào túi, đứng dựa vào tường, nhìn chú chuột kinh hoàng bỏ chạy, hỏi Thai Minh Tiêu: “Em anh làm sao thế? Nhìn thấy tôi mà như thấy quỷ không bằng.”

Thai Minh Tiêu tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Thôi đi, chuyện đó nói sau. Tôi phải đến công ty một chuyến, đi trước đây.” Rồi anh ta vội vàng nói với Diệp Mông: “Tôi lái xe đi đây, cô tự bắt taxi đi ha.”

Diệp Mông ừ một tiếng, lúc này chỉ còn hai người họ.

Bắc Kinh tháng 5, gió thổi điên cuồng, không thương tiếc gì ai, chỉ ào ào thổi mạnh. Sau lưng hai người như thể có một cơn cuồng phong mới quét qua, giấy vụn, bụi cát, lá cây....đều xoay vòng vòng trên không trung. Giữa đất trời hỗn loạn này, hai người như lữ khách bước qua, chỉ đứng tại chỗ, ánh mắt quấn lấy nhau.

Hôm nay Diệp Mông mặc một bộ vest màu xanh, bên trong áo vest là áo ba lỗ, làn da trước ngực trắng nõn nà, vừa toát ra vẻ trưởng thành lẫn già dặn, rải hoa đào khắp nơi. Dù thế giới có hỗn loạn, dù gió có thổi điên cuồng, cô vẫn là đóa hồng ngạo nghễ, cô hiếm khi cười vô tư xinh đẹp đến vậy, nghiêng đầu nhìn anh hồi lâu. Sau đó đưa tay ra, ngoắc ngoắc anh lại.

Lý Cận Dữ tiến đến, không đợi anh nói gì, Diệp Mông đã ôm lấy cổ anh, ghé sát người vào. Giữa ngã tư ngựa xe như nước áo quần như nêm, cô nhẹ nhàng kiễng chân lên, hôn anh.

Thai Minh Tiêu vừa mới lên xe, nhưng lúc này chỉ cần anh ta nhìn qua cửa sổ thôi sẽ thấy ngay, giữa ngã tư đường, một màn hôn nhau mãnh liệt khiến người ta vừa động lòng vừa muốn bùng nổ. Nhưng anh ta chỉ hồn nhiên như không, mở radio, lái xe chầm chậm qua ngã tư, khung cảnh hai người hôn nhau như một bức tranh đẹp độc lạ ngay kính chiếu hậu, nhưng anh ta không thèm liếc lấy một cái.

Lý Cận Dữ đang định hôn sâu hơn thì Diệp Mông đã thả anh ra, muốn đứng thẳng lại.

Lý Cận Dữ ôm lấy eo cô không chịu buông. Chỉ cần lúc này có người lướt qua, đều sẽ nghe thấy giọng người đàn ông, rất mặt dày ghé vào tai cô gái mời mọc: “Đến chỗ anh?”

Giọng nói trầm thấp mê hoặc kia khiến tai người ta nóng lên, tim đập không ngừng. Nói trắng ra như vậy, giống như một đôi nam nữ cả gan buông bỏ tất cả, chỉ cầu một đêm quấn quít.

Diệp Mông nhẹ đẩy anh ra, như thể vừa đạt được mục đích: “Không. Lát nữa em phải bay đi Hải Nam một chuyến, không đi với anh được.”

“Đi làm gì?”

“Có triển lãm đá quý, Câu Khải kêu em đi tham gia.”

Lý Cận Dữ như hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lạnh lùng buông mắt nhìn cô: “Cố ý trêu anh?”

Diệp Mông cười cười, vỗ vỗ mặt anh: “Ai mà biết anh khó kiềm chế đến thế chứ, em trai.”

“Hai ngày nay tâm tình không tồi nhỉ?” Lý Cận Dữ thầm nghĩ không sao cả, chỉ cần cô vui là được.

“Cũng tàm tạm.” Diệp Mông miễn cưỡng đáp.

“Được rồi, anh đưa em về nhà.”

Sau đêm đó, Diệp Mông đi công tác ở Hải Nam một tuần. Một tuần đó, quan hệ giữa hai người có chuyển biến mới. Lâu lâu gọi điện thoại, lâu lâu gọi video, lâu lâu sẽ lại như trước đây, gọi video rồi để đó, không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau, như thể tìm kiếm nơi ấm áp nhất của đối phương. Lý Cận Dữ phát hiện gần đây ánh mắt cô nhìn anh ngày càng triền miên hơn, ấm áp hơn, như gió lướt qua mây, lại như mây hóa mưa giữa gió xuân.

Diệp Mông quay về đúng ngày sinh nhật của Thai Ương Ương. Đám nhà giàu chắc cũng rảnh lắm, chỉ cần là một chuyện vui bình thường hoặc là chuyện buồn không đáng vào đâu cũng thích đăng tất tần tật lên wechat không biết bao nhiêu là bài. Cái bệnh lạ này không biết bắt nguồn từ ai. Hôm đó Thai Ương Ương đăng tất cả là 10 bài lên wechat, khoe từng món quà quý giá được các anh trai tặng.

Hôm mua quà cho Thai Ương Ương, Lý Cận Dữ có gọi hỏi Diệp Mông: “Sinh nhật Thai Ương Ương, em nói xem nên mua cái gì.”

Diệp Mông lúc đó đang ngâm mình, làn da bốc hơi nước, trắng sáng lên, nhìn không có lỗ chân lông nào. Da cô trắng sáng như đóa hoa, chiếc cổ mảnh khảnh như đang treo sương sớm, nõn nà, tinh tế. Cô nói: “Tùy anh thôi, trước đây anh tặng cái gì?”

“Trước đây,” Lý Cận Dữ như phải lật lại trí nhớ một hồi lâu, “Không nhớ nữa.”

“Con gái mà, chính là mấy kiểu trang sức ngọc ngà các thứ rồi.” Cô thản nhiên nói.

Lý Cận Dữ lúc đó đang ở câu lạc bộ của Lê Thầm, dựa vào cửa lớn, nhìn đám con gái mười mấy tuổi đối diện đang bão xe, bên tai là tiếng thét chói tai cùng tiếng phanh xe nặng nề, anh thản nhiên nói: “Thế sao? Vậy anh tặng con bé một sợi dây chuyền? Lắc tay? Hay là, tặng luôn cái nhẫn cho rồi.”

“Cũng được thôi, tùy anh.” Diệp Mông vẫn giữ vẻ thản nhiên như không.

Lý Cận Dữ tức điên lên, anh cảm thấy người đang ngâm mình phải là anh mới đúng, lồng ngực khó chịu không đè nén được cơn giận: “Cúp đây!”

Sau hôm đó, hai người không liên lạc nữa. Diệp Mông lúc này đang xem ảnh của Thai Ương Ương, ồ, quả nhiên nhìn thấy một cái nhẫn.

[Thai Ương Ương: Nhẫn của anh ấy tặng nè! *heart*]

Diệp Mông bình thản nhấn like, sau đó, hết chuyện.

Hai ngày cứ thế trôi qua bình thường. Thứ 6, Diệp Mông không nhịn nổi nữa, uất ức bùng phát rồi, cô gọi cho Lê Thầm.

Đầu dây bên kia rất ồn, dường như cô còn nghe thấy tiếng Thai Ương Ương gọi anh, rồi có tiếng ừ vừa quen thuộc vừa lạnh lùng vang lên.

“Đông người lắm à?”

Lê Thầm đi ra ngoài, đỡ ồn hơn một chút mới đáp lời: “Ừ, Thai Minh Tiêu tổ chức tiệc nướng.”

“Tôi muốn bão xe, có xe cho tôi mượn với?”

Lê Thầm đồng ý: “Cô đến đi, tôi tìm cho cô một chiếc.”

Anh ta nói xong liền cúp điện thoại đi vào trong, Thai Minh Tiêu lấy gắp hai miếng nấm vào trong bát em gái, thuận miệng hỏi: “Ai thế? Vợ anh à?”

Lê Thầm ngồi xuống, cầm một xiên thịt lên, nặn tương ớt, lơ đễnh đáp: “Là Diệp Mông, nói muốn đến bão xe.”

Thai Minh Tiêu tưởng mình nghe nhầm, chọt chọt tai: “Cô ấy bị điên rồi à?”

Trong câu lạc bộ luôn có vài ba nhóm thanh niên đến chơi, khoảng thời gian này Lý Cận Dữ thường lui tới chỗ Lê Thầm, không bão xe, cũng không làm gì khác, chỉ ngồi vậy thôi, khiến Lê Thầm ngày nào cũng phải đến tiệm, đến cuối tuần còn phải hầu hạ đám này nướng thịt.

Lê Thầm thản nhiên, cho rằng chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, máy móc nói: “Không biết nữa, chắc là lại cãi nhau với chồng, có phải lần đầu đâu, cậu ngạc nhiên cái gì?”

Thai Minh Tiêu ngạc nhiên đến lòi cả tròng mắt: “Trước đây cô ấy cũng đến!?”

Lê Thầm nói: “Hình như là tháng trước, có đến một lần. Cũng là cãi nhau với chồng.”

Thai Minh Tiêu mắng: “Mẹ kiếp, con nhỏ đó không hề nói với tôi. Có xem nhau là bạn không cơ chứ.”

Câu Khải đang ngồi trên sofa đọc tin tức, áo quần chỉnh tề, cười nhạt: “Tôi đã nói rồi, cái ông chồng ở quê kia không xứng với cô ấy.”

Thai Minh Tiêu vừa gắp than vào, vừa giựt dây: “Cái câu này của cậu tôi nghe đến mòn tai rồi, có bản lĩnh cậu đi mà đập chậu cướp hoa.”

“Cậu cho là tôi không dám đập chắc?”

Thai Minh Tiêu xùy một tiếng, anh ta quả là tay nướng thịt lành nghề, vừa nướng vừa gắp cho mấy cô nhóc, vừa không quên châm chích Câu Khải: “Cậu ngon cậu đập lẹ đi, chứ với cái tốc độ này của cậu thì đến khi nào mới cướp được cây.”

Không qua bao lâu, Diệp Mông đã đến, chuẩn bị vào phòng thay đồ đua. Lê Thầm bước ra, dựa vào cửa nói chuyện phiếm với cô: “Có muốn khiêu chiến với lá cờ đỏ trên đỉnh núi không?”

“Cờ đỏ gì chứ?”

“Là lá cờ ghi lại thành tích khiêu chiến của tôi, 8 phút 58 giây. Thắng rồi thì trên cờ sẽ đổi thành tên cô.”

“Vô vị.” Diệp Mông không có hứng: “Nếu anh cho tôi đất trên đỉnh thì tôi còn thử xem thế nào. Một cái mặt cờ đỏ, tôi nhàn rỗi lắm chắc?”

Lê Thầm chậc chậc lắc đầu: “Cô đừng có xem thường cái lá cờ đó được không, đó là lá cờ của quán quân F1 đấy.”

“Thôi, kỹ thuật lái xe của tôi chưa bay ra ngoài là tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”

“Thôi được.” Lê Thầm cũng không ép nữa, trước khi đi còn nhắc nhở một câu: “Lát nữa thay đồ đừng đi nhầm phòng đấy, phòng sát đó có camera, bị vào hình rồi thì đứng có trách tôi chưa nhắc cô.”

“Anh biến thái thế, phòng thay đồ đặt camera làm gì?”

Lê Thầm cười: “Không phải, là em gái Thai Minh Tiêu, nghe nói lát nữa sẽ tỏ tình với nhị thiếu gia của nhà họ Lý, muốn ghi hình lại nên phải đặt camera trước. Chuyện này Lý Cận Dữ không biết đâu, cô đừng nói với nó.”

“Ừm.”

Lê Thầm vừa đưa chìa khóa cho cô, xoay người chuẩn bị quay về giúp đám nhỏ kia nướng thịt, ai ngờ vừa quay đầu đã đâm sầm phải người dựa vào tường hóng hớt kia, dọa anh ta rớt tim ra ngoài: “Mẹ kiếp, tên nhóc nhà cậu sao đi vào mà không nghe tiếng thế, làm tôi hoảng cả hồn. Cậu nghe thấy chưa đấy, xem như tôi chưa nói nhé, cậu tự giả vờ như không biết đi.”

Lê Thầm bị đám nhóc kia ồn ào đến điên não, quyết định sau bữa tiệc này sẽ đóng cửa hai ngày không tiếp khách.

Sự thật là Lý Cận Dữ vừa tiến vào, nhóm bạn của Thai Ương Ương đã cùng nhau tụ tập lại, đồng loạt liếc sang bên đó, có người còn nói nhỏ: “Hình như là anh ấy đi tìm cái chị siêu siêu xinh đẹp hồi nãy rồi.”

Thai Ương Ương lên weibo ngắm idol, vừa comment thả tim vừa thản nhiên nói: “Đừng lo, anh ấy không thích chị kia đâu.”

“Thật chứ?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Thai Ương Ương tặng cho chị em của mình mỗi người một viên an thần: “Thật mà, anh trai tớ nói đó, hai người đó hồi mới gặp nhau lần đầu, chị Diệp Mông chủ động chào hỏi mà anh ấy còn không thèm nhìn lấy một cái.”

Đám con gái cảm thán: “Anh Cận Dữ đúng là người cũng như tên, vừa lạnh lùng vừa cấm dục.”

“Anh ấy đúng là thanh tâm quả dục thật luôn ấy, hơn nữa rất là trong sáng, ngây thơ. Nhiều năm vậy rồi mà chưa có một cô bạn gái nào.”

Phòng thay đồ của Lê Thầm cũng không hẳn là một phòng thay đồ. Chỉ có 3, 4 mét vuông, chỉ có một cái giá đựng đồ, bên trên chất đống những thứ linh tinh từ mũ bảo hiểm cho đến linh kiện. Lý Cận Dữ vóc dáng cao lớn, vừa bước vào là không gian thu hẹp lại, Diệp Mông cảm thấy tình huống quá éo le, chỉ sợ động phải linh kiện kêu leng keng, sợ phát ra âm thanh bất thường rồi gây chú ý cho bên ngoài.

“Lý Cận Dữ anh tránh ra.” Diệp Mông bị anh ép giữa vách cửa.

“Em nổi điên cái gì vậy?” Lý Cận Dữ như một khối băng cứng lạnh, nhưng chỉ anh biết tim anh lúc này co siết đến mức nào: “Em bão xe cái gì? Hả? Mẹ nó, em không vui thì em nói với anh, em đang làm anh sợ sao?”

Vừa nãy nghe Lê Thầm nói Diệp Mông muốn bão xe, đầu óc anh trống rỗng, từ sau khi anh trai mất, anh chưa từng có lại cảm giác sự hãi, hoang mang tột độ như lúc này. Tâm can anh như co rút, mỗi lời nói phải lấy hơi thật sâu mới có thể hít thở bình thường.

Anh cúi đầu nhìn cô, rồi ôm chặt cô vào lòng, ép sát đầu cô vào ngực, xót xa vuốt tóc cô: “Rốt cuộc trong lòng em nghĩ gì vậy, nói cho anh được không? Đừng lấy chuyện này ra dọa anh được không?”

“Em không dọa anh, em thật sự cần giải tỏa.”

Lý Cận Dữ ép cô vào vách cửa, trong căn phòng u ám, dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, nồng nhiệt, ẩm ướt. Diệp Mông thậm chí nghe được tiếng tim anh đập, vừa khẩn trương vừa kiềm chế. Anh đặt một tay lên cửa, một tay ôm eo cô, hôn từ trán cô hôn xuống, cuối cùng dịu dàng hôn lên tai cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng thổi vào tai cô, dỗ dành: “Anh lái, anh lái xe đưa em lên đỉnh núi, được không?”

Bên ngoài, ánh mắt của mọi người vừa kinh ngạc vừa hoang mang. Còn có mấy cậu em đang chơi bài, thấy Lê Thầm đưa chìa khóa cho anh mà chấn kinh. Lê Thầm cũng không tin nổi, ánh mắt sáng lên: “Cậu lái?”

Lý Cận Dữ thản nhiên, thấp giọng nói: “Ừm, em đưa chị ấy đi dạo một vòng.”

Xưa nay Lý Cận Dữ chưa từng chở con gái, ai ai cũng biết, nhưng hôm nay, trên xe anh sẽ có một người con gái. Lá bài trên tay mấy cậu em cũng rơi lả tả xuống đất vì quá chấn động.

Lê Thầm còn đang lo nướng thịt cho đám nhỏ, vui vẻ nói: “Đi đi đi, cho đám nhóc này mở mang tầm mắt.”

Câu Khải cũng ủng hộ: “Đi đi đi, thể hiện đi thể hiện đi. Chắc chắn là không nhanh bằng tôi.”

Thai Minh Tiêu cũng sáng mắt lên, kích động: “Mẹ nó, lần trước tôi 8 phút 15. Lý Cận Dữ mấy năm nay đều không lái xe, tôi cá cậu ấy không bằng một nửa.”

Đám người còn lại cũng rào rào lên: “Đi đi đi, đi biểu diễn xem anh ơi!”

Đám con trai hưng phấn vì Lý Cận Dữ quay lại giang hồ, còn đám con gái mẫn cảm thì đưa ra nhận định sâu sắc rằng quan hệ của hai người này chắc chắn không bình thường.

Thai Ương Ương hóng hớt nay hóng ngay chuyện của chính mình, điện thoại trên tay cũng vì bất ngờ mà rớt luôn, câm nín nhìn mấy chị em bên cạnh mình: “Hình như tớ quá tự tin vào bản thân rồi?”

Đám con gái an ủi: “Không sao không sao, chị ấy đẹp quá mà, dáng người lại đỉnh, ngực cũng to, Ương Ương, cậu thất bại trong vinh quang.”

TrướcTiếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK