Ánh mắt Lâm Giang Tuyết quái lạ, “…”
Tra công cười cười, hơi nhướng mày, đột nhiên nhận ra có gì không đúng, vụt phát ngậm miệng.
Im lặng.
Im lặng khiến người ta nghẹt thở.
Tra công trùm kín chăn, từ trong chăn lộ ra một tra công từ từ rưng rưng.
Lâm Giang Tuyết chần chừ mở miệng, “Hình như tôi nhìn thấy…”
Tra công, “Em không nhìn thấy gì hết!”
Lâm Giang Tuyết, “Có phải anh…?”
Tra công, “Tôi không có!”
Phần lớn thời gian Lâm Giang Tuyết không thể hiểu nổi thế giới của tra công, nói thẳng nghi ngờ của mình, “Anh dùng cách mặc thêm quần áo để che giấu sự thực mình phát tướng hả? Tại sao, không nóng ư?”
Tra công vỡ nứt ra rồi.
Lâm Giang Tuyết dụi dụi đôi mắt khóc sưng húp, “Anh cởi ra đi. Hình như tôi đã thấy rồi… Khi đó mặt anh vừa to vừa tròn. Đừng mặc, nóng quá sẽ nổi sảy.”
Tra công hét lên, “Em đã sớm biết tôi phát tướng???”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công vừa nghĩ từ đó tới giờ mình lần lượt nhịn đói chịu khổ chịu tội đều là giấu đầu hở đuôi, toàn làm điều thừa, trong lòng Lâm Giang Tuyết chẳng biết đã cười nhạo hắn thế nào, vọt vào WC nói, “Tôi phải tắm!!! Tôi thúi muốn chết!”
Tiếng nước rơi tí tách, Lâm Giang Tuyết xoa xoa thái dương, theo hồi ức tràn về, đầu cậu cũng từ từ nứt ra.
Cậu ôm tra công, khóc lóc kể rất nhiều điều.
Quan trọng nhất là cậu có nói rằng, cậu thích hắn?
Lâm Giang Tuyết không nhớ ra, thấp thỏm chờ tra công tắm xong, không ngờ tra công tắm hơn một tiếng mà vẫn chưa có vẻ gì là sắp ra.
Lâm Giang Tuyết nhẹ nhàng gõ cửa một cái, “Trát Cung?”
Thật lâu sau, trong cửa mới truyền tới giọng buồn buồn, “Cái gì?”
Lâm Giang Tuyết, “Anh còn chưa tắm sạch hả?”
Tra công, “WC nhà em không có sáp vuốt tóc hả?”
Lâm Giang Tuyết, “… Trong tủ trang điểm.”
Tra công, “Đưa di động của tôi đây.”
Lâm Giang Tuyết, “Anh có thể tự ra lấy mà.”
Tra công, “Tôi không ra. Tôi muốn gọi thợ trang điểm tới làm tóc cho tôi. Làm xong tôi mới ra khỏi cửa WC.”
Lâm Giang Tuyết nghiêm nghị nói, “Nhưng mà anh không ra khỏi WC thì không gọi được thợ trang điểm đâu.”
Tra công tức tới nổ phổi, “Cho nên mới kêu em đưa điện thoại cho anh!”
Lâm Giang Tuyết suy nghĩ một lát, cầm lấy điện thoại tra công, “Được.”
Tra công cảnh giác hở cửa ra thành một cái khe, “Lại gần đây.”
Lâm Giang Tuyết đưa điện thoại, nhưng mà không thả tay.
Tra công dùng sức giật vào trong, nhất thời không nhìn kỹ, Lâm Giang Tuyết liền chui vào khe cửa như chất lỏng hình người.
Tra công khoác áo tắm, bụng lộ ra, “A!!!!!”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Lâm Giang Tuyết bị đánh vào thị giác. Cũng giống như trước khi tắm rửa cho mèo mập, đều may là con mèo xù xù lông, mãi đến khi rơi vào nước mới phát hiện bộ dạng thật của con mèo, hơn nữa dính nước xong còn trông hơi xấu.
Năm năm. Hôm nay, Lâm Giang Tuyết cảm thấy mình có thể thoát ra.
Lâm Giang Tuyết đặt di động lên bồn rửa mặt, “Làm phiền.”
Tra công, “…”
Việc đã đến nước này, tra công vò mẻ chẳng sợ sứt, ra khỏi WC bẹp một phát nằm úp sấp lên giường Lâm Giang Tuyết.
Không nhúc nhích, như một cái bánh hình tra công.
Lâm Giang Tuyết, “Anh dậy.”
Tra công, “Tôi đói quá.”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công, “Lúc ở trên xe em khóc sướt mướt, nói em vẫn không quên được tôi, có thật không?”
Lâm Giang Tuyết cứng ngắc đáp, “… Trí nhớ tôi tốt, bạn học cùng lớp tôi chẳng quên một ai.”
Tra công, “Miệng em thật là cứng. Cũng chỉ có những lúc chịch hư, hai cái miệng mới mềm ra.”
Lâm Giang Tuyết nói không lại tra công, bầu không khí trong phòng cực kỳ xấu hổ.
Tra công vẫn nằm lỳ trên giường như cũ, đại khái là muốn dựa vào cân nặng đè bẹp bụng mỡ.
Không bao lâu, chóp mũi ngửi được mùi thơm từ xa bay tới.
Lâm Giang Tuyết làm bò bít tết, bên cạnh thịt bò là vài miếng khoai tây chiên mỏng giòn.
Tra công nuốt nước miếng.
Lâm Giang Tuyết đứng bên cạnh giường, “Ra ăn chút gì đi.”
Tra công, “Tôi không ăn.”
Lâm Giang Tuyết đẩy lưng tra công một cái, “Vậy anh về đi. Nếu anh chết đói trên giường tôi thì tôi biết làm sao.”
Tra công, “…”
Lưng tra công sờ rất mềm mại, Lâm Giang Tuyết có chút hiếu kỳ hỏi, “Bụng mỡ sờ có thích không? Xưa giờ tôi chưa từng mập, vẫn luôn rất tò mò.”
Tra công như một con rùa lật người lại, giận đùng đùng nói, “Em đang nói tiếng người hả?!”
Lâm Giang Tuyết vươn tay mò mò bụng mỡ của hắn.
Lâm Giang Tuyết kinh ngạc trợn to hai mắt, thật là mềm!
Tra công lại muốn làm rùa lật úp lần nữa, Lâm Giang Tuyết bỗng nhiên nhảy vào lòng hắn, điên cuồng nặn nặn bụng mỡ mềm mềm của hắn.
Tra công bị sờ mặt đỏ hồng, mắng cậu, “Em có lưu manh không vậy?!”
Lâm Giang Tuyết nói, “Không phải chưa từng có sao? Tôi muốn sờ cho đủ.”
Tra công im lặng một lát, vỗ vỗ bụng nói, “Lâm Giang Tuyết, chúng ta chơi trò chơi đi.”
Tay Lâm Giang Tuyết đang sờ bụng khựng lại, “… Không chơi. Chỗ kia của tôi rất đau.”
“… Không phải game trên giường! Em râm muốn chết!”
Đường chân tóc của tra công đã là dáng vẻ của người trưởng thành, muốn vì tình yêu thuở thiếu thời của mình cố gắng một lần cuối.
“Tôi hỏi em ba chuyện, em cũng hỏi tôi ba chuyện. Hai người nhất định phải nói thật, không được giấu lại cái gì, chơi không?”
Lâm Giang Tuyết có rất nhiều thứ muốn hỏi tra công, nhưng tự tôn của cậu không cho phép cậu hỏi nên lời, bây giờ có cơ hội cậu liền gật đầu, “Vừa ăn vừa hỏi.”
Bụng mỡ không chỉ bị nhìn thấy mà còn bị sờ nắn, bây giờ tra công không còn gì phải xoắn, ăn một miếng sườn bò, vị thịt đã lâu không gặp xâm chiếm đầu lưỡi, tra công ăn đến rưng rưng, “Em làm đồ ăn ngon quá đi! Lâm Giang Tuyết, em còn cái gì bất ngờ mà tôi chưa biết?”
Lâm Giang Tuyết, “… Bây giờ bắt đầu hỏi hả?”
Tra công uống một ngụm nước, “Bắt đầu đi. Em hỏi trước.”
Tra công có chút hồi hộp nghĩ, Lâm Giang Tuyết có hải tại sao năm đó hắn muốn chia tay không.
Lúc tra công điều tra Lâm Giang Tuyết, liền biết năm đó hắn lầm to.
Tấm hình lòe loẹt Lâm Giang Tuyết đăng trong vòng bạn bè “Quãng đời còn lại, em ở bên anh” là poster tuyên truyền của bộ phim đầu tiên cậu diễn.
Hắn hiểu lầm.
Có điều vậy thì sao, dựa theo trạng thái đất khách của bọn họ lúc đó, sớm muộn gì cũng chia tay.
Thân thể bọn họ thân mật không chỗ trống, linh hồn thì ngược lại.
Lâm Giang Tuyết suy nghĩ nửa ngày, nhìn tra công chăm chú bằng ánh mắt học bá ham mê tìm tòi nghiên cứu, hỏi hắn, “Nếu như chính anh đánh rắm một phát, anh sẽ ngửi hả?”
Tra công, “… Cái này? Em nghĩ năm phút đồng hồ chỉ muốn hỏi cái này?”
Lâm Giang Tuyết gật gật đầu đáp, “Tôi tò mò chín năm rồi.”
Tra công trước giờ chưa từng trả lời câu hỏi xấu hổ như vậy, trề môi một cái rồi thôi, Lâm Giang Tuyết kiên nhẫn chờ đợi, mong chờ câu trả lời của hắn.
Tra công bụm mặt, “… Tôi sẽ. Con mẹ nó em… Đúng là không biết em đang nghĩ gì.”
Lâm Giang Tuyết chẳng khác gì giải đáp được một vấn đề khó khăn tầm cỡ thế giới, gật gật đầu, giọng nói cũng thả nhẹ, “Đến lượt anh.”
Tra công không do dự chút nào, “Câu đầu tiên. Hồi học cấp ba, em nghĩ về tôi thế nào? Thích tôi không? Không được mạnh miệng, không được gạt tôi.”
Lâm Giang Tuyết uống một hớp rượu vang rồi đáp, “Tôi cảm thấy anh là một bãi bùn nhão, mà tôi lại chìm trong đó. Tôi rất sợ anh, tôi sợ tôi sẽ chết chìm trong bùn. Thế nhưng tôi có thể dẫm được lên đất, ngâm mình trong bùn rất an toàn, rất ấm.”
Tra công buồn bực cau mày, “Em có biết nói tiếng người không, tôi nghe cũng không hiểu! Hồi cấp ba tôi đẹp trai như vậy, em lại đi coi tôi là một bãi bùn!
Lâm Giang Tuyết chẳng thể làm gì khác đành thay đổi cách biểu đạt, “Tôi muốn thoát khỏi khống chế của anh, thế nhưng tôi… không thể rời bỏ anh.”
Tra công vẫn chẳng hiểu gì như cũ, rầu rĩ đáp, “… Cho nên em thích tôi, có phải không?”
Thừa nhận yêu thích, đối với Lâm Giang Tuyết mà nói vẫn khó khăn như cũ, cậu gật đầu đáp, “… Phải.”
Tra công đáp, “Được. Em hỏi tôi đi. Hỏi vấn đề bình thường một chút.”
Lâm Giang Tuyết lại uống ực một hớp rượu, “Mấy năm qua, anh có khoẻ không?”
Lâm Giang Tuyết thật sự là thiên tài hỏi đáp. Tra công suy nghĩ một chút mới nói, “Ăn ngon mặc ấm, rất tốt. Quen một người bạn trai một người bạn gái, bạn trai ngủ ngáy, chia tay. Với bạn gái không cương nổi, chia tay. Tôi cho rằng sau khi chia tay em sẽ gặp được một người tốt hơn em, thế nhưng em cũng đồng thời đem tính dục của tôi đi mất rồi.”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công, “Đến lượt tôi hỏi. Câu thứ hai, bây giờ cảm giác của em với tôi là thế nào?”
Lâm Giang Tuyết đáp, “Anh mập.”
Tra công, “… Tôi biết, không cần em cố ý nhấn mạnh với tôi. Tôi muốn hỏi là cảm giác của em thế nào?!”
Lâm Giang Tuyết có chút say rồi, híp mắt nhìn tra công nói, “Tắm xong có hơi xấu, nằm trên đó rất thoải mái. Chờ tôi được nghỉ cũng muốn mập lên một chút thử xem.”
Tra công, “…”
Khóe miệng tra công giật một cái, vô lực nói, “Đến lượt em hỏi. Câu cuối cùng.”
Lâm Giang Tuyết nhìn tra công chằm chằm, “Tôi còn chưa nghĩ ra. Anh hỏi trước đi.”
Tra công, “Tôi… cũng chưa nghĩ ra. Tôi ăn nó trước.”
Tra công cúi đầu cắt thịt bò, Lâm Giang Tuyết lặng yên uống rượu.
Một bữa cơm ăn từ khuya khoắt tới tận hừng đông, tra công thả nĩa xuống, hỏi cậu một câu cuối cùng, “Bộ phim đầu tiên em diễn tên là gì?”
Lần này Lâm Giang Tuyết trả lời rất nhanh, “Quãng thời gian còn lại em ở bên cạnh anh.”
Nói xong Lâm Giang Tuyết hơi nghi hoặc một chút, không hiểu sao tra công lại hỏi cái này.
Ánh bình minh nhàn nhạt chiếu vào nhà xuyên qua rèm cửa, tra công nhìn cậu, trong mắt có ánh sáng, cũng có cậu.
Trái tim Lâm Giang Tuyết nảy lên ầm ầm, chậm rãi, cẩn thận như đang đi trên dây, “Câu thứ ba… anh, anh đồng ý để em ở bên cạnh không?”
Tra công rưng rưng đáp, “Tôi đồng ý!”
…
Từ đây, tra công và mỹ nhân trải qua cuộc sống giàu sang tôi mút ti em em sờ bụng mỡ tôi, không thẹn thùng không xấu hổ.