Sau khi trở về từ chỗ hòn non bộ, Lâm Giang Tuyết luôn mất tập trung, tra công chỉ mút ti bên trái, chỗ đó vừa ngứa vừa tê, tạo thành đối lập rõ ràng với đầu ti bên phải không bị chà đạp, cảm giác kỳ lạ truyền tới từ trước ngực mỗi giờ mỗi khắc đều nhắc nhở cậu đã xảy ra chuyện gì.
Cảm giác bị sỉ nhục mà không làm gì được như một ngọn lửa thiêu đốt dạ dày Lâm Giang Tuyết, cậu cúi đầu vò nát tờ giấy.
Bạn cùng bàn khều cậu, cẩn thận hỏi, “Giang Tuyết, cái tên khốn kia có phải đang bắt nạt cậu không?”
Lâm Giang Tuyết lắc lắc đầu, “Không có.”
Từ sau khi tra công chuyển trường tới đây, bạn học bị hắn bắt nạt nhiều không đếm xuể. Sắp tới kỳ thi đại học rồi, bạn cùng bàn hạ quyết tâm phải giúp đỡ bạn học Lâm Giang Tuyết, tránh cho việc học tập của cậu bị ảnh hưởng.
Buổi tối tới, tra công cà lơ phất phơ đi ngang qua phòng học Lâm Giang Tuyết, chỗ Lâm Giang Tuyết ngồi gần với cửa sổ hành lang, tra công gõ gõ cửa sổ, ra hiệu Lâm Giang Tuyết đi ra hiến ti.
Lâm Giang Tuyết ngồi cứng ngắc năm phút đồng hồ, sau đó mới đứng lên đi WC.
WC không có ai, tất cả mọi người đều ở trong phòng học làm bài tập. Tra công kéo Lâm Giang Tuyết vào một buồng riêng, vẻ mặt âm u, “Vén áo lên.”
Lâm Giang Tuyết đỏ mặt, nhắm mắt lại vén áo lên, áo cậu đóng thùng, vải vóc trùng điệp kéo mãi không hết.
Lâm Giang Tuyết mặc đâu đó chừng năm cái áo, tra công ghét bỏ hỏi, “Sao mà em mặc đồ như búp bê Nga vậy?”
Lâm Giang Tuyết, “… Lạnh.”
Tra công nói, “Em cởi áo ra.”
Lâm Giang Tuyết lúng túng đáp, “Anh… có thể chui đầu vào.”
Tra công cười lạnh một tiếng, “Em hầu hạ tôi hay là tôi hầu hạ em?”
Đối đầu một lát, mắt Lâm Giang Tuyết đỏ bừng cởi áo khoác ra, dường như chỉ cần cởi áo khoác là lập tức thấy lạnh, hơi phát run.
Tra công hừ một tiếng, “Thôi. Bị cảm rồi lại lây cho tôi.”
Lâm Giang Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mới mặc áo vào xong thì tra công đã duỗi tay ra ôm lấy cậu.
Rắn xuyên qua rừng cây, chính xác bắt lấy quả nhỏ trong rừng, không lưu tình ngắt một cái.
Hô hấp Lâm Giang Tuyết cứng lại, giống như một loài vật nhỏ gặp công kích, hơi ưỡn lưng lên.
Lâm Giang Tuyết, “Anh có thể… làm… một bên khác không. Rất đau.”
Tra công cười cặn bã, “Em cầu xin tôi đi?”
Lâm Giang Tuyết ngậm miệng.
Tra công nghe Lâm Giang Tuyết than đau vẫn thả nhẹ lực lại, ngoài miệng thì tàn bạo nói, “Sáng sớm em gặp tôi ở hành lang, tại sao làm bộ không quen biết tôi? Tôi nói với em một câu em liền hất tôi ra chạy mất. Làm sao? Tôi khiến em mất thể diện?”
Lâm Giang Tuyết mỉa mai, “… Lẽ nào muốn tôi nhiệt tình ôm anh một cái?”
Tra công hoàn toàn không nghe ra Lâm Giang Tuyết đang mỉa mai mình, nghiêm túc ghét bỏ, “Chời ơi, hai thằng con trai đang đi bỗng nhiên ôm nhau có thấy mắc ói không?”
Lâm Giang Tuyết, “… Anh làm thế này với tôi, anh không thấy mắc ói hả?”
Tra công đáp, “Không mắc ói.”
Lâm Giang Tuyết chẳng nói gì.
Tra công nói, “Nói chung là em không được làm bộ như không quen biết tôi.”
Lâm Giang Tuyết ừ một tiếng.
Tra công miễn cưỡng hài lòng, hắn với Lâm Giang Tuyết một trước một sau ra khỏi phòng riêng, trới trước cửa WC thì gặp thầy chủ nhiệm và bạn cùng bàn của Lâm Giang Tuyết.
Bạn cùng bàn rất sợ sệt tra công, nhưng tinh thần trọng nghĩa trong lòng chiến thắng sợ hãi, nuốt nước bọt nói, “Giang Tuyết, cậu không sao chứ?”
Lâm Giang Tuyết lắc đầu một cái.
Vẻ mặt thầy chủ nhiệm nghiêm túc hỏi, “Cậu gọi bạn học Lâm Giang Tuyết đến WC làm gì?”
Tra công cười, “Thầy quản được? WC nhà thầy mở hả?”
Thầy chủ nhiệm, “Cậu!”
Lâm Giang Tuyết hít sâu một hơi, lên tiếng, “Thầy ơi, dây kéo quần cậu ấy bị kẹt, kêu em sửa cho cậu ấy.”
Thầy chủ nhiệm, “…”
Bạn cùng bàn, “…”
Tra công, “…”