• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Lam lơ mơ, từ từ mở mắt ra, do chưa thích ứng được ánh sáng nên cô nheo nheo cặp mắt phượng của mình lại,cặp lông mi dài và dày chớp chớp với nhau, mang theo một vẻ phong tình khó cưỡng...

Từ Từ... đợi chút, cô đang ở đâu thế này??? Cô nhớ là cô đang nói chuyện với Sở Nam mà, sao giờ lại thành ra ở bệnh viện thế này chứ!Mà hình như, Sở Nam có nói rằng Sở Diệc Mặc--em trai của Sở Nam""lỡ"" làm mình có bầu đúng không?!

Hazz! Xem nek đầu với chả óc, chắc chắn ko có chuyện đấy đâu! Sở Diệc Mặc từ nhỏ đã bị trầm cảm rồi, ko thích người khác phái chạm vào người mình, trừ mẹ và bà ra, việc có thế ""tiếp xúc cơ thể"" đối với mình là không thể xảy ra,.. mọi chuyện rối quá, rất cuộc đã xảy ra chuyện gì???

Trong lúc Tiểu Lam còn lơ mơ, đầu óc rối bời, thì Sở Diệc Mặc khẽ đẩy cửa bước vào...

Bây giờ Tiểu Lam mới nhìn kĩ Sở Diệc Mặc, đó là một người đàn ông cao khoảng 1m8, ngũ quan sáng sủa, mũi cao, mắt híp, lông mi dày và dài, mái tóc bồng bồng, trông có vẻ lãng tử, phần mái hơi che mắt, tạo vẻ cô độc, thần bí,.... Không ngờ, trên đời này lại có người đẹp trai như vậy, Tiểu Lam thầm than trong lòng. Thứ lỗi cho cô, tiểu thư ấm áp ôn hòa gì chứ, cô mới có 20 tuổi thui, tâm hồn còn trẻ trung lắm. Với lại mặt nạ kia chỉ dùng khi nói chuyện cùng người lớn và giao tiếp xã giao thôi à ~ bình thường lúc nào cũng đeo mặt nạ, ko mệt mới là lạ! cô cũng chỉ là con gái thôi... cô có quyền khóc, cười như một người bình thường mà~ ( lưu ý, cô khóc ít lắm, có chuyện mới khóc chứ hông có mít ướt âu nha)

----------------------------------------------

Đăng chương để cho thấy mình còn sống~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK