Sau khi máy bay cất cánh, tôi ngồi xe quay về trường, trên đường gọi điện thoại cho Hứa Kiệt, bên trong truyền đến thanh âm Chu Quang.
“Em đang ở trong phòng anh sao.” Tôi nhàn nhạt hỏi. Hứa Kiệt do dự rồi nói: “Nếu không, em không chờ anh nữa, em về trước.”
“Chờ anh rồi cùng đi về.” Tôi cười cười nói, Hứa Kiệt ừ một tiếng.
Sau khi cúp máy tôi ngửa đầu tựa vào ghế mềm, trong đầu trống rỗng, chỉ lẳng lặng nhìn xe cộ lướt qua ngoài cửa sổ.
“Cùng bạn gái nói chuyện sao?” Tài xế lái xe cười hỏi. Tôi sửng sốt sau đó cười vâng một tiếng.
“Các cô cậu ở thời đại này là sướng lắm nhé, ngày xưa bọn tui chỉ cần ăn no là tốt lắm rồi, cũng không rảnh nghĩ chuyện yêu đương, chỉ cố gắng đừng chết đói mới tốt.” Chú ấy nói tới chỗ này thì cười khổ, lại nói: “Các cô cậu ở thời đại này thật tốt nhưng trách nhiệm thì không cao lắm, yêu đương chia tay dễ dàng quá, cái tên nhóc nhà tui mới học cao trung nứt mắt mà đã yêu yêu đương đương vài ba đứa rồi. Có lúc nghĩ mình già rồi, theo không kịp thời đại này nữa.”
“Bất quá là có điểm hiếu kỳ mà thôi, đại đa số vẫn rất có trách nhiệm với hành vi của mình.” Tôi khẽ mỉm cười nói, chú tài xế liếc mắt nhìn tôi: “Con tui mà biết nghĩ như cậu, tui đã sớm an tâm rồi. Tui cũng không sợ gì đâu, chỉ sợ nó học hành chểnh mảng rồi hủy đi tương lai của mình.”
“Học sinh trung học thì cũng đã hiểu thị phi rồi, sẽ chịu trách nhiệm với hành vi của mình mà chú.” Tôi thản nhiên nói. Lúc tôi mười sáu tuổi cũng là hoang đường mà qua ngày, nếu như không từng chết một lần thì tôi cũng không ở đây, mà cũng không biết thành cái dạng gì rồi.
“Cậu thanh niên, nhìn cậu là biết cậu thích đem chuyện để trong lòng rồi, sống như vậy mệt lắm, cậu còn trẻ, thấy vui vẻ, thấy đủ là tốt rồi.”
Tôi nghe xong cũng chỉ ậm ừ hai tiếng rồi không đáp lại, người ta thường nói thấy đủ là vui rồi, thế nhưng từ xưa tới nay làm được như thế có mấy người .Nếu có thể tôi cũng nguyện sống vui vẻ vượt qua một đời, không cần mộng mị đến nỗi nửa đêm mồ hôi đầm đìa rồi giật mình tỉnh giấc, rất sợ bản thân mình nếu mở mắt ra lần nữa, cha vẫn ở trại an dưỡng, Hứa Kiệt vẫn chiếu cố ông, mà tôi chỉ có thể mở mắt trừng trừng bất lực nhìn bọn họ.
Khi xuống xe, tôi hướng chú nói một tiếng cảm ơn, tài xế không thèm để ý phất tay lái xe rời đi. Dù sao cũng chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Trở lại phòng, Hứa Kiệt đang ngồi ở bàn học của tôi nghịch điện thoại di động, Tạ Minh cùng Trần Thiện cũng đều đã trở về, hai người đang nghịch máy vi tính, Chu Quang đang ăn hoa quả cha mang tới, thấy tôi liền nhếch miệng cười rồi vẫy vẫy tay.
Tôi cũng cười cười, Trần Thiện nhìn xuống dưới cười nói: “Hàn Hiểu, đã trở về à?” Tôi ừ một tiếng, Tạ Minh liếc mắt nhìn tôi rồi tiếp tục chơi trò chơi, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên áp lực, chỉ có thanh âm Chu Quang cắn quả táo.
Tôi đút tay vào túi áo đi tới chỗ Hứa Kiệt, thấp giọng nói: “Hiện tại phải đi về sao?”
Cậu cầm lấy điện thoại di động gật đầu đứng dậy rời đi, Chu Quang lau miệng nhìn Hứa Kiệt nói: “Có muốn tôi tiễn cậu hay không.”
Hứa Kiệt lắc đầu, Chu Quang ừ một tiếng, cầm quả quýt tiếp tục ăn, tôi một bên nhìn thấy cũng mỉm cười, sau đó cùng Hứa Kiệt đi ra khỏi cửa.
“Hai người các cậu có muốn ăn không?” Tiếng Chu Quang ở sau người truyền đến, sau đó là tiếng cười nhạo của Tạ Minh: “Tôi không ăn hoa quả.” Tôi hơi dừng lại, chân cũng dừng theo.
“Không phải chứ, trước đây cậu vẫn thích mà?” Chu Quang nghi hoặc hỏi.
“Hiện tại không thích không được sao?”
“Tạ Minh cậu làm sao vậy, sao cứ như ăn phải ngải thế, không thích thì thôi.” Chu Quang nghi hoặc không giải thích được.
“Chu Quang, cậu bớt tranh cãi đi, chúng tôi đang chơi game…” Trần Thiện thấp giọng.
Tôi hơi thở dài, cùng Hứa Kiệt chậm rãi rời xa phòng mình, anh em nha…
Dọc đường đi, tôi cùng Hứa Kiệt đều không nói gì.
Tôi cũng không phải là vì thái độ Tạ Minh mà buồn bực trong lòng, chỉ là không biết Hứa Khả có chân trong vụ này hay không thôi, giữa bốn người vốn rất ăn ý, luôn kề vai sát cánh xưng anh gọi em, mà hôm nay… Anh em ruột rà máu mủ còn không bằng một con đàn bà, huống chi là không huyết thống thân tình.
Nghĩ đến tương lai còn phải ở chung thêm ba năm, hiện tại lại vì Hứa Khả mà quan hệ xuống dốc, thật làm cho người ta có chút dở khóc dở cười.
Người ta thường nói giữa tình yêu đôi lứa không được tồn tại thứ gì xen vào, kể cả hạt cát. Xem ra phải tìm một cơ hội dọn đi thôi, bằng không tôi đây thành hạt cát bay vào mắt Tạ Minh, mọi chuyện sẽ các ngày càng rắc rối không thể thu thập, thậm chí cuối cùng sẽ liên lụy đến Hứa Kiệt.
Trở lại nhà, tôi miễn cưỡng nằm ườn ra sofa, Hứa Kiệt đứng bên cạnh nhìn về phía tôi, ánh mắt từ trên liếc xuống, khuôn mặt nửa tối nửa sáng cũng thập phần nhu hòa.
Tôi bỗng nhiên ngồi dậy đem người kéo vào trong lồng ngực, thấp giọng nói: “Nhìn cái gì đấy, thất thần như vậy, trên mặt anh có hoa sao?”
Hứa Kiệt nghe xong ở trong lòng tôi cười ra tiếng, cậu nói: “Có hoa, hoa bìm bịp ấy.”
Tôi cũng cười cười, thuận tay nhu nhu mái tóc cậu.
“Hàn Hiểu, ngày hôm nay không quay về có được không?” Cậu ghé vào ngực tôi nở nụ cười, đột nhiên trầm mặc rồi lại nói.
Tôi ngẩn người ôm cánh tay của cậu, nắm thật chặt rồi ừ một tiếng.
Kỳ thực đêm nay tôi không có ý định quay về, bất quá cậu đã mở miệng muốn tôi lưu lại cũng làm cho tôi có chút kinh ngạc, đại khái là bởi vì bầu không khí trong phòng không hợp, cậu lại tâm tư tinh tế, quá tinh tế nên dễ bị tổn thương.
Hứa Kiệt nghe xong dựa đầu lên vai tôi, cả người thoạt nhìn thập phần xinh đẹp, tôi lấy tay vuốt mặt cậu, hồi lâu thản nhiên nói: “Bạn gái của Tạ Minh là Hứa Khả. Anh đã nói cho hắn biết anh từng theo đuổi Hứa Khả.”
Hứa Kiệt đầu tiên là vô thức gật đầu, sau đó bỗng nhiên mở to mắt a một tiếng nhìn về phía tôi.
“Cho nên Tạ Minh mới có thể có cái loại thái độ này.” Tôi hướng cậu cười nói.
Kỳ thực ngay từ đầu tôi không muốn đem chuyện này nói cho cậu biết, nếu như tôi không nói cậu chắc sẽ không hỏi người khác.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trên đời không có bức tường nào chắn nổi gió trời, Hứa Khả dù sao cũng là người tôi từng hao tâm tổn trí theo đuổi, tôi không muốn để tương lai cậu biết được chuyện này từ miệng người khác, sau đó đối với mình hay đối với tôi có hoài nghi, giữa tình nhân không dung nổi một hạt cát cũng dung không nổi lời nói dối, thiện ý ngẫu nhiên cũng sẽ tạo nên kết quả vô pháp vãn hồi.
Sau một hồi, Hứa Kiệt lấy lại tinh thần mở trừng hai mắt nói: “Nguyên lai là cái dạng này à, trách không được cậu ta lại quái như vậy. Bất quá Trần Thiện kia là xảy ra chuyện gì vậy ? Cậu ta hình như cũng không quá thích anh.”
Tôi đem người kéo vào trong ngực rồi nói: “Hứa Kiệt, em thực sự rất mẫn cảm!” Cậu không giải thích được nhìn tôi, tôi cho rằng không ai nhận thấy được thái độ của Trần Thiện, chưa từng nghĩ rằng cậu lại chỉ liếc mắt đã hiểu.
“Bởi vì Tạ Minh có tiền mà gia thế lại tốt, cùng hắn ở chung tương lại sẽ có lợi. Cho nên khi anh cùng Tạ Minh mâu thuẫn bộc phát, cậu ta đương nhiên sẽ đứng ở bên Tạ Minh. Bất quá Trần Thiện rất thông minh, cậu ta cũng sẽ không đắc tội với anh đâu.” Tôi nhàn nhạt mở miệng, thật không có bất mãn, dù sao người luôn sống vì mình chứ không sống vì người khác
“… Hàn Hiểu, quá phức tạp.” Hứa Kiệt trầm mặc rồi nói.
Tôi cười cười: “Không sao, dù sao em cũng không cần hiểu những chuyện này.” Em chỉ cần làm chuyện em thích là tốt rồi, cứ mãi duy trì tâm tính của em, những thứ khác tôi lo cho em là được.
Hứa Kiệt gật đầu.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày hôm qua Âu Phong Minh tới tìm anh đấy.”
“Anh đừng nghe hắn nói lung tung, em đem hắn đưa vào sổ đen rồi, đừng nói tới hắn nữa.” Hứa Kiệt vừa nghe ba chữ Âu Phong Minh, sắc mặt lập tức đen lại, ngồi thẳng thân thể nghiêm túc nhìn tôi.
Nhìn cậu thành dạng này, tôi ha ha cười ra tiếng, cười đủ mới nói: “Xem ra hắn nói không sai, em thực sự đem người cho vào trong sổ đen luôn rồi nha.”
Hứa Kiệt sắc mặt ửng đỏ nhưng vẫn chăm chú nhìn tôi, muốn tôi cho cậu một đáp án.
“Anh đã cùng hắn đàm phán thỏa đáng rồi, hắn sẽ không để cho chúng ta xa nhau, em yên tâm đi nhé.” Tôi cười nhạt rồi lại nói: “Thôi, đem hắn xóa khỏi sổ đen đi .”
Hứa Kiệt nghe xong thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu như vậy, em thử đáp ứng xem sao.”
Tôi ừ một tiếng.
“Em rất thích hát, cha anh nói rất đúng, đó là một cơ hội, nếu như em thành công rồi, ngày sau sẽ không sợ theo không kịp bước đi của anh.”
Hứa Kiệt nói rất chậm rãi, tôi nghe xong trong lòng hơi ấm áp, đem người trong ngực đặt xuống dưới thân.