• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất niên chi dương (2)

Hàn Tín Chi cùng Âu Phong Minh hôm nay nghỉ ngơi ở nhà, nhưng hắn vẫn thấy là lạ, vẫn thấy thiếu một thứ gì đó. Hắn nhìn xung quanh một lượt, khi mắt liếc thấy Âu Phong Minh đang ngồi im ru một xó, Hàn Tín Chi rốt cuộc hiểu được chỗ nào khác lạ rồi. Âu Phong Minh hôm nay im lặng thái quá, hình như cả ngày nay y chẳng nói câu nào, điều này thật làm người ta sửng sốt cùng trấn kinh. Thế cho nên, im lặng vậy, khiến hắn không cách nào quen được.

Âu Phong Minh ngồi ở một góc sofa, sau đó lông mày tý tý nhăn nhúm tý tý lại giãn ra, trong miệng còn thì thào tự nói cái gì đó. Vì y nói thầm nên hắn không nghe được câu nào nên hồn, xem khẩu hình thì như đang nói một ít hắn – anh – tôi, hình như đang oán hận gì đó, mà lại như đang chờ mong gì đó, thật sự lạ lùng quá.

Hàn Tín Chi ngẩng đầu khỏi máy tính, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại không lên tiếng. Sau đó hắn đứng dậy đi tới bên tủ lạnh, lấy ra hai lon bia, một lon đưa cho Âu Phong Minh, một lon thì hắn ngửa đầu uống liền.

Lúc hắn uống bia, Âu Phong Minh híp mắt nhìn hắn, khuôn mặt tuấn lãng của y tràn đầy ái mộ. Chờ hắn uống xong, Âu Phong Minh lại dùng vẻ mặt bi thương nhìn hắn, có chút mất hứng, đương nhiên cũng có thể nói là vô cùng mất hứng.

Hàn Tín Chi khẽ ho khan vài tiếng rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Kỳ thực hắn rất rõ, Âu Phong Minh cũng đang chờ hắn hỏi y xem có chuyện gì xảy ra, vốn hắn có thể giả bộ không biết chi hết, thế nhưng, nhìn y một bộ ai oán, hắn chung quy không đành lòng. Vì vậy chiều theo ý của y mà hỏi chuyện.

“Tín, chúng ta bên nhau đã được bảy năm rồi đấy.” Âu Phong Minh ôm cổ Hàn Tín Chi thấp giọng hỏi.

Hàn Tín Chi suy nghĩ một chút rồi ậm ừ, nói: “Đúng vậy, bảy năm rồi.” Nói xong khóe miệng không tự giác mà cong lên, mặt mày đều mang theo một tia nhu hòa, chỉ tiếc cái tên đang chôn mặt vào vai hắn không nhìn thấy, nếu như thấy được đại khái lại sẽ lang khóc quỷ gào một hồi.

Kỳ thực trong bụng chính hắn cũng nghĩ, đối với việc có thể cùng Âu Phong Minh ở bên nhau thời gian dài như thế, Hàn Tín Chi vẫn có chút kinh ngạc. Dù rằng hắn rất vui vì Hàn Hiểu cùng Hứa Kiệt hạnh phúc bên nhau, nhưng đối với việc giữa mình cùng Âu Phong Minh, hắn luôn luôn hơn phân xa cách cùng phòng bị. Hắn biết mình làm thế thật quá đáng, thế nhưng đối với cái gọi là nhất kiến chung tình của Âu Phong Minh, cái gọi là thích của y, hắn luôn luôn ôm thái độ quan vọng. Vẫn cứ nghĩ rằng nếu một ngày nào đó người này có đối tượng tốt hơn, mình sẽ thanh thản rời đi, như thế sẽ không quá chật vật.

Nhưng nói thật, chính hắn cũng không ngờ, đã qua bảy năm rồi mà Âu Phong Minh chưa bỏ mình, còn hắn thì cũng chưa rời đi.

“Tín, anh nói xem, chuyện ‘thất niên chi dương’ có thật không?” Âu Phong Minh đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn thì thào nói nhỏ: “Thất niên chi dương, chính là miêu tả tình trạng của chúng ta bây giờ đấy.”

Hàn Tín Chi nghe xong trong lòng căng thẳng, ngoài mặt lại không gợn sóng mà hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”

Âu Phong Minh chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, nhấp miệng nhỏ giọng nói: “Tín, hình như anh chưa bao giờ nói anh thích tôi.” Lúc y nói xong câu đó, con mắt hơi rũ xuống, vàng tai trắng nõn hơi đỏ lên, thần sắc mang theo hai phân ngại ngùng cùng xấu hổ.

Hàn Tín Chi nghe xong hơi sửng sốt, sau đó lại bừng tỉnh. Trong trí nhớ của mình, hắn chưa bao giờ nói thích người này, chỉ ở khi ngẫu nhiên bị bắt buộc tới nổi nóng mà nói: Rồi, tôi thích cậu. Chỉ như thế mà thôi cũng khiến người này nghe xong mặt mày sáng lạn.

Nghĩ tới đây tim Hàn Tín Chi hơi nghèn nghẹn, cũng không biết là tư vị gì, sau đó hắn há miệng rồi lại ngậm lại, một câu cũng nói không nên lời.

Âu Phong Minh đợi hồi lâu đều đợi không được câu nói kia, chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng cười nói: “Nói không nên lời thì đừng nói nữa, dù sao chỉ cần tôi biết lòng anh thích tôi là đủ rồi.”

Hàn Tín Chi thấy Âu Phong Minh tươi cười thì đột nhiên có điểm khó chịu. Hắn nhìn ra được Âu Phong Minh rất mất hứng, thậm chí có thể nói là rất tức giận, thế nhưng y không có nổi giận với hắn, cũng không nói thêm điều gì không vui, dưới tình huống như vậy còn an ủi hắn, trong lòng Hàn Tín Chi rất ê ẩm.

“Ăn cơm đi.” Lúc này, Âu Phong Minh từ trong lòng Hàn Tín Chi nhảy ra, chỉ trong nháy mắt như thế, Hàn Tín Chi nghĩ trong ngực mình thật trống rỗng, có cảm giác khó chịu trống rỗng nói không nên lời.

Chẳng qua hắn là người nội liễm trầm tĩnh nên cũng không có biểu hiện gì trên mặt, chỉ là ở lúc ăn cơm thì chiếu cố Âu Phong Minh nhiều hơn.

Lúc ăn cơm xong, Âu Phong Minh nói: “Tôi phải đi làm rồi, anh có việc gì thì cứ gọi cho tôi.”

Hàn Tín Chi gật đầu. Âu Phong Minh nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi, chờ hắn đi rồi, Hàn Tín Chi buông bát đũa, thật lâu mới động tay thu dọn đồ đạc trên bàn.

Mà Âu Phong Minh vừa ra cửa thì rất muốn lấy kim đâu tiểu nhân, trong lòng y rất bực bội, không biết là do ảnh hưởng từ thất niên chi dương của Hàn Hiểu cùng Hứa Kiệt, hay là do cái chuyện vốn rất đáng quan tâm lại bị y lơ đi từ lâu, giờ đột nhiên lại nhớ tới mà để ý.

Chẳng lẽ là do thời mãn kinh sớm tới? Cái suy nghĩ này khiến Âu Phong Minh càng thêm không vui, y cũng không phải kẻ ngu si, đương nhiên hiểu rõ tình cảm của Hàn Tín Chi với mình, nhưng là có vài lời nếu không nói ra thì không có bằng chứng xác thực.

Giấy hôn thú là giả, cái gì cũng là giả, y không phải không sợ cái thất niên chi dương này, cũng lo lắng Hàn Tín Chi sẽ bỏ y lại. Những chuyện này lo lắng thì cứ lo lắng, muốn một người nào đó bảo chứng thì thật siêu khó.

Nghĩ vậy chút, Âu Phong Minh không biết đáy lòng mình đang dâng lên tư vị gì, cuối cùng, y không đi làm mà lòng vòng đi uống rượu cùng mấy thằng bạn tốt.

Y có lẽ đã quên không gọi điện thoại cho Hứa Kiệt, mà Hứa Kiệt không thấy y thì sẽ gọi điện tìm người, gọi cho y không được thì gọi cho Hàn Tín Chi, mà Hàn Tín Chi nghe xong cũng sốt ruột trong lòng.

Hôm nay trời rất lạnh, lúc Âu Phong Minh đi ra ngoài lại mặc rất ít, Hàn Tín Chi lo lắng y sẽ bị cảm lạnh. Vì vậy cầm lấy một chiếc áo khoác vội vội vàng vàng đi tới Lạc Địa Song.

Lúc tới nơi Hàn Hiểu đang họp, từ phòng họp đi ra thấy Hàn Tín Chi mặt mày hơi trắng bệch, trong lòng Hàn Hiểu đầy thương tiếc, mày cũng cau lại.

“Hàn Hiểu, Phong Minh không ở đây à?” Hàn Tín Chi nóng ruột hỏi.

“Ba, ba ngồi ở đây một lúc đi, bên ngoài lạnh như thế. Anh ta lớn tướng rồi, không lạc mất đâu mà ba sợ.” Sau khi Hàn Hiểu bưng cho hắn một ly cafe nóng thì lạnh nhạt nói.

Hàn Tín Chi nghe xong thì buông ly cafe xuống, nhìn Hàn Hiểu, sau một hồi thở dài nói: “Hôm nay bọn ba có chút việc không nói rõ ràng được.”

“Chuyện gì thế ba?” Hàn Hiểu nhìn hắn rồi hỏi.

Hàn Tín Chi do dự rồi cũng không nói ra, chỉ là đứng lên rồi nói: “Quên đi không nói những chuyện này nữa, ba về đi làm đây, công ty còn có mấy cuộc đàm phán lớn lắm.”

Hàn Hiểu nhìn hắn, cuối cùng gật đầu nói: “Ba, hôm nay bên ngoài trời lạnh lắm, thân thể ba lại không tốt, về nhà nghìn vạn lần đừng quên uống thuốc.”

Hàn Tín Chi gật đầu, vỗ vỗ vai Hàn Hiểu, sau đó rời đi, Hàn Hiểu nhìn bóng lưng của hắn rồi thở dài, sau đó gọi điện thoại kêu người đi tìm Âu Phong Minh.

Sau khi Hàn Tín Chi trở về đột nhiên nghĩ rằng dường như mình không hề biết về thế giới của Âu Phong Minh, y nếu như muốn rời đi thì hắn tuyệt đối không thể tìm được người, mà ngay cả một tin tức nhỏ cũng không có.

Cái suy nghĩ này khiến hắn có chút suy sụp tinh thần, về đến nhà, hắn rút ra một điếu thuốc, rồi cũng không biết mình rốt cuộc muốn làm gì. Vì vậy hắn ngồi đờ ra ở tại chỗ, hồi lâu mới cảm thấy đầu có phần đau nhức khó chịu. Thế nên hắn đành về giường nằm, chỉ đắp một chiếc chắn mỏng, cũng lười vươn tay mở điều hòa.

Mơ mơ màng màng ngủ chẳng bao lâu, cảm giác có người ở bên tai mình nói chuyện, nói rất nhiều và rất lâu, còn có tiếng khắc khẩu nữa, đầu hắn thì lại đau dữ dội, muốn mở mắt nói một lời hòa giải nhưng lại không thể giương nổi mí mắt nặng trịch, chỉ có thể nghe tiếng huyên náo này luôn vang lên ở bên tai.

“Tín, tôi sai rồi, anh mau tỉnh lại đi.” Trong mơ hồ, có ai đó ở bên tai thì thào nói nhỏ, thanh âm kia rất quen thuộc, rất ôn hòa nhưng mang theo một chút sợ hãi, là thanh âm hắn thích nghe nhất. Cảm thấy trên cổ lành lạnh, trong lòng Hàn Tín Chi cả kinh, sau đó bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy một đôi mắt sưng đỏ đang nhìn mình chằm chằm, Hàn Tín Chi nhìn mãi mới nhận ra đó là Âu Phong Minh, hắn vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt tiều tụy của y, khẽ mỉm cười nói: “Cậu sao vậy, sao mà chật vật thế này.”

Một câu nói kia khiến Âu Phong Minh đột nhiên gào khóc lớn lên, nếu không phải là đang ở trong bệnh viện của Thẩm Tuấn, phỏng chừng sẽ bị người ta đuổi ra ngoài rồi. Hàn Hiểu cùng Hứa Kiệt đứng ở một bên, chỉ nhìn bọn họ mà không nói gì, chẳng qua người sáng suốt đều nhìn ra Hàn Hiểu đang vô cùng không vui.

Nghĩ đến Âu Phong Minh không chiếu cố tốt cho cha mình, trong lòng Hàn Hiểu càng thêm nổi nóng, may là Hứa Kiệt đứng bên cạnh kéo tay nên Hàn Hiểu mới yên tâm được mấy phần, sau đó nhìn người trước mắt khóc đến mặt mũi tèm nhem, đành thở dài.

Sau đó Thẩm Tuấn đến, giúp Hàn Tín Chi đem nhiệt kế rút ra, lại thử độ nóng, nhìn một chút rồi nói: “Sốt lui rồi đấy, có điều vì bị khí lạnh xâm nhập vào trong cơ thể nên phải cẩn thận chút, may mà không chuyển thành viêm phổi.”

Sau khi phân phó vài tiếng, Thẩm Tuấn đưa cho mấy người ở đây đơn thuốc, chờ nước biển truyền xong thì kêu Hàn Tín Chi có thể xuất viện, đừng để cảm trở lại, Âu Phong Minh nghe xong gật đầu như con gà mổ thóc.

Sau khi trở về, Hàn Hiểu cũng không nói gì Âu Phong Minh nữa, chỉ dặn y nhớ chăm sóc tốt cho Hàn Tín Chi, Âu Phong Minh vội vàng gật đầu.

Vì vậy hai ngày nay, cuộc sống của Hàn Tín Chi thật giống đế vương.

Hàn Tín Chi thấy Âu Phong Minh luôn luôn cẩn thận từng ly, luôn như có điều suy nghĩ mà nhìn y chạy qua chạy lại, có điều hắn chẳng nói gì cả. Hắn nghĩ có lẽ lần này dọa y sợ hãi lớn rồi.

Tối hôm đó, lúc hắn uống xong thuốc, Âu Phong Minh đang chuẩn bị giúp hắn rót chén nước thì Hàn Tín Chi đột nhiên kéo tay y thấp giọng nói: “Âu Phong Minh, tôi thích cậu.” Thanh âm kia, thần tình ấy đều rất trịnh trọng, lời nói ra cũng ôn hòa lắm, mặt mày nội liễm tuấn nhã.

Sau khi Âu Phong Minh nghe thấy, vành mắt nóng lên, bỗng nhiên nghiêng đầu chôn ở trong ngực hắn mà thì thầm: “Tín, tôi tình nguyện không nghe được những lời này, chỉ cần anh không có bệnh gì là đủ rồi. Anh có biết hay không, ngày đó lúc tôi uống rượu xong về nhà, thấy anh nằm im trên giường, thật là làm tôi sợ muốn chết. Làm tôi sợ muốn chết.”

Nghĩ tới đây, đáy lòng Âu Phong Minh run lên, khi đó y uống tới mơ mơ màng màng, lúc về nhà đã rất muộn rồi, sau đó thì thấy Hàn Tín Chi nằm không nhúc nhích trên giường, trong lòng y đầy sợ hãi, rượu cũng tỉnh hơn nửa, tiến lên nắm lấy tay hắn mới biết cả người hắn nóng rần lên, Hàn Tín Chi bị sốt rồi.

Ở bệnh viện nghe được chuyện Hàn Tín Chi đi Lạc Địa Song tìm hắn, Âu Phong Minh hận chết chính mình.

Hàn Tín Chi nghe xong mỉm cười, trong lòng đầy tràn ấm áp, cười nói: “Tôi trước đây từng nghĩ rằng những lời kiểu đấy rất khó nói ra miệng, thế nhưng sau một hồi bị bệnh lại đột nhiên cảm thấy những lời ấy nói ra rất dễ dàng.”

Âu Phong Minh nghe xong bỗng nhiên tiến lên hôn lên môi hắn, sau đó thấp giọng nói: “Tín, tôi hiểu tâm trạng của anh, anh là sợ chuyện tình cảm. Nhưng tại tôi không muốn anh vẫn luôn nghĩ tới mụ phù thủy kia, cho nên mới hoảng loạn như thế, hơn nữa, hơn nữa lại có thất niên chi dương, tôi lo lắng, cho nên mới sẽ nổi nóng.”

Hàn Tín Chi nghe xong hơi cúi đầu, lấy tay vuốt nhẹ lên môi Âu Phong Minh thấp giọng nói: “Cậu không cần nói nữa, tôi hiểu rất rõ mà.”

Đêm rất dài, con đường của đôi tình nhân cũng rất dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK