Ăn cơm trưa xong, nhóm của Trì Húc đang trong thời gian nghỉ trưa thì bị gián đoạn giữa chừng , cả một đoàn người mặc áo blouse vội vã cùng hướng đi đến một căn phòng bện. Phòng bệnh trong bệnh viện của bọn họ đều như một căn hộ mini, lắp đặt thiết bị xa hoa, tiền viện phí cũng đi đôi với trang thiết bị trong phòng. Duy sao cũng là xây cho những người có tiền, không để ý đến số tiền phải bỏ ra. Nhưng viện trưởng lần này tự thân xuất mã, nói vậy bệnh nhân trong này gia cảnh tuyệt không đơn giản.
Quả nhiên, Trì Húc đứng bên ngoài nhìn thấy cả đám như sao quanh trăng sáng mà vây quanh Đường Thụy Hiểu, cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc, cũng không như những đồng nghiệp khác đang xum xoe trước mặt ông lão họ Đường, yên lặng đợi ở sau lưng mọi người muốn lặng yên không một tiếng động trốn ra.
\ "Cút ngay, đừng đụng vào tôi! \" đột nhiên tiếng rít gào cắt đứt kế hoạch của Trì Húc nhân lúc mọi người không để ý mà trốn ra. Đường thiếu gia hất mạnh tay của bác sĩ đang muốn kiểm tra thân thể cho cậu. Người bác sĩ bị đẩy ra ngượng ngùng thu hồi bị bàn tay bị đánh đỏ bừng, lúng túng lui về trong đám người.
Ông lão họ Đường cũng không thèm liếc bác sĩ kia, chỉ là nắm chặt gậy chống trong tay, nét mặt già nua mà nói với đứa cháu bốc đồng: \ "Đừng hồ đồ, Tiểu Thụy, trên người con bị thương, để cho bọn họ khám một chút cho con! \ "
Ông lão họ Đường lúc còn trẻ cũng là thủ đoạn ngoan lệ, sau khi thành công cũng phong lưu không ai sánh được. Tính vô tình và lăng nhăng của ông khiến cho người vợ tào khang đã đi theo ông từ lúc nghèo rớt mồng tơi đến lúc giàu có khắp vùng cũng không chịu nổi, bỏ lại đứa con thứ ba sinh ra lúc đã lớn tuổi, liền từ bỏ kiếp người này. Ông già sau đó biết hối cải, từ đó về sau tu thân dưỡng tính, đối với đứa con Đường Thụy Hiểu này cũng sủng ái không gì sánh được, so với hai đứa con trai và một con gái còn lại thì đối tốt hơn rất nhiều lần. Điểm này từ lúc ông ta đã và đang xuất hiện ở bệnh viện cũng có thể thấy được, hơn nữa Đường Thụy Hiểu nhìn còn sức mười phần như vậy nào có dáng vẻ của một người bị trọng thương?
Đường Thụy Hiểu cũng thật sự là khó chiều, nói cái gì cậu cũng không cho bác sĩ chữa vết thương, một chút mặt mũi cũng không để cho ông già nhà cậu. Trì Húc đối với hai cha con tranh chấp không có hứng thú người ở đây nhưng hồn đã bay đi đâu mất rồi, bắt đầu suy nghĩ buổi tối phải đi nhà người khác ngủ hay là về nhà mình ngủ, sau đó đã bị Đường tiểu thiếu gia tinh mắt liếc tới, bàn tay ngọc chỉ một cái: \ "Anh, để anh ta khám cho tôi, những người khác đều đi ra ngoài! \ "
Trì Húc đã nghĩ được tối nên đi đâu đột nhiên phát hiện một phòng bệnh bác sĩ y tá còn có người nhà đều đang nhìn anh, mặt đầy hắc tuyến , đây là ý gì!
Hiểu được hiệu lệnh của viện trưởng đại nhân, Trì Húc yên lặng tiến lên, bác sĩ Lưu cũng đang là số một của khoa như anh âm thầm trừng mắt nhìn, dáng vẻ giận. Thực sự là cái ngày gì của Trì Húc, rõ ràng chẳng hề làm gì cả đã bị người ta mượn lấy, được rồi, là trách anh quá đẹp trai rồi!
Trì Húc tiến lên kiểm tra cho Đường Thụy Hiểu, vén lên y phục của cậu chỉ thấy phần bụng một mảng lớn xanh tím, còn có trên người mấy chỗ trầy da bên ngoài hoàn hảo không chút tổn hại, phần nào bị bầm tím xoa bóp vài cái, hỏi thăm Đường Thụy Hiểu mấy vấn đề, mới nói với ông lão họ Đường đang đứng ở một bên: \ "Bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, bụng tổn thương chỉ là nhìn hơi đáng sợ thôi, tụ huyết nhìn hơi ghê nhưng không có sao, Đường tiên sinh nếu không yên tâm, cũng có thể cho chụp Xray để kiểm tra một chút! \ "
Ông già nghe xong vung tay lên ý là đồng ý để Đường Thụy Hiểu đi kiểm tra cẩn thận một lần. Đường thiếu gia không làm, cứ nói là không có việc gì mà phải làm nhiều thứ kiểm tra như vậy, lại cùng ông già "thảo luận" chụp x-ray thì ảnh hưởng gì tới thân thể. Trì Húc không để ý được như vậy, chào hỏi với y tá trưởng ở bên ngoài , để cho bà sắp xếp người vội tới bôi thuốc cho Đường Thụy Hiểu. Các cô bé y tá sau khi được nghe nói v từngết thương trên người Đường Thụy Hiểu là ở chỗ nào, y tá gương mặt ửng đỏ đang muốn đi bôi thuốc cho bệnh nhân siêu đẹp trai, đã bị ánh nhìn đầy hung dữ trừng lên sợ đến lui ra phía sau, không dám lên trước.
Trì Húc liếc mắt nhìn y tá nhỏ điềm đạm đáng yêu, nhận lấy thuốc mỡ trên tay của cô tận tâm tận lực của một người theo ngành y mà bôi thuốc, hai cha con giữa lúc đang khắc khẩu cũng phải tạm hoãn lại. Phòng bệnh bây giờ chỉ có tiếng thở dốc do Đường Thụy Hiểu phải chịu thêm nhiều đau đớn. Tiếng gõ cử, đẩy cửa đi vào là Khương Hòe, nhìn thấy Trì Húc cũng bị sửng sờ, sau đó mới tiến đến chào hỏi ông lão họ Đường lên tiếng không nhẹ không nặng, cao ngạo mà nhấc cằm lên, Khương Hòe ngồi ở giường bệnh cách đó không xa dồn hết tâm trí vào việc trước mắt, hỏi Đường Thụy Hiểu một vài vấn đề, thái độ chuyên nghiệp mà hiệu suất cao.
Từ lúc bọn họ một hỏi một đáp , Trì Húc cũng coi như nghe được đầu đuôi cớ sự , thảo nào ông lão lo lắng như vậy, thì ra Đường Thụy Hiểu vướng vào vụ tai nạn xe cộ, xe thể thao của cậu ta cùng một chiếc xe vận tải chạm vào nhau, tài xế xe vận tải tử vong tại chỗ, Đường Thụy Hiểu chỉ chịu bết thương nhẹ như thế vẫn là do tính năng của xe thể thao tốt, nếu không... Hiện tại đã không phải là nằm ở chỗ này. Lúc này lực chú ý của anh ở nơi khác, trong tay Trì Húc đang chà xát một khoảng lớn thuốc mỡ, dùng sức bóp nhào manh vào vùng da bị tím bầm một mảng lớn.
\ "Ừhm... A. . . ahh. . . Nhẹ, đụng nhẹ. . . anh làm đau tôi. . . \" bởi vì đau đớn, trong đôi mắt xinh đẹp của Đường Thụy Hiểu thêm vào một tầng hơi nước, nhìn về phía Trì Húc mắt lộ vẻ đến đáng thương, bật thốt lên thanh âm ám muội làm cho phòng bệnh trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh.
Trì Húc lúng túng dừng tay lại,bị ánh mắt ăn tươi nuốt sống của ông lão họ Đường nhìn mà phải đi giải thích: \Bệnh nhân nơi này tụ máu phải xoa bóp mới có thể tan nhanh, nhẫn nại một chút, xong ngay đây! \ "
Vì Đường Thụy Hiểu cứ rên rỉ nên Trì Húc rất nhanh kết thúc lần trị liệu này, trở lại phòng làm việc lôi ra một cái khăn ướt lau sạch từng ngón tay một, ngồi xuống nhìn phần nửa người dưới của chính mình mà phát sầu, lúc đứng vì áo blouse trắng rộng thùng thình cho nên không nhìn ra, lúc ngồi xuống áo blouse dính vào quần của Trì Húc chỗ đó bị gò lên một cục đặc biệt rõ ràng, mẹ kiếp , thu chưa qua xuân đã tới, quả thực không thể nhẫn nhịn!
Cửa bị gõ, Trì Húc còn chưa có lên tiếng người đã đẩy cửa vào được.
\ "Đường Tam lần này phiền phức không nhỏ, đụng chết người thái độ lại không tốt chút nào tốt, người nhà đối phương quyết tâm muốn kiện cậu ta, ông già Trần không giải quyết được, muốn bắt em vô luận như thế nào cũng phải cãi thắng! \" Khương Hòe sợ Trì Húc hiểu lầm anh, không đợi Trì Húc mở miệng đã liệu trước mà nói rõ ràng cho rõ ràng.
Nhìn cái dáng vẻ thận trọng kia cảm thấy thật đáng yêu, Trì Húc vẫy tay với anh, Khương Hòe mừng khấp khởi đi nhanh tới dạng chân ngồi trên đùi anh, hình tượng thành thạo tinh anh hồi nãy bị ném sau ót. Cảm nhận được phía dưới mông của mình là cái thứ thô cứng kia, Khương Hòe đầu tiên mặt đỏ lên, sau đó lên cơn giận, tự tay nhẹ nhàng cách quần nắm lấy cái thứ kia, cắn răng nghiến lợi nói rằng: \ "Anh vậy mà lại 'cương' lên với cậu ta, Trì Húc, anh có tin em cắt c* anh không! \ "
Của quý bị người cầm còn tuyên bố muốn phế nó, Trì Húc nhưng chả có một điểm lo sợ, đê tiện cười hề hề động thắt lưng làm cho cái thứ kia ma sát vào tay Khương Hòe vài cái, lôi cà vạt của anh ra làm anh phải cúi đầu, dán môi vào thấp giọng nỉ non: \ "Phế đi nó, cục cưng em nỡ được sao? \" nói xong lời liền tiến quân thần tốc, đá lưỡi lung tung ở trong miệng Khương Hòe.
Khương Hòe buông ra cái thứ kia, hai tay dây dưa cổ Trì Húc, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, cái mông ngồi ở mặt trên của cái thứ kia trước sau nhẹ nhàng di di, anh quả thực luyến tiếc, con chym lớn kia mỗi lần đều khi dễ khiến anh kêu khóc không ngừng, làm cho anh vừa yêu vừa hận, hơn nữa, anh làm sao cam lòng để Trì Húc bị thương một phần một chút nào, đương nhiên vết thương làm ở trên giường thì không tính nha.